Hứa Tiên Chí

Chương 664: Huyện Thừa (2)




Nhưng lúc này, ma đầu trên vai hắn lại phát sinh tiếng thét chói tai, thần tình của Bao Giáo Đầu nhất thời biến đổi phảng phất như bị chọc tức giận, mạnh mẽ một quyền đánh về phía tâm của Hứa Tiên. Một quyền này thế đại lực trầm bao hàm nội lực. Nếu Hứa Tiên chỉ là người bình thường, sợ là có nguy hiểm tới tính mệnh.

- A a a a!

Bao Giáo Đầu kinh hãi kêu thảm một tiếng xuyên phá bầu trời yên tĩnh của của thị trấn nhỏ. Hắn quỳ rạp xuống trên đất, cổ tay bị nắm lấy đã biến đổi hình dạng, đau nhức đến vẻ mặt méo mó, một quyền kia cũng không bệnh mà rủ xuống.

Con mắt trong khe cửa nhất thời trợn lớn:

- Điên, quả thực là điên rồi!

Hứa Tiên mấy ngày qua tâm tình vốn là có chút buồn bực, lại tự dưng chịu tập kích mạo phạm và hung ác độc địa này. Trong lòng lập tức tuôn ra một cổ khí tức thô bạo. Lúc này không biết từ nơi nào bay tới mấy ma đầu hắc hồng lưỡng sắc, quay xung quanh người Hứa Tiên, vui vẻ kêu gọi kỳ quái. Một cổ hắc khí hội tụ ở trên đỉnh đầu Hứa Tiên, không bao lâu đã hóa thành một hắc sắc ma đầu.

- Quan nhân.

Bạch Tố Trinh dùng hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của hắn, ánh mắt ôn nhu mà thân thiết.

Hứa Tiên kinh hãi tỉnh lại, bỏ đi cổ tay của Bao Giáo Đầu, tâm tính của chính mình sao lại trở nên mất bình tĩnh như thế. Ngẩng đầu nhìn lại nguyên lai ma đầu kia đã đến như vậy sao? Không chỉ là bị ý niệm trong đầu người ta hấp dẫn đến, càng là đến từ ý niệm trong đầu, hội tụ hóa thân thành ma. Mà cổ khí tức hung lệ của hắn so với phàm nhân cường đại hơn không biết bao nhiều, dĩ nhiên lập tức thành hình.

Bạch Tố Trinh có chút lo lắng truyền âm nói:

- Những ma đầu này vốn nên do ma chủ kiềm chế, chỉ khi người tu đạo độ kiếp mới phóng xuất khảo nghiệm tâm tính của họ. Hôm nay cũng không quản lý đến, mặc cho bọn chúng tác loạn tại nhân gian.

Hứa Tiên thầm nghĩ:

- Xem ra cũng hẳn là vì thiên hạ đại loạn mà trợ giúp!

Mở miệng nói:

- Trước mặc kệ những kẻ này, chúng ta đi thôi!

Bỏ lại Bao Giáo Đầu kia tiếp tục hướng phía huyện nha đi đến, lại nghe phía sau truyền đến một tiếng tru lên:

- Đều con mẹ nó lăn ra đây cho lão tử!

Hứa Tiên quay đầu lại, đã thấy Bao Giáo Đầu kia lại nắm cổ tay đứng dậy, trong ánh mắt nhìn Hứa Tiên lộ ra cừu hận khắc cốt ghi xương, hắn hoành hành quê nhà nhiều năm chưa bao giờ chịu qua thiệt thòi nhiều như vậy, cũng không muốn hai ba câu nói liền phế một tay.

Xung quanh cửa phòng vừa mở ra, đi tới một đám dân chúng sắc mặt tái nhợt.

Bao Giáo Đầu rít gào nói:

- Ai dám để cho bọn họ đi, lão tử tuyệt không buông tha cho hắn.

Những bách tính kia giống như là đàn dê bị xua đuổi, đều tiến lên đem ba người Hứa Tiên vây lấy, lại sợ hãi rụt rè vẫn duy trì cự ly rất xa.

Bao Giáo Đầu nói:

- Đem bọn họ áp giải đến trong huyện nha!

Hứa Tiên có chút có chút ngoài ý muốn:

- Huyện nha ta đang muốn đi đến đó đây!

Ở trong đông đảo người dân vây quanh, ba người đi tới trước cửa huyện nha, lướt qua hai tòa sư tử đá uy vũ không cần đánh trống. Trong huyện nha đã bị có người được báo động, cao giọng quát lớn:

- Người phương nào ở bên ngoài công đường náo loạn ầm ĩ?

Chúng bách tính e dè sợ hãi không dám đi vào, dừng ở trước cửa. Bao Giáo Đầu lại một phát nhảy ra khỏi đoàn người, quay về phía người đứng trên công đường, phác thông một cái ngã xuống đất khóc lóc, nước mắt chan hòa nói:

- Đại nhân, ngươi làm chủ cho ta nha!

