Hứa Tiên Chí

Chương 56: Hắc Toản




Dưới khuôn mặt ngái ngủ của mụ hiển lộ vẻ khinh thường không thể nghi ngờ.

Trên mặt nam tử hiện lên một tia tức giận, nếu không có có việc cầu người, hắn sao lại có thể chịu vũ nhục như vậy, nhưng hắn cũng coi như là người từng trải, cũng biết tú bà yêu thích cái gì. Từ trong lòng ngực móc ra một tấm ngân phiếu dâng tặng cho tú bà:

- Chỉ cầu mụ mụ dẫn kiến, tại hạ khắc có hậu báo.

Con mắt Tú bà liếc qua tờ giấy mỏng, bên trên có ghi ba trăm lượng chỉ cầu gặp mặt một lần, người như vậy đúng là hiện tại hiếm có đấy.

Phong Nguyệt Hạng ở Hàng Châu nguyên không gọi Phong Nguyệt Hạng, không biết từ nào hai bên đều phủ lên Yên Nguyệt Bài, về sau thì đổi tên là Phong Nguyệt Hạng. Các cô nương nổi tiesng có thể ở trên con đường này tìm được một chỗ ở, không hề giống kỹ nữ tầm thường ở trong thanh lâu.

Bất quá cũng phải thụ giáo phường tư quản lý, thượng diện cũng có mụ mụ bảo nhi tiếp ứng sinh ý. Chỉ là so với nữ tử thanh lâu tầm thường thì nhàn nhã và cũng thoải mái hơn nhiều.

Mặc dù Phiêu Linh đến tận đây, nhưng cuối cùng vẫn là năm mới. Hai bên Phong Nguyệt Hạng cũng đồng dạng là giăng đèn kết hoa, cùng nhà của bình dân không khác gì nhau. Dù sao quanh năm suốt tháng cũng không có được mấy ngày rảnh rỗi. Ngày bình thường những chén rượu ngon, sơn hài hải vị, hồng la cẩm tú tuy tốt nhưng tư vị rong đó chỉ có người trong ucoojc mới hiểu nỗi kôổ.

- Tiểu thư, gần sang năm mới đã bắt ngươi đi tiếp khách, thật sự là khi dễ người. Ta đi đuổi lão già đó về.

Thanh Loan nói xong muốn đi ra ngoài.

Thải Phượng vội vàng ngăn lại nói:

- Chúng ta mặc dù không sợ nàng, cũng không nên đắc tội nàng. Chỉ là thấy mặt, không sao mau giúp ta trang điểm.

Thanh Loan bất đắc dĩ đành phải đáp ứng, nàng biết rõ tiểu thư này nhà mình luôn có đạo lý đấy.

Thải Phượng trang điểm một phen rồi đi ra cửa liền thấy khách không mời mà đến. Tiến vào trong phòng, ánh mắt nam tử trở nên sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thải Phượng. Tú bà bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nam tử mau chóng đứng lên nói:

- Tại hạ Sở Kiếm Hùng, bái kiến Thải Phượng tiểu thư. Nếu có chỗ mạo phạm mong rằng tiểu thư chớ trách.

Hắn cố gắng khiến cho chính mình lộ ra chút hữu lễ, trong lòng lại hơi có chút khẩn trương.

Thải Phượng mỉm cười hoàn lễ:

- Thải Phượng đa tạ Sở công tử ưu ái. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Nói đoạn, nàng quay sang tú bà nói:

- Mụ mụ, ngươi đi nghỉ ngơi a, nơi này có Thanh Loan hầu hạ là được rồi.

Sở Kiếm Hùng nghe xong thanh âm của nàng lại sững sờ, nếu như dùng tiếng chim hoàng oanh mà so sánh thì có hơi khinh mạn nàng. Trong lòng hắn thầm nghĩ đây chính là tiếng phượng minh trong truyền thuyết, trong ngôn ngữ kèm theo sự ung dung của bách điểu triều bái. Hắn lại nhịn không được tự giễu, chính mình lại đi suy nghĩ lung tung rồi.

