Lúc Hứa Vị tỉnh lại chỉ thấy Mặc Tam đang dùng khuôn mặt diện vô biểu tình nhìn mình , đầu tiên là ngẩn ra, lập tức Hứa Vị kinh hỉ “Tiểu Mặc, ngươi không có việc gì chứ ?”
“Ân.” đôi mắt Mặc Tam ấm áp nhìn Hứa Vị, chỉa chỉa bả vai.
Nhãn tình Hứa Vị sáng lên, bả vai Mặc Tam rõ ràng đã bị tiểu hắc long cắn tới tận xương , nhưng chỉ một lát này đã hoàn hoàn chỉnh chỉnh lại .
Hứa Vị vội đứng dậy, nghĩ muốn nhìn tỉ mỉ hơn. Nhưng vừa định động thân , mới phát hiện mình đang năm trên giường , không khỏi sửng sốt, hắn nhớ rõ mình chỉ ghé vào bên giường thôi nha .
Hứa Vị nhìn về phía Mặc Tam “Tiểu Mặc, ngươi đem ta kéo lên sao?”
Mặc Tam khẽ gật đầu “Ngươi nằm sấp bên giường sẽ không thoải mái.”
Hứa Vị nhíu mày “Trên người ngươi còn thương đó nha ! Sao có thể loạn động tay như thế ? Ngươi kêu sư phó hoặc sư huynh là được mà .”
“Trừ bỏ sư phó cùng ngươi, những người khác đều không biết.” Mặc Tam đột ngột nói.
Hứa Vị sửng sốt.
“Thương của ta đã khá lên nhiều lắm .” Mặc Tam lại chỉa chỉa bả vai, đôi mắt nhu hòa “Không có việc gì.”
Hứa Vị nhìn qua , cẩn thận nhìn nhìn, ai, thật sự là giống như thực hoàn chỉnh nha ?
Hứa Vị mở to mắt , nhìn về phía Mặc Tam, ánh mắt tỏa sáng “Hảo thần kỳ.”
Trong mắt Mặc Tam hiện lên tiếu ý , trên mặt vẫn thản nhiên như cũ , nói “Bởi vì ta còn sống, cũng giống như con rắn lột da thôi, miệng vết thương này tự nhiên liền tiêu thất.”
Hứa Vị vừa nghe, giật mình , sau một lúc lâu, mới nhẹ nhàng hỏi “Sinh thần hàng năm đều như vậy sao? Trưởng thành sẽ không mất đi sao ?”
Mặc Tam khẽ lắc đầu “Cho dù trưởng thành cũng sẽ ……” ngữ khí Mặc Tam rất khinh đạm “Trừ phi…… Ta chết .”
Hứa Vị nhìn Mặc Tam diện vô biểu tình , trong lòng phát đau, cho nên, Mặc Tam từ khi sinh ra đến giờ đều chịu đau đớn như thế ? Mỗi một năm đều vùng vẫy với quỷ môn quan như thế sao ?
Vĩnh viễn cũng không biết bản thân có thể tiếp tục sống nữa hay không?
Hứa Vị miễn cưỡng cười, nói sang chuyện khác “Đúng rồi, ta làm một túi bách thảo cho ngươi đó .” Hứa Vị nói rồi vội bò xuống giường, chạy đến bên bàn tìm kiếm cái bọc nhỏ của mình , rốt cục cũng kiếm ra một cái túi nhỏ làm thủ công vô cùng vụng về .
Hứa Vị cầm lấy cái túi nhỏ, hướng giường chạy tới, trèo lên giường, đối Mặc Tam ngượng ngùng cười, có chút quẫn bách đem cái túi đưa qua “Cái này …… Cha ta nói, tặng đồ cho người khác nhất định phải tự tay làm mới có thành ý, khụ khụ,…… Này, là lần đầu ta làm ……”
Mặc Tam nhìn chằm chằm cái túi được may vụng về , có chỗ đường chỉ còn méo lệch trong tay Hứa Vị , cái túi nhỏ tỏa ra mùi dược hương , chỉ dùng để đựng dược thảo nên dùng vải bông thô kết thành .
