Chuông cửa vang lên rất
không đúng thời điểm, khiến cả hai người đều cụt hứng.
Vân Hạ Sơ hơi sững người, rồi cô đặt ly rượu xuống, cười tỏ ý biết lỗi: “Chắc
là Đào Đào đến.” Nói rồi liền ra mở cửa.
Ngoài cửa, Tống Hàm nhìn cô, miệng hơi há ra vì sửng sốt.
Cả hai người đều đứng ngây tại trận.
“Ai vậy?” Cảnh Thần tò mò thò đầu ra.
Vân Hạ Sơ gật đầu, mời Tống Hàm vào nhà, bật đèn phòng khách lên, quay vào bàn
ăn, hỏi nhỏ Cảnh Thần đang chống tay vào bàn đứng dậy: “Khách của anh tìm đến
nhà rồi, có chuyện gì vậy? Anh bán rượu giả à?”
Dường như Cảnh Thần cũng sững lại, sau đó lại lộ rõ vẻ bối rối.
Tống Hàm ngồi trong phòng khách lạnh lùng liếc ánh nến, rượu vang, bít tết trên
bàn ăn và Vân Hạ Sơ với mái tóc búi cao sau gáy, nhìn rất dịu dàng, duyên dáng.
“Sao em lại đến đây?” Cảnh Thần cúi người thổi nến để giấu đi vẻ bối rối, lúc
ngẩng đầu lên nét mặt đã bình tĩnh trở lại.
Tống Hàm lạnh lùng nói: “Không đến làm sao biết anh giấu người đẹp trong nhà?”
“Ra ngoài nói chuyện nhé.” Cảnh Thần sầm mặt xuống, bước đến định kéo Tống Hàm
đi.
“Sao phải ra ngoài? Nói chuyện ở đây cũng tốt mà. Xin lỗi nhé, vừa nãy gặp hai
vị ở bãi đỗ xe, tôi thấy tò mò nên theo về đây. Xem ra tôi đã phá bĩnh bữa tối
lãng mạn của hai người rồi.” Tống Hàm hất tay Cảnh Thần ra, ngồi xuống sofa,
cười khẩy tỏ vẻ khinh miệt.
Vân Hạ Sơ không hiểu chuyện này là thế nào, chỉ nghĩ hóa ra chủ nhân của chiếc
Porsche là Tống Hàm.
“Chị Hạ Sơ, em vẫn chưa giới thiệu về mình đúng không nhỉ?” Nói rồi, Tống Hàm
liền mỉm cười, để lộ ra hàm răng đều đặn: “Chào chị, em là Tống Hàm, có thể coi
là...” cô ngừng một lát rồi liếc Cảnh Thần
Với nét mặt bình thản, sau đó từ từ cao giọng: “Là bạn gái của Cảnh Thần. Vì
nếu không có gì thay đổi thì thứ tư hàng tuần, theo yêu cầu của ông nội anh ấy,
em và anh ấy sẽ về nhà anh ấy ăn cơm trưa, và tuần trước vừa mới bàn đến chuyện
tổ chức đám cưới. Cảnh Thần, em không nhớ nhầm chứ? Lúc đó hình như anh cũng
không phản đối gì. Em còn nhớ hôm qua hẹn anh đi đặt đồ trang sức, hình như anh
nói dạo này không có thời gian đúng không, thế nên em đã tự đi, không ngờ lại
gặp hai người. Đúng lúc thật!”
Cảnh Thần sầm mặt xuống, định nói gì xong lại thôi.
Vân Hạ Sơ sững sờ, theo phản xạ, cô đưa mắt nhìn Cảnh Thần. Nhưng chỉ nhìn thấy
vẻ bối rối trong mắt anh. Cô ngừng lại một lát, cố gắng giữ bình tĩnh: “Hai
người cứ nói chuyện nhé, tôi về phòng đây.”
“Hạ Sơ, em đừng đi.” Cảnh Thần vội vàng bỏ Tống Hàm lại, đuổi theo túm chặt tay
Hạ Sơ, giọng gấp gáp: “Hạ Sơ, chuyện không phải như những gì em nghĩ đâu.”