Sau đó Thải Phượng thong dong ứng đối, người như vậy nàng gặp qua không biết bao nhiêu mà kể. Lời nói như vậy nàng không biết nghe qua bao nhiêu lần, cũng không có cái gì đặc biệt.

Vì vậy thời điểm khi Sở Kiếm Hùng nói ra "Ta muốn chuộc thân cho cô nương! " những lời này. Trên mặt Thải Phượng biểu lộ vẫn nhàn nhạt như cũ.

Sở Kiếm Hùng không khỏi thất vọng, hắn cho rằng Thải Phượng sẽ kinh hỉ, cho dù không như thế thì cũng có chút phản ứng. Nhưng bằng võ công của hắn cũng không cách nào phát hiện nữ tử trước mặt lại có bất luận cảm xúc gì.

- Công tử ưu ái, Thải Phượng tâm lĩnh, chỉ là Phượng đang ở nơi nhạc tịch, nếu muốn cỡ tịch còn cần Tri Phủ đại nhân cho phép.

Lời này tức là sự thật, cũng từ chối. Thải Phượng gặp qua vô số người, đã nhìn ra nam tử trước măt tựa hồ có công phu bản thân không tầm thường, đồng thời còn có gia tư xa xỉ, lại nhìn khí độ đại khái không phải nghề nghiệp đứng đắn, người như vậy ở địa phương có lẽ làm chức quyền không nhỏ, nhưng cũng có thể không nghề không nhiệp.

Nam tử đột nhiên kích động đứng lên nói:

- Trước đó vài ngày tại hạ đi ngang qua Hàng Châu, thấy phong thái cô nương thì nhớ mãi không quên, hôm nay mới có cơ hội tương kiến. Không sợ cô nương cười, tại hạ là lãng tử lưu lạc chân trời xa xăm hôm nay chỉ cần cô nương đồng ý, ta nguyện dẫn ngươi đi khắp chân trời góc biển, không chịu bất luận kẻ nào quản thúc.

Thấy Thải Phượng muốn lên tiếng thì hắn nói tiếp:

- Ta biết Vân đại nhân là hàm oan mà chết, Sở mỗ bất tài, chỉ tinh thông chút võ nghệ, nguyện vì cô nương báo thù rửa hận.

Thải Phượng vốn đang lẳng lặng nghe thì biến sắc quát:

- Im ngay!

Bộ ngực nàng phập phồng, dường như thật sự muốn nổi giận. Rồi sau đó cường hành thu liễm lại nói:

- Công tử mời trở về đi, loại lời này không cần nói nữa.

Hào khí trong sảnh ngưng tụ, Thanh Loan cơ hồ nhịn không được muốn xuất thủ, nhưng nàng cảm giác võ công của Sở Kiếm Hùng mạnh hơn mình, sợ vừa ra tay liền không chế trụ nổi hắn mà còn khơi dậy hung tính của kẻ này thì lớn chuyện.

Hắn nếu dám tổn thương tiểu thư, ta chính là liều mạng cũng muốn giết hắn. Thanh Loan trong lòng quyết ý, trên người nàng không còn cảm giác của một nha hoàn mà giống như một thanh đoản kiếm vừa ra khỏi vỏ, vô cùng nghiêm nghị.

Sở Kiếm Hùng sững sờ, cảm thấy mình nói lỡ lời, rồi lại cảm thấy đề nghị của mình tựa hồ đã đả động nữ tử trước mặt. Loại cảm giác nguyên bản nhàn nhạt mỉm cười so với biểu tình phẫn nộ của nàng làm hắn cảm thấy thỏa mãn. Nhưng cũng biết hôm nay chuyện không thể làm, hắn ngẩng đầu mà bước mà đi, dáng người tiêu sái thong dong.

- Tiểu thư!

Thanh Loan có chút lo lắng nhìn Thải Phượng.

Thải Phượng khoát tay nói:

- Ta không sao, chỉ giận hắn vì dục vọng của bản thân mà ngay cả vong phụ người khác cũng muốn lợi dụng.