Vụng về như vậy ……
So với những túi hương mình từng dùng qua thì thấp kém gấp nhiều lần ……
Chỉ là……
Cũng là thứ đầu tiên , món quà sinh thần đầu tiên của mình .
Kiếp trước hay kiếp này , món quà đầu tiên …… Biết mình là Mặc quỷ, vẫn còn tặng mình
Mặc Tam nhìn Hứa Vị bức rức bất an, vươn tay chậm rãi tiếp nhận, cúi đầu, thấp giọng nói “Cám ơn.”
Hứa Vị san nhiên cười , gãi gãi đầu “Tuy rằng nhìn không đẹp lắm …… Bất quá cái túi này là ta dùng mười nhánh bách thảo để đan lại , ta tự mình làm , đương nhiên…… Không dám so với thứ mà thợ nghề làm , bất quá, cũng được .” Hứa Vị vội vàng nói, lại nhìn ngón tay, nột nột nói “Ngươi nếu không thích…… Ta sẽ chuẩn bị cái khác……”
“Ta thực thích.” Mặc Tam ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, lại trịnh trọng nói “Ta thật sự thực thích.”
Hứa Vị thấy Mặc Tam nói nghiêm túc như thế , ngại ngùng cười, thở phào nhẹ nhõm “Vậy là tốt rồi……”
“Vị Vị, sinh thần của ngươi vào lúc nào ?” Mặc Tam hỏi.
“Ta? Mười lăm tháng tám .” Hứa Vị một bên nhìn lại , một bên cười ha hả nói.“Ngươi muốn tặng ta đồ gì sao ?”
“Ngươi thích cái gì?” Mặc Tam quay đầu hỏi.
Hứa Vị sửng sốt, Mặc Tam nói thật ? Thấy vẻ mặt của Mặc Tam rất nghiêm túc , liền ha hả cười nói “Ngươi mời ta ăn hoành thánh là được nha . Ta thích ăn.”
Hoành thánh ? Mặc Tam nhìn Hứa Vị cười tủm tỉm, trầm mặc quay đầu.
Cách mười lăm tháng tám còn một đoạn thời gian nữa đi ? Mặc Tam cân nhắc trong lòng.
Lại quay đầu nhìn về phía tay đã được băng bó lại của Hứa Vị, thấp giọng hỏi “Đau không?”
Hứa Vị cúi đầu nhìn tay mình , tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng Hứa Vị lại ngẩng đầu , lắc đầu cười tủm tỉm “ Không sao cả.”
Mặc Tam bình tĩnh nhìn về phía Hứa Vị, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Ngươi thật khờ!”
“A?”
“Nhưng ta thích.” Mặc Tam chậm rãi nở nụ cười .
Hứa Vị ngây dại, Mặc Tam cười rộ lên…… Thật đúng không phải dễ xem bình thường nha ……
Mặc Tam nâng nhẹ tay sờ sờ đầu Hứa Vị, thản nhiên cười nói “Về sau, ta gọi ngươi Vị Vị nha .”
Hứa Vị mê hoặc, người quen biết với hắn đều gọi hắn là Vị Vị a, Mặc Tam chẳng lẽ ban đầu không gọi hắn là Vị Vị sao ?
********
Khi Hứa Vị về đến nhà, sắc trời đã ám trầm .
Nhìn nhìn mảnh vải băng bó trên tay, Hứa Vị quyết định vụng trộm về nhà, thế nào cũng không thể làm cho cha nương hắn phát hiện, đặc biệt nương hắn ……
Khi nương nổi nóng , chính là…… Thực đáng sợ .
Hứa Vị đang muốn lặng lẽ về nhà, phía sau lại truyền đến một tiếng thanh âm pha đủ uy nghiêm “Vị Vị!”
Hứa Vị dừng bước , lập tức chậm rãi quay đầu, ngô? Là lão cha hắn ?
Hứa Vị thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, hoàn hảo, không phải nương .