Khó khăn lắm Hạ Sơ mới ngộ ra được một chút vấn đề, có lẽ cô ta là vợ chưa cưới
của người ta mò đến nhà để bắt quả tang cô là người thứ ba chăng? Hơn nữa lại
là người thứ ba hợp pháp đã có giấy đăng ký kết hôn! Cô cúi đầu, cố gắng kìm
chế không để nước mắt rơi xuống. Cô không nên khóc trong hoàn cảnh này, như thế
dường như ủy mị quá. Nghĩ vậy, cô liền mỉm cười tự mỉa mai mình.
“Tạm thời anh chưa phải giải thích gì với tôi, hãy tiếp bạn gái của anh đi.
Chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau.”
Tống Hàm ngồi trên sofa nhìn hai người với ánh mắt lạnh lùng, Cảnh Thần vẫn
không chịu buông tay ra. Hạ Sơ vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, cô liền đứng
lại một lúc, nhưng vẫn không thấy một lời giải thích tin cậy nào. Cô ngoái đầu
lại nhìn anh, trái tim dần dần tê tái, nét mặt lại lộ rỗ vẻ xa cách, ánh mắt cô
thờ ơ, lạnh lùng. Cô hất mạnh tay Cảnh Thần ra, về phòng chốt chặt cửa lại, một
hồi lâu mới thả lỏng tấm lưng cứng đờ. Cô tựa vào cửa phòng ngủ dần dần ngồi
thụp xuống sàn nhà, đầu óc trống rỗng. Đã có lúc cô thậm chí còn cố gắng phân
tích vấn đề, rốt cục chuyện bị cô người yêu chính thức của anh ta tìm đến nhà
là cơn ác mộng hay niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa qua chỉ là một giấc mơ đẹp. Cô
thẫn thờ đưa tay ra vỗ lên má mình, lòng bàn tay lạnh ngắt. Bên ngoài cô nghe
rất rõ Tống Hàm đang chất vấn Cảnh Thần, nghe rất chói tai.
Hạ Sơ chống chân lên, gục đầu xuống hai tay, nhớ đến lời anh nói: “Hạ Sơ, khi
nào mình già, hàng sáng đi tập thể dục về, anh sẽ mua cho em bánh rán ở đầu ngõ,
sẽ mua thêm cho em hai quả trứng để em tẩm bổ.”
Nước mắt cô đã kìm chế rất lâu bỗng dưng trào ra. Cô tưởng rằng anh và cô sống
chung với nhau dưới một mái nhà lâu ngày nên có tình cảm với nhau. Ai ngờ anh
vẫn chỉ là chiếc kẹo hoa quả trong giấc mơ của cô! Những hạnh phúc ngọt ngào đó
dù chân thực đến đâu, tỉnh dậy vẫn chỉ là ảo ảnh.
Sai lầm nằm ở chỗ, đáng lẽ cô không nên mở cửa trái tim mình để vội vàng say
sưa ngất ngây trong men say giả dối đó.
Một điều nực cười hơn là gần như cô tin rằng đó là ma lực của chiếc kèn bạc!
Hạ Sơ ngồi dưới sàn nhà rất lâu, mãi cho đến khi đôi chân tê cứng, nước mắt làm
ướt hết phần váy phủ trên đầu gối, dần dần trong lòng cô cảm thấy vô cùng hẫng
hụt và lẻ loi.
Màn đêm buông xuống, hình như bên ngoài không còn động tĩnh gì nữa.
Hạ Sơ chống tay vào khung cửa đứng dậy, cô cau mày xoa xoa bắp chân đã tê cứng,
lúc này cô mới cảm nhận được máu đã lưu thông, nhịp thở cũng đã thoải mái hơn.
Cô cầm ổ khóa, ngần ngừ một lát mới mở cửa ra, chỉ thấy phòng khách vắng tanh.
Bên ngoài, trời đã tối tiết trời se se lạnh, ánh đèn lờ mờ, không biết Cảnh
Thần và Tống Hàm đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Vân Hạ Sơ rửa mặt, sau đó cô trang điểm, mặc thêm một chiếc áo mỏng quay về bàn
ăn châm lại nến. Một mình cô lặng lẽ uống rượu vang và ăn hết số bít tết đã
nguội lạnh trên đĩa. Sau đó cô gọi điện thoại cho Đào Đào: “Đào Đào, tớ muốn
quay về phòng 806 ở mấy ngày.”