Thanh Loan do dự nói:

- Lão gia, hắn thật là hàm oan mà chết sao? Ta cũng biết võ công, ta cũng có thể thay tiểu thư báo thù đấy.

Thải Phượng khinh thường nói:

- Hắn chỉ là một nhân vật thảo mãng thì hiểu được cái gì? Chuyện nhà ta nói lớn thì là mệnh số, nói sâu thì là quan đạo chìm nổi, nhỏ hơn thì chết dưới tay thánh thượng cùng Cừu vương. Hoặc có một số tiểu nhân bỏ đá xuống giếng, nhưng đó có thể coi là cừu nhân của ta sao? Hắn muốn tìm ai báo thù, đương kim thánh thượng hay là cừu vương đã chết.

Sở Kiếm Hùng ngoài phòng nghe xong mà sắc mặt tái xanh, hắn cơ hồ muốn xông vào nhưng lại nhịn xuống. Hắn mới vừa rồi không có lập tức rời đi mà là ỷ vào võ công cao cường nghe lén một chút xem Thải Phượng đối với hắn như thế nào, lại không nghĩ rằng là kết quả như thế.

Bất quá trong lòng ngược lại đối với Thải Phượng càng thêm để ý thêm vài phần, có lẽ chính là chuyện thường tình của con người, nếu là Thải Phượng vừa thấy hắn thì muốn cùng hắn đi tới chân trời góc biển, nói không chừng trong lòng của hắn sẽ khinh thị. Giờ phút này Sở Kiếm Hùng quyết định nhất định phải đạt được Thải Phượng, không có không thôi.

Giờ phút này hắn đi trở về trụ sở, lập tức có mấy nam tử khác vây quanh gọi Sở đại ca, Sở huynh đệ, Sở gia. Nơi này có mười mấy người, có nam có nữ đều coi Sở Kiếm Hùng làm chủ.

Sở Kiếm Hùng đến trên mặt ghế thái sư trong nội đường ngồi, thấy nhiều ánh mắt trông mong của mọi người như vậy chờ hắn phân phó mọi chuyện để làm sự khó chịu ở chỗ Thải Phượng tan biến.

Đây là nhân vật thủ lĩnh trên lục lâm đ*o Giang Nam người được xưng là Sở bá vương - Sở Kiếm Hùng. Trên giang hồ không ai không biết, không ai không nghe. Những ngày này bọn hắn muốn tới Hàng Châu làm một kiện đại mua bán, mới tụ tập mười mấy người như vậy đều là tinh anh hảo thủ của Giang Nam lục lâm đ*o:

- Chư vị, sự tình ta đã dò xét nghe tỏ tường, chỉ chờ hội đèn lồng ở Nguyên tiêu chính là thời điểm động thủ. Những ngày này, ai đều không được ra khỏi cửa. Quân sư, ngươi là người Hàng Châu lần này phải nhờ vào ngươi rồi.

Hắn lớn tiếng ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng ý. Sở Kiếm Hùng không khỏi đắc chí vừa lòng, sinh ra cảm khái đại trượng phu tất phải như thế. Chỉ hận Thải Phượng không có thể ở đây chứng kiến thời khắc uy vũ này của mình.

Quân sư ngồi ở chỗ bóng tối, trầm thấp lên tiếng, hắn còn đang suy nghĩ một số đại thù. Chính mình mang theo mười cái huynh đệ xuống núi lại bị chết trong tay một công tử tuấn tú, bất quá về sau hắn biết rõ công tử này không ngờ là cháu trai của Tổng đốc thì không có bao nhiêu cách trả thù. Nhưng đối với một người thư sinh khác thì hắn hận thấu xương.

Tết nguyên tiêu, Hứa Tiên đúng hẹn đi vào Huyền Cơ quan mang Duẩn nhi xem hội đèn lồng.