Diện mục người trên công đường trắng nõn, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nuôi hai sợi râu chuột, kinh hãi nói:

- Bao bộ đầu, ngươi đây là làm sao?

Bao Giáo Đầu khóc lóc kể lể nói

- Huyện thừa đại nhân, tặc nhân này đi ngang qua bản huyện, ăn cắp đồ vật của ta còn không tính, còn muốn đả thương ta đến tàn phế, thỉnh đại nhân minh xét.

Lúc này, Hứa Tiên cũng đi vào trong công đường, chỉ thấy nha dịch cầm trong tay thủy hỏa côn đứng ở hai bên. Lại không ngờ tới Bao Giáo Đầu kia dĩ nhiên là bộ đầu gì đó, nghe hắn vu hãm nói như thế, chỉ là cười lạnh lùng, không nói lời nào, mà đánh giá nhìn bố trí trong huyện nha, ngửa đầu nhìn bốn chữ lớn "Gương sáng treo cao".

Huyện thừa đang lúc nhíu mày, chợt thấy Vân Yên và Bạch Tố Trinh đi vào, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, cả phòng sinh huy, ngây ngốc hồi lâu mới phản ứng lại được. Ngược lại lộ ra dáng tươi cười:

- Tốt, tốt, bản đại nhân nhất định làm chủ cho ngươi!

Mạnh mẽ vỗ kinh đường mộc: xem tại TruyenFull.vn

- Người dưới đường là ai? Thấy bản quan dám không quỳ?

- Ngươi lại là người phương nào?

Hứa Tiên giương mắt vừa nhìn, đã thấy ma đầu nguyên bản núp ở trên vai Bao Giáo Đầu, đã bỏ qua hắn, nhảy đến trên vai người trên công đường, tựa hồ có thể cảm giác được loại uy thế chuyển biến này. Chỉ có những ma đầu trên đỉnh đầu bách tính bên ngoài công đường kia chưa từng có thay đổi qua.

- Ta là Huyện thừa của bản huyện, điêu dân lớn mật, người a! Đánh gãy chân chó của hắn, cẩn thận một chút, chớ để thương hai vị mỹ nhân kia!

Nha dịch hung thần ác sát lao lên, Hứa Tiên cười nhạt một tiếng, lấy ra ấn tín công văn:

- Ta là Huyện lệnh của bản huyện, ngươi cẩu quan này còn không mau cút xuống dưới, nhường chỗ ngồi!

Huyện thừa ở trong một huyện vị trí gần với Huyện lệnh, chính phẩm quan hàm nhưng đại đa số thời gian chỉ là một hư chức. Huyện lệnh hơn phân nửa không cần phân cách quyền lợi của mình cho người này. Thực quyền của hắn vị tất bằng được chủ bộ công Tào. Nhưng trong An Long Huyền này không có Huyện lệnh, tự nhiên chính là Huyện thừa đương gia làm chủ.

Mấy nha dịch kia lập tức dừng lại cước bộ bỏ lại thủy hỏa côn trong tay quỳ rạp xuống đất, Huyện lệnh chấp chưởng đại quyền một huyện. Đặc biệt loại địa phương hẻo lánh này, tịch thu tài sản và giết cả nhà đều không nói chơi. Bách tính bên ngoài công đường càng đều quỳ rạp xuống đất.

Huyện thừa chống mặt bàn đứng dậy, cả kinh nói:

- Ngươi chính là Hứa Tiên?

Hứa Tiên nói:

- Ngươi dám gọi thẳng tên của bản huyện?

Nhưng ngoài dự liệu của Hứa Tiên, Huyện thừa lại an nhàn ngồi xuống dưới, uống một ngụm nước trà nói:

- Hứa đại nhân, người rốt cục đã đến, lại dể hạ quan chờ thật lâu. Chỉ là ngài sao lại không báo trước một tiếng, bản quan sẽ đi tới nghênh tiếp a!

Hứa Tiên cười lạnh nói:

- Ngươi nuôi được một bộ đầu thật tốt, hắn vừa lên đường, người người đều tránh né, dám vu hãm bản quan, phải bị tội gì?

Huyện thừa nói:

- Đại nhân, hắn một bộ đầu nho nhỏ làm sao dám vu hãm người đây? Ngài nhất định là nghe lầm rồi sao!

Hứa Tiên cả giận nói:

- Nhiều người như vậy chính tai nghe được, ngươi còn muốn thay hắn chống chế sao?

- Chính tai nghe được?

Huyện thừa hỏi một bộ khoái ở bên cạnh:

- Ngươi nghe được không?

Nha dịch đáp:

- Đại nhân, không có!

Huyện thừa lại hỏi tới một người khác:

- Ngươi thì sao?

- Đại nhân, ta cũng không có!

- Vậy các ngươi thì thế nào?

Huyện thừa cao giọng hỏi về phía bách tính bên ngoài đường, lại chỉ phải một mảnh khúm núm nói không có như nhau.