“Có chuyện gì vậy, hai đứa cậu cãi nhau à? Tớ đang làm thêm giờ để cuối tháng
quyết toán sổ sách, đợi tớ về rồi tính sau.” Đầu bên kia điện thoại vọng lại
tiếng gõ bàn phím máy tính vội vã.
Cúp máy, nhìn thấy đôi nến hình hoa mười giờ đang cháy lơ lửng trên mặt nước,
tỏa ra hương cam thoang thoảng rất dễ chịu, nhưng lại khiến lòng cô chua chát.
Chủ cửa hàng bán nến nói rằng, cái này cũng được gọi là hoa hạnh phúc. Hạ Sơ
hít thở thật sâu, cố không để nước mắt rơi xuống lần nữa, đứng dậy lặng lẽ thu
dọn bát đũa.
Thôi cứ để như vậy, chỉ là một mối tình ngắn ngủi đã kết thúc, còn chuyện ai
chân tình đến đâu, có lẽ cũng không còn quan trọng nữa. Hạ Sơ vốn là người
không có nhiều niềm tin vào tình yêu và hôn nhân, giây phút này ý nghĩ trong
đầu cô là hãy trốn đi thật xa!
Đã lâu lắm rồi không vào bếp, Hạ Sơ rửa hết bát đĩa rồi cho vào trong tủ. Đột
nhiên phát phát hiện ra trên tủ có dán rất nhiều giấy nhớ, cô ghé vào đọc, canh
cá mè đậu phụ: hai đầu cá mè, khoảng sáu lạng; hai lạng đậu phụ; hai nụ hoa
hòe; hạt tiêu trắng, muối...
Đậu Hà Lan xào bầu dục...
Vân Hạ Sơ nhìn đám giấy nhớ xanh xanh đỏ đỏ đó một hồi lâu.
Thật hiếm có người giúp việc nào cẩn thận như vậy. Vừa nghĩ, Hạ Sơ vừa mỉm
cười, mắt ngân ngấn nước.
Lúc Cảnh Thần về, Vân Hạ Sơ đã thu dọn đồ đạc của mình xong xuôi, đang cố gắng
chuyển hết ra phòng khách. Cô cúi người kéo va li, trán lấm tấm mồ hôi.
Cảnh Thần bước đến chặn trước chiếc va li: “Hạ Sơ, em phải tin anh.”
“Tin anh cái gì? Tin rằng Tống Hàm không có quan hệ gì với anh, hai người chưa
hề bàn chuyện tổ chức đám cưới, và tin rằng từ đầu đến cuối anh không lừa tôi
chuyện gì ư?” Hạ Sơ lạnh lùng.
Cảnh Thần sững người một lát rồi nói: “Hạ Sơ, cho dù thế nào anh vẫn luôn thật
lòng với em.”
“Nếu anh bị người ta lừa như một kẻ ngốc, anh có còn niềm tin vào cái gọi là
thật lòng không?” Hạ Sơ cười mỉa mai.
“Hạ Sơ, em đừng làm như vậy, anh và Tống Hàm...” Cảnh Thần vội vàng định giải
thích.
Hạ Sơ ngửa mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Cảnh Thần: “Tôi không muốn nghe gì nữa
cả. Tôi không muốn nghĩ gì nữa. Có thật là chỉ vì muốn tiếp thị rượu mà anh mới
đến lừa tôi không? Lẽ nào hoàn cảnh của tôi hấp dẫn hơn Tống Hàm hay sao? Anh
định giải thích điều này ư?”
Theo phản xạ, Cảnh Thần vội né tránh ánh mắt của Hạ Sơ. Anh há miệng, mấy lần
đã cố gắng, nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được lời nào.
Hạ Sơ cố gắng nở một nụ cười: “Thôi, chuyện của chúng ta chấm dứt ở đây.”
“Hạ Sơ, em quyết định sẽ chuyển đi thật ư?”
“Ừhm, lát nữa Đào Đào sẽ đến chuyển đồ giúp tôi.”
Tia sáng duy nhất còn sót lại trong mắt Cảnh Thần đã tắt ngấm, anh sầm mặt
xuống, nói: “Nhưng em đừng quên chúng ta vẫn còn hợp đồng.”
