Hứa Tiên Chí

Chương 265: Thượng Kinh




Hứa Tiên thản nhiên nói:

- Không có giận dỗi, ân cứu mạng và vân vân. Ta không cảm thấy có, nàng không nhớ là có. Vậy thì là không có. Cho nên, đồ như vậy ta không thể nhận.

Vừa nói vừa trả lại cho nàng.

Ngư Huyền Cơ nói:

- Vậy coi như ta cho ngươi mượn, sau này chúng ta còn gặp lại.

Phất ống tay áo quay người, định dẫn Duẩn Nhi quay về khoang thuyền, đột nhiên cảm thấy cổ tay bị giữ lại.

Nàng kinh ngạc quay đầu lại, sắc mặt trầm như nước mà ói:

- Hứa công tử, xin tự trọng.

Hứa Tiên giữ chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, không có chút ý tứ muốn buông ra, ngược lại còn cười nói:

- Nàng độ kiếp, không phải là vì muốn nhường thứ này cho ta sao?

Ngư Huyền Cơ cũng không giãy ra, chỉ cười lạnh nói:

- Mặc dù ta không nhớ rõ ban đầu như thế nào, nhưng Hứa công tử ngươi đã nói vậy, không phải quá tự mình đa tình sao!

Lại càng nhấn mạnh ba tiếng "Hứa công tử"

Hứa Tiên nói:

- Có lẽ bất quá cũng có thể dùng những công đức này làm trao đổi. Nếu cứ để y lên đường như thế ta cũng không yên tâm.

Không nói gì nữa, chuyển công đức thành sức mạnh thuần túy nhất, từ trong tay chảy vào tỏng thần hồn của nàng.

Bằng pháp lực hiện tại của Ngư Huyền Cơ, lúc này làm sao tranh được với Hứa Tiên. Chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Tiên không chịu thu nạp vào cơ thể những lực lượng kia, mặc cho tiêu tán.

Nhưng Hứa Tiên vẫn không dừng việc đưa công lực vào, trong nháy mắt, mười vạn công đức đã bị sử dụng lãng phí.

Hai người bọn họ nhìn nhau, ánh mắt Hứa Tiên ẩn chứa nụ cười, còn Ngư Huyền Cơ lại mang theo vị oán hận.

Điều này, người ngoài nhìn vào cũng thấy tương đối kỳ lạ, một đại tài tử nắm tay một thư sinh không chịu buông tay. Không khỏi thở dài, Hứa công tử là một đại nhân tài, chỉ không nghĩ tới là có sở thích này, khó trách đến giờ vẫn chưa lấy vợ

Đợi đến khi ba vạn công đức đã không còn, thần sắc Hứa Tiên vẫn không động, không lộ ra chút bộ dáng nuối tiếc.

Ngư Huyền Cơ thầm thở dài, nhắm mắt lại, dùng chủ tinh thu nạp những linh lực thuần túy kia.

Sau Thiên kiếp,mặc dù pháp lực của Ngư Huyền Cơ mất hết, nhưng bản thân lại giống như Thủy trì, chỉ cần đơn giản nạp linh lạc là đủ, không muốn làm cho thủy trì mở rộng.Nhưng chỉ dựa vào bản thân thu nạp thì có toonsmoojt năm cũng chưa chắc đã khôi phục được như trước kia, mà sau Thiên kiếp, thủy trì không chỉ mở rộng gấp mười lần. Nàng có thể đạt được đến như trước mắt ít nhất cũng cần mười năm. Mà hiện tại, dưới tác động của ngọc bài, công đức dần tự chuyển thành sức mạnh tinh túy nhất, thậm chí không cần Ngư Huyền Cơ tổn hao tinh lực chiết xuất, chỉ cần đơn giản cố gắng chịu đựng là được. xem tại TruyenFull.vn

Cho nên, Thủy trì trống trơn của nàng đầy dần, cho tới khi tràn ra, tới mức không thể chứa thêm được nữa, Hứa Tiên mới buông tay, chỉ một lát công phu như thế, một trăm tám mươi vạn công đức biến mất, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhàn nhạt thỏa mãn.

Ngư Huyền Cơ nắm chặt lấy cổ tay mà Hứa Tiên vừa bắt, sắc mặt phức tạp nhìn hắn, lạnh giọng nói:

- Hứa công tử, ngươi hại ta còn chưa đủ sao?

Sắc mặt Hứa Tiên vẫn nhàn nhạt, nhún nhún vai nói:

- Giao dịch công bằng mà thôi, có cái gì mà haị hay không hại, hẳn là không thiếu nợ nhau mới phải chứ!

Bỗng nhiên Ngư Huyền Cơ cười phá lên, vẻ mặt vừa rồi biến mất hoàn toàn, lạnh nhạt nói:

- Nói cũng có lý, vậy thì vĩnh biệt, Hứa công tử!