“Cha…… Ngài dọa chết người!”
Hứa Chính Nhất ho nhẹ một tiếng, ra vẻ tức giận nói “Nếu ngươi không làm chuyện vụng trộm , sợ cái gì!”
Hứa Vị ngượng ngùng cười. Theo bản năng để tay sau lưng , ngửa đầu hỏi “Cha, ngài tìm con có việc sao ?”
Hứa Chính Nhất lúc này mới chính sắc hỏi, vẻ mặt có chút ngưng trọng “Vị Vị, ngươi…… sư huynh kêu Mặc Tam kia thế nào ?”
Hứa Vị sửng sốt, cha sao lại biết Mặc Tam ? Hắn từng cùng nương nói qua …… Nương nói cho cha sao? Còn có , cha sao nghiêm túc như vậy?
“Cha, Mặc Tam hắn rất tốt , làm sao vậy?” Hứa Vị hỏi.
Hứa Chính Nhất hơi trầm ngâm một hồi, mới thở dài, xoay người, phất tay nói “Không có việc gì! Cha chỉ tiện nên hỏi , ngươi đi ngủ đi!”
Dứt lời, Hứa Chính Nhất bước đi .
Hứa Vị có chút sững sờ nhìn bóng lưng của cha hắn , cha hắn hỏi Mặc Tam làm cái gì? Mặc Tam làm sao vậy ?
Hứa Vị sững sờ một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, đem nghi hoặc giải thích rằng lão cha hắn gần nhất rất nhàn ! Bước đi trở về phòng, mỏi mệt mà ngủ.
Mà lúc này ở Ngọc Hoa tự, trong phòng Mặc Tam.
Phương Tung quỳ rạp trên đất, cung kính nói “Huyện lệnh Thanh Dương Huyền , Phương Tung bái kiến tam hoàng tử!”
Mặc Tam ngồi ở trên giường, diện vô biểu tình, ngữ khí thanh lãnh , nói “…… Ngươi tới gặp ta có gì chuyện quan trọng sao ? ”
Phương Tung cung kính nói “Thần là tới vấn an tam hoàng tử, cũng là đến đưa một kiện lễ vật cho tam hoàng tử .”
Dứt lời, hai tay cung kính trình lên một cái hộp.
Mặc Tam nhìn chằm chằm cái hộp hồi lâu, mới chậm rãi vươn tay tiếp nhận, mở ra, không khỏi ngẩn ra, giữa hòm là một nửa khối ngọc bội màu trắng được khảm lệnh tự .
Đó là một trong nhưng lệnh bài đại biểu cho thập nhị gia tộc , ngọc bội màu trắng chính là lệnh bài đại biểu Phương gia .
“Bởi vì phụ thân cùng thần ý kiến không hợp, cho nên, thần cùng phụ thân chia nửa khối ngọc ra .”
Mặc Tam sửng sốt, trong lòng lập tức cười trào phúng, đây là vì để ngừa vạn nhất đi?
Ở đại Sở , nếu hoàng tử được dự đoán sẽ kế thừa ngôi vị , nhất định phải được có được lệnh bài của mười hai gia tộc , nói như vậy thôi chứ nếu hoàng tử sinh ra có dấu hiệu màu trắng , khi hoàng tử này được phong vị thì tất cả mười hai gia tộc đều sẽ tự dâng lệnh bài của mình lên làm hạ lễ .
Ở Đại Sở , trong một ngàn năm qua , hoàng tử có được dấu hiệu màu trắng là phi thường thưa thớt, mỗi một hoàng tử vào khi trọng yếu sẽ cố tranh đoạt lệnh bài , lấy đa số để thắng.
Nhớ tới kiếp trước, tuy rằng hắn cũng có dấu hiệu, đáng tiếc là dấu hiệu Mặc quỷ màu đen, vì tranh đoạt lệnh bài, hắn diệt vài gia tộc, trong đó…… Phương gia tuy rằng thấy tình thế không ổn nên dâng lên Phương thạch màu trắng này , nhưng hắn đăng cơ sau vẫn lấy cớ Kiến Minh dư nghiệt, diệt toàn tộc Phương gia……
Hiện giờ, gia chủ kế tiếp của Phương gia – Phương Tung, trưởng tử của thừa tướng Phương Dung , sớm như vậy đã hiến Phương thạch màu trắng này sao ?