Vân Hạ Sơ bèn cười phá lên, lườm Cảnh Thần một cái, giọng lạnh lùng, xa cách:
“Thời gian qua đã gây bao phiền hà cho anh, tôi rất xin lỗi. Chuyện hợp đồng,
đề nghị anh cũng đừng coi là thật, hoặc là anh cho tôi ít thời gian, hiện nay
số tiền trong tay tôi vẫn còn thiếu một ít.”
Cảnh Thần không nói gì mà chỉ ngồi lặng lẽ trong phòng khách tối lờ mờ, nhìn Hạ
Sơ ra ra vào vào thu dọn đồ đạc. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng
bước chân của Hạ Sơ. Lúc Đào Đào đến gõ cửa, Vân Hạ Sơ thầm thở phào một tiếng.
Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hai người, Đào Đào liền ngồi phịch xuống sofa:
“Này, hai người định bày trò gì vậy? Ngần này tuổi đầu rồi có phải là trẻ con
nữa đâu. Hai hôm trước còn dính nhau như keo, sao bây giờ lại trở mặt nhanh vậy
hả?”
Hạ Sơ luống cuống bước đến, ngắt lời Đào Đào, giọng mệt mỏi: “Đào Đào, không
phải như cậu nghĩ đâu, giúp tớ chuyển đồ lên trước đã, về phòng tớ sẽ giải
thích cho cậu.”
Đồ đạc cũng không có nhiều, hai người đi mấy chuyến là chuyển hết. Vân Hạ Sơ
đưa chìa khóa và chiếc hộp đựng ba hạt ngọc trai cho Cảnh Thần, cười nói: “Món
quà này đắt tiền quá, tôi không dám nhận, đành gửi lại anh vậy! Đồng thời cũng
rất cảm ơn sự chăm sóc của anh trong thời gian qua!”
“Hạ Sơ, không phải anh cố tình lừa em chuyện Tống Hàm đâu.” Cảnh Thần bình thản
nói.
“Vâng, tôi không muốn trách anh vì tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này.”
Vân Hạ Sơ cố gắng kìm chế cảm giác hẫng hụt trào dâng trong lòng, thầm nhủ:
“Đáng lẽ tôi không nên để mình rung động.” Rồi cô ngửa mặt lên cười, đút tay
vào túi vô tình chạm ngay vào một vật cứng, nghĩ một lát rồi trả lại cho Cảnh
Thần: “Cũng trả lại anh chiếc nhẫn luôn.”
Một chút lẻ loi thoáng qua trong đáy mắt Cảnh Thần, khi anh lên tiếng giọng đã
có phần bực bội: “Không cần đâu, đằng nào cũng mua bằng tiền của em mà.”
Nhìn vẻ trẻ con trên khuôn mặt Cảnh Thần, Vân Hạ Sơ mỉm cười: “Đừng lừa tôi,
một người thiết kế đồ trang sức làm sao không biết giá của chiếc nhẫn kim cương
này.”
Cô xách túi lên, bước đến tủ giày thay đôi giày khác, nhìn thấy phía trên chiếc
tủ treo khung ảnh là bức ảnh mới chụp chung của hai người. Họ mặc bộ quần áo
đôi, nở nụ cười rạng rỡ, tựa sát vào nhau, nhìn rất hạnh phúc. Hạ Sơ thấy sống
mũi mình cay cay, cô liền đưa tay tháo ngay khung ảnh xuống.
Mở cửa ra, ánh đèn ngoài hàng lang leo lét, cô ngoảnh đầu lại nhìn Cảnh Thần
đang đứng trong bóng tối và mỉm cười, trong màn đêm ẩm ướt có một luồng sáng,
cô nói: “Còn phải cảm ơn anh vì đã cho tôi một đám cưới thật tuyệt vời.”
Và cả mối tình như thật đó.
Cánh cửa lặng lẽ khép lại, anh và cô bỗng trở nên xa lạ và cách trở vô cùng.
