Hứa Tiên Chí

Chương 606: Thần Ấn (2)




Trong lòng Hứa Tiên "lộp bộp" một tiếng, lời này nghe thật quen tai. Bất quá hình như nói có chút muộn, nhưng vẫn là khom mình hành lễ nói:

- Tiểu tử Hứa Tiên, gặp qua Nam Cực Tiên Ông. Hoàng Hạc đồng tử này bị thần niệm của Tất Phương chiếm được, đã không phải Hoàng Hạc đồng tử nguyên bản kia nữa, càng mang theo ly tinh cũng bị thần niệm của Cùng Kỳ chiếm được làm hại nhân mệnh, mong rằng minh xét.

Nam Cực Tiên Ông gãi gãi cái trán, ngẩng đầu nhìn phía bầu trời, thẳng đến Hứa Tiên cho rằng bầu trời có cái gì, nhịn không được ngẩng đầu nhìn, mới nghe Nam Cực Tiên Ông mở miệng nói:

- Những gì ngươi nói ta đều đã biết rõ. Không ngờ liệt đồ này của lão hủ một chút công phu như vậy, đã tạo ra tai hoạ như thế. Bất quá, việc này còn phải nghiên cứu, nghiên cứu.

Quá chậm Hứa Tiên hít sâu một hơi:

- Chứng cứ vô cùng xác thực, còn nghiên cứu cái gì?

Nam Cực Tiên Ông cúi đầu nhìn Hứa Tiên thật sâu, qua một lúc mới nói:

- Không nên cấp bách, không nên cấp bách, đương nhiên là nghiên cứu làm thế nào để Yêu Thần tách ra được. Dù sao tiểu đồ cũng không phải cố ý làm hại.

Hứa Tiên nhíu mày nói:

- Lúc này sợ là làm không được đi sao! Bất quá việc này chỉ là việc nhỏ. Từ trong Thái Nhất Thần Miếu chạy ra thần niệm của Yêu Thần, con số đó không phải ít. Khó đối phó như lệnh đồ còn không biết có bao nhiêu, tiên ông ngươi thân là thiên tiên, có thể nào bỏ mặc đây?

- Việc này đã có người bẩm báo Ngọc đế, kiếp số a kiếp số.

Nam Cực Tiên Ông khoan thai cảm khái, quả thực như là lão nhân gần đất xa trời, ngồi ở dưới mái hiên uống nước trà, cảm thán khí trời, không có chút cảm giác nguy cấp.

Cùng Nam Cực Tiên Ông này nói hai ba câu, Hứa Tiên càng cảm thấy được cảm giác buồn ngủ trên người mình tăng gấp trăm lần, nhịn không được ngáp một cái thật sâu.

Nam Cực Tiên Ông cười hiền lành:

- Đạo hữu nếu buồn ngủ, vậy thì ngủ một hồi đi!

- Nếu Ngọc đế đã biết được rồi. Ta liền yên tâm vậy.

Kỳ thực một điểm đều không lo lắng. Chỉ mong Ngọc đế này không giống như là trong phim truyền hình, vô dụng như vậy đi.

- Bất quá tiên ông, ta cùng lệnh đồ còn có một hồi đánh cuộc. Hôm nay thắng bại đã phân, cũng nên đến lúc thực hiện.

Hứa Tiên tuy rằng rất muốn ngủ, nhưng gắng gượng mở mí mắt ra. Đương nhiên không chỉ là vì lê dân chúng sinh, chính mình phí sức của chín trâu hai hổ mới đánh bại đại quái này, ngay cả sợi lông cũng không đạt được một cái. Điều này khiến người ta sao mà chịu được.

Bất quá cưỡng ép làm chỗ tốt lại không quá thích hợp. Nhân gia cũng không nhất định đáp lại ngươi. Đã nghĩ đến Tất Phương ngay từ đầu theo như lời nói đến, người thắng được tất cả.

Tất Phương trốn ở trong tay áo của Nam Cực Tiên Ông vội hỏi:

- Sư tôn, cái này trăm triệu lần không thể. Hoàng Sơn này là đệ tử khổ cực kinh doanh nhiều năm.

Nam Cực Tiên Ông như là nghe được, lại như là không có nghe được gì. Hơn nữa đã lại nhìn trời đến phát ngốc, Hứa Tiên đánh lên tinh thần nhìn vị lão gia gia này, nhưng cảm giác được thân ảnh của lão gia gia cách hắn càng ngày càng xa. Thanh âm xung quanh cũng càng cách hắn càng ngày càng xa. Loáng thoáng tựa hồ nghe được thanh âm già nua nói:

- Như vậy a!

Thân thể cao to của Hứa Tiên lắc lư một chút, ngửa mặt té trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự, phát sinh tiếng ngáy rung trời động đất.

Hứa Tiên làm một giấc, mơ thấy chính mình trần truồng nằm ở trên băng thiên tuyết địa, trên người càng ngày càng lạnh, càng ngày càng lạnh, mạnh mẽ giật mình một cái. Tỉnh lại mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện một đôi mắt băng lam sắc. Bốn phía một mảnh tối đen, như là ở trong một sơn động.