“Vì cái gì? Người khác có lẽ không rõ ràng, nhưng ngươi là trưởng tử của Phương gia, gia chủ đời kế , ngươi hẳn rất rõ ràng, ta là Mặc quỷ chứ ?” Mặc Tam diện vô biểu tình , hỏi.
Phương Tung vẫn cung kính quỳ rạp trên đất như cũ, thấp giọng nói “Thần tin tưởng ánh mắt của mình , thần tin tưởng, tam hoàng tử dù lưng đeo dấu hiệu sống mà còn có thể sống sót đến nay cũng ắt không phải kẻ tầm thường .”
“Ngươi có biết?” trong mắt Mặc Tam xẹt qua một tia lãnh ý, trong cung người biết dấu hiệu của hắn là dấu hiệu sống chỉ có mình thúc công ……
“Thần may mắn được cùng Cảnh Trữ vương uống trà ……”
Uống trà? Mặc Tam trầm mặc. Là ý của thúc công ?
Sau một lúc lâu, Mặc Tam khép lại hộp , thản nhiên nói “Phân lễ này , ta nhận.”
Phương Tung vui vẻ, ngẩng đầu cung kính khấu tạ nói “Thần tạ ơn tam hoàng tử!”
*********
Trời còn chưa sáng , Hứa Vị vẫn giống như bình thường , nhẹ nhàng mở cửa nhà ra , khi Trung bá đang dặn dò cái gì mà phải cẩn thận nha , nhớ nhìn đường nha thì hắn đã chạy khỏi cửa , vừa mới bước ra khỏi phố Long Tĩnh , Hứa Vị không khỏi dừng lại cước bộ.
Cách đó không xa, Mặc Tam lẳng lặng nhìn hắn.
Hứa Vị ngẩn ra, lập tức tươi cười, hướng Mặc Tam chạy tới.
Mặc Tam nhìn Hứa Vị hướng chính mình chạy tới, khóe miệng hơi hơi nhất loan.
“Tiểu Mặc, ngươi tới đón ta ?” Hứa Vị chạy đến trước mặt Mặc Tam, cười tủm tỉm hỏi. Đột nhiên phát giác ống quần bị kéo lại, cúi đầu, chỉ thấy hai mắt Tiểu Bạch đang nước mắt lưng tròng nhìn mình, miệng bị mảnh vải trói chặt , chỉ có thể thấp giọng ô ô.
Hứa Vị hoảng sợ, vội ngồi xổm xuống, một bên cởi bỏ mảnh vải, một bên ngẩng đầu nhìn Mặc Tam , hỏi “Tiểu Bạch , nó làm sao vậy?”
“Nó rất ồn , nhất quyết đòi theo tới .” Mặc Tam nhíu mày nói, đôi mắt lạnh lùng quét về phía Tiểu Bạch đang dùng móng vuốt kéo Hứa Vị.
Tiểu Bạch run lên, sợ hãi , không dấu vết lặng lẽ thu hồi móng vuốt.
Hứa Vị sửng sốt, lập tức cười nói “Tiểu Bạch nó nghe hiểu được , Tiểu Mặc, ngươi về sau nói cùng nó, kêu nó không được ồn ào nữa , nó sẽ nghe .”
Đối với một con đậu hũ trắng để dự trữ lương thực thì cần chi phải tốn nhiều võ mồm chứ ?
Nhưng Mặc Tam chỉ trầm mặc gật đầu, nâng tay , lắc lắc bao giấy trong tay , giấy gói được xé một nửa , lộ ra miếng bánh nướng thơm ngào ngạt “Ăn không?”
Nhãn tình Hứa Vị sáng lên, cười tủm tỉm gật đầu “Ăn!”