Nghe xong lời giải thích của Hạ Sơ, Đào Đào lập tức nhảy bật dậy đòi xuống
phòng 706 tìm Cảnh Thần để tính sổ. Hạ Sơ vội giơ tay ngăn bạn lại, nét mặt mệt
mỏi: “Để tớ nghĩ đã, đừng đi tìm anh ấy, nếu Ngô Mạt có hỏi thì cứ nói là chúng
tớ đang cãi nhau nhé.”
Hạ Sơ trở về căn phòng quen thuộc của mình mà không tài nào chợp mắt được. Đột
nhiên cô chợt hiểu ra rằng, tại sao khi đồng ý nhượng lại quyền sở hữu nửa căn
phòng 806 cho Đào Đào, ít nhiều cô vẫn cảm thấy có gì đó không yên tâm. Xét cho
cùng là trong tiềm thức của cô, có lẽ vẫn còn một phần trăm chưa tin tưởng vào
Cảnh Thần. Ai ngờ một phần trăm này lại biến thành sự thật. Anh vừa nói đã yêu
cô, vừa có một vị hôn thê xuất thân trong một gia đình danh giá và đã tính đến
chuyện cưới xin. Nghĩ đến đây Hạ Sơ lại cảm thấy trái tim thắt lại, đau đớn, tê
tái, cô liền nằm nghiêng người, cố kìm nén nỗi đau.
Cô nghĩ bản thân mình vẫn phải nhanh chóng tìm nhà để chuyển đi. Cho dù Đào Đào
vui vẻ nhưng ngày ngày chỉ cần nghĩ đến việc mình đang ở cạnh Cảnh Thần, cô sẽ
lăn tăn không biết người đó đang làm gì ở dưới, đang ăn cơm hay đang chơi game?
Thôi, tốt nhất là cô vẫn nên chuyển đi thật xa, dù gì thì vẫn còn tránh được.
Hạ Sơ suy nghĩ liên miên rất lâu mới bắt đầu có cảm giác buồn ngủ, trong lúc mơ
màng cô lại thấy bụng mình bắt đầu đau nhói. Thế là cô nằm sấp xuống.
Nửa đêm, tiếng chuông cửa của phòng 706 đột ngột vang lên. Cảnh Thần đang nằm
trên sofa ngoài phòng khách, cũng trằn trọc không sao ngủ được. Khi anh nghe
thấy tiếng chuông, liền bật ngay dậy ra mở cửa. Ngoài cửa, nét mặt Đào Đào lộ
rõ vẻ hoảng hốt: “Cảnh Thần, mau lên! Hạ Sơ đau bụng không chịu nổi nữa, không
biết có phải cô ấy bị viêm ruột thừa cấp tính hay không, đúng hôm Ngô Mạt lại
không có nhà, em lo quá!”
Trong lúc Đào Đào gấp gáp nói, Cảnh Thần đã đi xong giày, vơ lấy chìa khóa chạy
vội lên tầng.
Hạ Sơ đang ôm bụng nằm quằn quại trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, nhìn thấy
Cảnh Thần bước vào, liền cố gắng gượng cười, nói: “Đào Đào lại xuống làm phiền
anh rồi.”
“Đừng nói gì nữa.” Cảnh Thần nói nhỏ và đưa điện thoại di động cho Đào Đào, sau
đó vừa cúi xuống bế Hạ Sơ lên vừa nói: “Đào Đào, em tìm hộ anh số điện thoại
của Lâm Minh trong máy, bảo anh ấy bố trí cho khám cấp cứu.”
Đào Đào đứng sau vội vàng vâng dạ, luống cuống gọi điện thoại.
Ba người liền đến ngay bệnh viện vào phòng cấp cứu. Hạ Sơ nằm trên giường bệnh,
nhìn thấy bác sĩ, y tá vội vã chạy vào phòng. Trước mắt cô là một màu trắng
toát. Cô nhắm mắt lại, cuộn tròn người hai tay ôm chặt bụng!
“Hy vọng là không có vấn đề gì nghiêm trọng.” Đào Đào khấn thầm, Cảnh Thần ngồi
bên cạnh mặt lầm lì không nói gì.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, bác sĩ đi ra nhìn Đào Đào rồi kéo Cảnh Thần sang
một bên, nét mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Cảnh Thần, lần này đúng là thật rồi.”