Đi ra ngoài ngắm đương nhiên không thể mặc đạo bào, hai người thay đổi một thân y phục tầm thường, Duẩn nhi mặc áo vàng trông xinh đẹp động lòng người. Ngư Huyền Cơ vẫn tư thái đạo bào ngàn năm không thay đổi.

Hồi lâu sau, Ngư Huyền Cơ từ trong nhà đi ra, trên người vẫn như cũ một thân đạo bào màu vàng hơi đỏ, mỉm cười nói:

- Các ngươi đi đi, đi sớm về sớm.

- Sư phó.

Duẩn nhi lôi kéo cánh tay Ngư Huyền Cơ làm nũng.

Ngư Huyền Cơ lại chỉ nói:

- Mau đi đi, ngươi nhìn bên ngoài đèn đều sáng lên rồi.

Sau đó nàng lại giúp Duẩn nhi sửa sang lại một chút khăn quàng cổ, tuy rằng nàng ở tiểu trúc này cùng Duẩn nhi mới ba năm, nhưng ở chung cũng lâu liền coi Duẩn nhi như nữ hài tử bình thường mà chiếu cố.

Quả nhiên ngoài đường đèn đã sáng trưng không, cả Hàng Châu cũng bắt đầu sáng lên. Hứa Tiên ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời như những thành phố lớn ở tiền thế bị nhuộm thành màu da cam.

Duẩn nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, có chút không vui nhìn ngọn đèn bên ngoài nói:

- Sư phó không đi, Duẩn nhi cũng không đi, Duẩn nhi ở lại đây cùng sư phó.

Vẻ mặt nàng tràn đầy kiên định.

Ngư Huyền Cơ nhìn Duẩn nhi trong chốc lát, bất đắc dĩ lắc đầu:

- Được rồi, được rồi, sợ ngươi rồi.

Duẩn nhi lập tức vỗ tay cười vui. Ngư Huyền Cơ chuyển vào trong phòng, sột sột soạt soạt giống là thay quần áo. Lúc trở ra, hai mắt Hứa Tiên trở nên sáng rực, Ngư Huyền Cơ ngoại trừ trâm gài tóc, một đầu tóc đen búi lại. Y phục mặc trên người tuy lỗi mốt nhưng váy dài liền thân màu vàng nhạt kiểu dáng đơn giản thanh lịch khiến Hứa Tiên cơ hồ lại muốn nói vài câu khinh bạc.

Có lẽ là ngọn đèn dầu chiếu rọi, trên mặt Ngư Huyền Cơ nhiễm lên một tầng đỏ hồng, nhẹ nhàng xách váy nói:

- Đi thôi.

Vì vậy ba người một đường xông vào này thế giới màu đỏ rực của ánh đèn, trên đường đi ngựa xe như nước, người tụ như con kiến, đèn khung như lửa, ngọn đèn dầu như ngân hoa. Còn có một ít đội ngũ có trò chơi dân gian biểu diễn trên đường như đi cà kheo, chèo thuyền...Múa lân thì càng nhiều vô số, toàn bộ thành Hàng châu trở nên sôi trào.

Chỉ là với bộ dáng của Ngư Huyền Cơ bây giờ, nam nữ cũng muốn tới làm quen, còn có chút lãng tử khinh bạc tiến lên đến gần, Hứa Tiên tự phong hộ hoa sứ giả cũng ứng phó mệt mỏi, lại nhìn sau lưng Ngư Huyền Cơ vẫn bộ dáng lạnh nhạt như cũ, nhưng dưới ánh đèn thì xinh đẹp không gì có thể so sánh. Tìm một sạp bán mặt nạ, hắn cầm ba cái mặt nạ giao cho Ngư Huyền Cơ, Hứa Tiên hơi liếc Ngư Huyền Cơ mang mặt nạ trên mặt, đồng thời trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Bất quá số người nhận thức Hứa Tiên cũng không ít, tại Sơ Tuyết Thí hắn một đường quá quan trảm tướng lưu lại ấn tượng trong lòng mọi người. Bài danh cuối cùng là Phan Ngọc cùng Thải Phượng cũng không ảnh hưởng tới chuyện xuất hiện tứ tiểu tài tử Giang Nam. Hứa Tiên hiện tại đứng đầu tứ tiểu tài tử, Hứa Tiên nghe danh xưng của chính mình cũng đổ mồ hôi. Trên đường đi cũng có không ít người xa lạ hướng hắn chắp tay gọi một tiếng Hứa thám hoa.