- Tiên tử.

Hứa Tiên mạnh mẽ ngồi dậy, phát hiện thân thể chính mình quả nhiên xích loã, hơn nữa quả nhiên đang nằm trên khối băng. Khối băng đông lạnh thành hình giường. Đây rốt cuộc nàng đang chăm sóc thì phải, nhưng kiểu săn sóc này thật đúng là đủ lạnh.

Hắn khẽ giả bộ hỏi:

- Ta đã ngủ bao lâu rồi? Còn có Nam Cực Tiên Ông sao rồi, có để lại vật gì hay không?

- Ba ngày.

Hàn Mai tiên tử xoè lòng bàn tay ra, một mai thần ấn huyền phù ở trong đó.

Hứa Tiên không nghĩ tới bản thân vừa ngủ một giấc dĩ nhiên đã ngủ đủ ba ngày. Nhưng lại có chút cảm giác không ngủ đủ. Nếu không phải giường băng của Hàn Mai tiên tử, sợ rằng còn phải ngủ thêm vài ngày nữa. Nhưng thấy được thần ấn trong lòng bàn tay Hàn Mai tiên tử. Cuối cùng cũng là thở phào một hơi, lần hành trình Hoa Sơn này chung quy không có khổ công vô ích rồi.

Hắn cầm lấy thần ấn, trên thần ấn chuyển quang hoa xán lạn.

Thần ấn cũng không quá lớn, chỉ có cỡ bàn tay, hắn lại có thể cảm giác được linh khí ngưng trọng trong đó, cùng với phiến sơn mạch dưới chân này có liên hệ thắm thiết, phảng phất như trong tay hắn nắm giữ không phải một thần ấn nho nhỏ, mà là cả toà Hoàng Sơn này. Theo hắn biết, thần ấn khi mới thành lập cực kỳ nhỏ bé, cần ngày qua ngày hấp thu linh lực địa mạch tiến hành tẩy luyện, mới có thể chậm rãi phát sinh thành lớn.

Một quả thần ấn như vậy, không biết tốn hao bao nhiêu năm tháng mới ngưng kết mà thành được. Có thể lập tức để tiểu Thiến trở thành chủ nhân của phiến sơn mạch này, tránh khỏi mấy trăm năm thời gian nguyên bản. Đồ vật như vậy không có cách nào khác dùng bạo lực cướp lấy. Tất Phương chỉ sợ là thà rằng hủy đi cũng sẽ không lưu lại cho mình.

Hứa Tiên đoán rằng hơn phân nửa là Nam Cực Tiên Ông bắt Tất Phương giao ra đây. Tất Phương kia tuy rằng cùng chính mình nói thích giả sinh tồn cái gọi là Thiên Đạo, nhưng thấy được thiên tiene như Nam Cực Tiên Ông, cũng nhận thức được hôm nay đoạt được, phát triển trái ngược lấy được lợi ích thực tế của Tất Phương.

- Cùng Kỳ thế nào rồi?

Hứa Tiên lại hỏi.

Hàn Mai tiên tử nói:

- Cũng bị mang đi cả rồi!

Hứa Tiên gật đầu, nói vậy cũng muốn cầm đi nghiên cứu đây mà.

- Thương thế của ngươi sao rồi?

Trong lòng Hứa Tiên có chút hối hận, nàng là vì chính mình mà thụ thương, nói như thế nào hẳn là hỏi trước việc này mới đúng. Chỉ là nàng vẫn biểu hiện quá mức lãnh đạm bình tĩnh, để hắn không thể đem nó cùng đau đớn liên hệ với nhau.

- Còn không được.

Hàn Mai tiên tử bình tĩnh nói một câu khiến Hứa Tiên càng thêm xấu hổ vô cùng. Nàng tuy là tu vi Thần Tiên, nhưng thể chất cho dù so ra kém xa Hứa Tiên, bị phong liêm của Cùng Kỳ bắn trúng chính diện, thụ thương thật là không nhẹ. So sánh mà nói, vết thương thảm liệt phía sau lưng Hứa Tiên ngược lại khép lại tám chín phần, đã không còn trở ngại gì lớn.

Hứa Tiên thành khẩn nói:

- Lần này thực sự là đa tạ ngươi!

Nếu chỉ bằng vào lực lượng của hắn, mặc dù không thể nói dữ nhiều lành ít, nhưng cũng nhất định không lấy được Hoàng Sơn này. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Hàn Mai tiên tử cũng không đáp lời, chỉ là thản nhiên nhìn hắn. Trong mắt cũng không có màu sắc gì khác.

Để trong lòng Hứa Tiên không hiểu có chút thương tiếc, trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nói cái gì mới tốt? Để nàng trở lại trên biển chữa thương, chờ giao phó ngay cả chính mình cũng nói không rõ.