Cảnh Thần ngần ngừ ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Minh đang cười tủm tỉm, ngơ ngác
hỏi: “Thật gì cơ?”
“Lần này vợ cậu có bầu thật rồi. Đau bụng thực ra là do vận động quá sức ảnh
hưởng đến thai nhi, may mà chưa có vấn đề gì lớn, nằm viện vài hôm để dưỡng
thai là ổn thôi.”
“Hả! Hạ Sơ lại có bầu rồi hả, sao hai người tốc độ vậy!” Đào Đào lại gần, đúng
lúc nghe được đoạn cuối, cô thở phào rồi kéo Cảnh Thần sang một bên, hỏi nhỏ:
“Cảnh Thần, anh nói thật đi, anh có thật lòng với Hạ Sơ không?”
Cảnh Thần trịnh trọng gật đầu: “Anh rất thật lòng!”
“Anh nói vậy thì em yên tâm rồi, tạm thời tin anh vậy! Cảnh Thần, anh cũng biết
tính cách của Hạ Sơ rồi đấy, nói một cách khái quát là cô gái tốt nhưng tính
tình hơi lạnh lùng. Hạ Sơ mồ côi cha mẹ từ nhỏ, sống với ông ngoại, mặc dù được
ông cụ rất chiều chuộng, nhưng Hạ Sơ vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn. Vì thế cô
ấy rất ít khi mở lòng với người khác, phản ứng đầu tiên của cô ấy sau khi bị
tổn thương là né tránh. Gần như Hạ Sơ không mơ mộng gì về chuyện tình yêu và
lấy chồng, và cô ấy cũng hơi ngờ nghệch. Người đàn ông mà cô ấy muốn lấy làm
chồng nhất định phải là người bình thường thậm chí là tầm thường, được sống
cuộc sống yên bình đến mức nhàm chán. Chính vì vậy khi cô ấy thừa nhận tình cảm
với anh, em thực sự mừng cho cô ấy vì cô ấy đã tìm được cho mình một tình yêu
đích thực."
Nói đến đây, Đào Đào cảm thấy khóe mắt ươn ướt, cô nghiêm giọng hỏi Cảnh Thần:
“Đến bây giờ anh vẫn chưa chính thức công khai mối quan hệ của anh với Hạ Sơ
cho gia đình anh biết, anh định giấu đến bao giờ? Anh phải biết rằng, anh đã
gây tổn thương lớn cho Hạ Sơ!”
Cảnh Thần ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt dò xét của Đào Đào, nói: “Đào
Đào, em cứ yên tâm, giữa anh và Tống Hàm thực sự không có tình cảm gì. Chỉ có
điều chuyện này cũng khá phức tạp. Anh cần một chút thời gian để giải quyết,
nhưng chắc chắn anh sẽ cho Hạ Sơ một lời giải thích xác đáng, anh sẽ không để
cô ấy rời xa anh đâu.”
Đào Đào tạm hài lòng “vâng” một tiếng. Cô đứng dậy bước đến cửa phòng bệnh, hé
cửa ra nhìn, dưới tác dụng của thuốc, Hạ Sơ đã ngủ yên. Lúc này cô mới quay ra
nói: “Anh đã nói như vậy, biểu hiện của anh rất chân thành, xem ra cũng là
người đàn ông có thể gửi gắm cả cuộc đời. Vậy thì em sẽ đánh cược một lần thay
Hạ Sơ. Hiện giờ cô ấy đã có bầu, anh nên tranh thủ cơ hội sắp xếp mọi việc ổn
thỏa cho cô ấy, đưa Hạ Sơ về ra mắt gia đình anh. À, mấy ngày tới anh tranh thủ
thời gian chuyển đồ của Hạ Sơ xuống đi, em sẽ không cho cô ấy ở cùng nữa, cho
anh một cơ hội, nhớ phục vụ cô ấy cho chu đáo, nếu không anh cẩn thận đấy!”
Cảnh Thần liền gật đầu liên hồi, mặt mày hớn hở.