Càng hướng trong thành đi đến, đèn càng nhiều càng sáng, trên một ngôi cổ lầu cao nhất, chư vị đại nhân Hàng Châu đều ngồi trên cao xem náo nhiệt bên dưới. Ba người Hứa Tiên từ dưới lầu đi lên, thúc thúc Phan Ngọc Phan tổng đốc, sư phó của mình Vương Học Chánh có lẽ đều ở trên. Vừa lúc có một người đi ngang qua gọi một tiến "Hứa thám hoa. " thanh âm cực kỳ to rõ.

Vương Học Chánh hướng dưới lầu nhìn lại, cười đối với chúng nhân nói:

- Môn sinh của ta tới rồi, hắn thi từ làm vô cùng tốt, cho gọi hắn đi nói chuyện một phen.

Hắn tuy rằng chỉ là một học chính, tại đây đàm luận quan hàm thì không coi là cái gì. Nhưng hắn được ngồi chủ vị, đây cũng không phải dựa vào bối cảnh thâm hậu, mà là bởi vì hắn từng thi đậu trạng nguyên hai mươi tám năm trước. Ngoại trừ quan yến cũng phải ngồi ở chủ vị. Hắn thốt ra lời này, mọi người đều biết ý tứ của hắn là muốn chính thức thu nhận Hứa Tiên làm môn hạ.

Lập tức gã sai vặt xuống dưới đến bên tai Hứa Tiên nói vài câu, Hứa Tiên gật đầu đồng ý, sau đó đối với Ngư Huyền Cơ nói chờ một chút rồi theo gã sai vặt lên lầu. Hắn mở to mắt nhìn, trên sân thượng có một cái bàn thật lớn, chung quanh không ít thị nữ, hộ vệ đứng hầu, có ca cơ nhạc phường, trong đó bắt mắt nhất chính là Thải Phượng cô nương từng tham gia Sơ Tuyết Thí.

Hứa Tiên khom người nói:

- Cận Thiên thư viện sĩ tử Hứa Tiên, bái kiến lão sư, bái kiến chư vị đại nhân.

Bên trong có một vị lão giả thanh quắc có chòm râu dê thì hắn không biết. Vương Học Chánh giới thiệu nói:

- Đây là nam tài thần Kim lão tiên sinh, còn không chào hỏi.

Hứa Tiên lập tức minh bạch, đây chính là Kim Vạn Thành Phan Ngọc đã từng đề cập qua lập tức hành lễ nói:

- Bái kiến Kim tiên sinh.

Kim Vạn Thành cười nói:

- Vương đại nhân nói cái gì tài thần không tài thần, lão đầu tử không dám ngồi nữa,

Lão nhân kia mặt không biểu tình đột nhiên lộ ra vẻ nghiêm trọng, hắn cười rộ lên rất ôn hòa. Dù cho đối mặt chúng quan viên, cũng không lộ vẻ yếu nhược.

Hứa Tiên tiến lên mời rượu, Vương Học Chánh nói:

- Lần này tới là phúc khí của ngươi, chúng ta đang muốn thấy bảo vật của thấy đây.

Kim Vạn Thành khiêm tốn nói:

- Bất quá là chút kĩ năng tinh xảo mà thôi, không coi là gì cả.

Vừa nói chuyện, lão vừa trong lồng ngực lấy ra một cái hộp gấm đặt lên bàn. Hộp vừa ra, lập tức có người đuổi thị nữ ca ra ngoài. Trong sảnh trở nên yên tĩnh, ngoại trừ mọi người đang ngồi cùng đám hộ vệ thì chỉ có Hứa Tiên và Thải Phượng.