Lần này xoay người, hắn không kéo nàng nữa, chỉ nói với bóng lưng của nàng:

- Có lẽ hôm nay thật sự là vĩnh biệt, nhưng xin nhớ kỹ ta, chẳng qua chỉ là chút ít công đức, nếu nàng đã không nhớ những chuyện trước kia, có lẽ sẽ tạo thành khó khăn lớn với nàng. Nếu nàng còn nhớ...thì cứ nhớ là được, bởi vì, ta cũng sẽ nhớ kỹ nàng.

Bỗng nhiên Hứa Tiên hiểu được tâm nguyện của mình, cũng không phải giữ lại, cũng không phải có suy nghĩ không an phận gì. Mà là không đành lòng thấy một đoạn tình cảm lại có kết cục như vậy, vô luận là tình cảm gì, chỉ chờ sau bao nhiêu năm tháng mới cảm nhận được tình cảm của nhau. Có lẽ sẽ chẳng đến đâu, nhưng cũng muốn nhớ kỹ nhau.

Ngư Huyền Cơ hơi khựng lại, cũng không quay đầu lại, cứ như vậy bước vào trong khoang thuyền, Duẩn Nhi quay lại cười với Hứa Tiên:

- Sư thúc, tạm biệt, gặp lại sau!

Hứa Tiên nhảy xuống thuyền, đưa mắt nhìn tàu chở khách rời đi. Cảm giác có chút gì đó rơi xuống trong lòng mình, rơi rất sâu vào trong đáy lòng, nhưng mặc kệ tương lai ra sao cũng không thể tiếc nuối. Sơ sờ ngực, quả nhiên, vẫn rất muốn giữ nàng bên cạnh.

Hứa Tiên khẽ cười, đột nhiên xoay người đi vào trong nhà, chân trời phía Đông, mây đỏ đầy trời. Hắn đang nghĩ sẽ về sớm một chút, để khỏi làm phiền Bạch Tố Trinh, bánh bao hấp chắc sẽ là lựa chọn không tồi. Nghĩ như vậy, trong lòng đã hơi mong đợi phản ứng của các nàng khi ăn xong.

khi thân ảnh Hứa Tiên hoàn toàn biến mất ở bến tàu, Ngư Huyền Cơ một lần nữa lên mạn thuyền, nhìn về phía Hàng Châu càng lúc càng xa, vỗ vỗ ngực, tựa hồ muốn tìm thấy một chút cảm giác gì trong đó. Cảm thây trong cơ thể tràn đầy năng lượng, rất thoải mái. Mặc dù biết rõ là tác dụng của thứ linh lực kia, nhưng vẫn không tự chủ được hòa lẫn cảm giác và tình cảnh này.

Nàng càng hiểu rõ nội tâm lại càng không cách nào lừa gạt mình, hắn có thể đến tiễn mình chính là điều mình mong muốn! Ngư Huyền Cơ nhắm mắt lại, ngón tay ngọc bấm bấm, khả năng bói toán của nàng rất cao, đôi mắt như lưu ly xoay chuyển, mơ màng.

Thần hồn của nàng bị Thiên Lôi đánh tan, rồi lại hợp lại. Trong khi tán ra tụ lại sẽ có tổn hại rất lớn đối với người tu luyện, nhưng với thầy bói như nàng lại có chỗ tốt vô cùng, hơn nữa lôi kiếp còn có tác dụng rèn luyện thần hồn. Cho nên nàng mới có thể có được năng lực bói toán như trước kia khi mà linh lực không còn bao nhiêu. Mà hôm nay, trăm vạn công đức tràn vào thần hồn của nàng, đã đề thăng năng lực này đến mức khủng bố, hình thù vốn chỉ mơ hồ có vẻ đã dần dần trở nên rõ ràng.

Hơn nữa, Ngư Huyền Cơ có thể cảm giác được, công đức lực vô cùng kỳ lạ, tựa như rất có lợi với bói toán, so với tinh lực trước kia còn có diệu dụng hơn. Đó là do công đức lực chính là nguyện lực, mà bản chất của nguyện lực chính là ý niệm của hàng tỷ lê dân ngưng tụ ra. Ý niệm này ở trong đầu bình thường vẫn là hư vô xa vời, nhưng mọt khi có người hành tịiện, ý niệm này sẽ dồn hết lên kẻ đó trở thành công đức. Ngư Huyền Cơ có được trăm vạn công đức chính là ngàn vạn ý niệm trong đầu.

Tinh lực bao hàm quy luật tự nhiên vạn năm không đổi, có lợi cho lời tiên đoán thiên địa tự nhien, tỷ như tính ra được khi nào thì Hạ Tuyết. Nguyện lực lại có lợi cho việc tiên đoán chuyện người, nắm giữ hết tất cả những tụ tán ly hợp của đời người trong lòng bàn tay.

Ngư Huyền Cơ mở hai mắt, khe khẽ thở dài, đây chính là tương lai ư? Nàng không thích. vốn nên thờ ơ lạnh nhạt mới phải, nhưng có lẽ do ảnh hưởng của công đức lực, khiến cho từ trong nội tâm nàng sinh ra chút không đành lòng.