Lúc Vân Hạ Sơ tỉnh dậy, Đào Đào đang ngồi bên giường liền bê ngay bát canh cá
vào, múc một thìa thổi cho hết nóng rồi đưa vào miệng Hạ Sơ, vui vẻ nói: “Hạ
Sơ, cậu cố tẩm bổ cho khỏe, đây là món canh ông Cảnh Thần nhà cậu về nhà sớm để
nấu đấy, cậu phải giữ gìn sức khỏe. Nếu tính theo ngày thì cậu vừa mới sảy thai
được ba tháng thì có bầu lại. May mà bác sĩ bảo không có vấn đề gì. Hình như
anh bác sĩ đó là bạn học của Cảnh Thần, anh ấy còn nói vừa mới sảy thai lại có
bầu ngay thì phải đặc biệt chú ý.” Nói rồi Đào Đào liền đưa bệnh án cho Hạ Sơ
xem.
Nghe Đào Đào nói liến thoắng một hồi, đầu óc Hạ Sơ tạm ngừng suy nghĩ. Cô có
bầu rồi! Sao có thể như thế được! Hạ Sơ trợn mắt nhìn Đào Đào với vẻ khó tin,
cô thẫn thờ đón lấy bệnh án Đào Đào đưa cho, trong đó ghi rõ có thai sáu tuần.
Hạ Sơ liền cắn chặt môi, bắt đầu suy nghĩ không biết trong này có sai sót gì
không. Nếu đúng là thật thì chắc chắn là đêm mưa đó. Nhưng rõ ràng là cô đã
uống thuốc tránh thai khẩn cấp rồi, chẳng lẽ cô lại không may mua phải thuốc
giả hay sao? Làm sao có thể thế được?
“Cậu bảo anh bác sĩ nào là bạn học của Cảnh Thần?” Đột nhiên Hạ Sơ hỏi.
Nghe thấy vậy Đào Đào liền sững người ra một lát rồi gật đầu tỏ vẻ khó hiểu:
“Ừ, Lâm Minh, bạn học của anh ấy, lần trước anh ấy cũng khám cho cậu, cậu quên
rồi à?”
Hạ Sơ trầm tư một lát rồi ghé sát vào tai Đào Đào nói nhỏ: “Đào Đào, cậu ra
hiệu thuốc mua hộ tớ que thử thai với.”
“Hả?” Đào Đào thắc mắc: “Mua que thử thai làm gì? Bệnh viện xét nghiệm máu mà
còn sai nữa hả? Tại hôm qua cậu bê đồ đạc nên mới bị động thai, đau bụng.”
“Mau lên, đừng để Cảnh Thần nhìn thấy, giúp tớ nhé.” Vừa nói, Hạ Sơ vừa đón lấy
bát canh cá trên tay Đào Đào và giục bạn.
Dù chưa hiểu tình hình thế nào, Đào Đào vẫn phải ra hiệu thuốc ở ngoài mua một
que thử thai theo lời yêu cầu của Hạ Sơ.
Có que thử thai rồi, Hạ Sơ liền xuống giường vào ngay nhà vệ sinh.
Hai phút sau, hai vạch hồng đậm đã khiến Hạ Sơ không thể không tin đó là sự
thật. Lúc này cô mới nhớ đến chuyện tháng này cô cũng đã từng thắc mắc tại sao
vẫn chưa xuất hiện kinh nguyệt, ý nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu. Cô nghĩ có
thể là do dạo này bận quá nên ảnh hưởng đến chu kỳ kinh nguyệt, còn nghĩ bụng
rằng phải uống ít thuốc điều kinh.
Ai ngờ, lần này lại là thật! Hạ Sơ thực sự khóc dở mếu dở.
Đào Đào đứng ngoài gõ cửa nhà vệ sinh, an ủi: “Hạ Sơ, cậu đừng nghĩ linh tinh
nữa, đừng quan tâm đến tình địch, đằng nào thì cậu và anh ấy cũng đã đăng ký
kết hôn, tổ chức đám cưới ở nhà thờ rồi, có Chúa làm chứng. Cậu còn sự gì? Cậu
cứ danh chính ngôn thuận theo anh ấy rồi sinh con thôi. Tớ thấy thực ra hai
người rất đẹp đôi, thôi đừng hành hạ nhau nữa. Đứa trẻ này là thiên thần của
các cậu...”
Hạ Sơ vô cùng chán nản, đây chính là cuộc đời: gập ghềnh trắc trở, biến đổi khó
lường!