Hứa Tiên Chí

Chương 232: Kiếm Vũ




Nàng sớm biết nhà của Trương Ngọc Đường có một thanh bảo kiếm, sau bị Hứa Tiên lấy đi, vốn không để trong lòng, hôm nay vừa thấy uy lực của kiếm này, trong nội tâm cảm thấy đáng tiếc, kiếm này rõ ràng đã có linh tính, nếu để cho kiếm tiên như mình sử dụng, sẽ gia tăng không biết bao nhiêu uy lực.

Trương Ngọc Đường lập tức khom người nói:

- Sư phó, lúc trước Hứa huynh từng cứu mạng của ta, mà kiếm này ta cũng tự nguyện tăng cho hắn, thỉnh sư phó thu hồi lời vừa rồi.

Yến Xích Hà cũng tức giận, nói:

- Ngạc Nương, sao ngươi cứ nói bừa như thế?

Hứa Tiên đã biết rõ nàng là dạng người gì. Cũng không tức giận, chỉ mỉm cười nói:

- Tam Mao Chân Quân rất khó gặp sao? Lữ Động Tân ta cũng đã gặp rồi. Truyện được copy tại Truyện FULL

Hắn bình sinh nhìn thấy nhiều nhân vật, thấy Địa Tiên Thần Tiên còn nhiều hơn người tu hành bình thường, Ngao Kiền, Pháp Nguyên, Pháp Hải, có ai không phải nhân vật tu hành nhất đẳng chứ.

Những người này rất ít khi xuất hiện trong nhân gian. Cho dù hành tẩu trên thế gian. Cũng không để lộ chân thân. Cho dù là yêu quái mạnh mẽ như Bạch Tố Trinh. Cũng bị Đại Đế xếp vài hai mươi tám tinh túc. Rất ít xuất hiện trên thế gian. Trong trần thế, tối đa chỉ có người tu hành bình thường dưới Địa Tiên và yêu quái cấp thấp thôi, tại cái này cho nên đám kiếm tiên như Ngạc Nương này chiếm đại tiện nghi, ngày thường rất khó gặp được địch thủ, cho nên tâm tình rất cao ngạo.

Hơi có chút cảm giác "Tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Địch thủ chỉ có trên trời".

Tiểu Dã hiếu kỳ nói:

- Thực sao? Lữ Động Tân có hình dạng gì?

Hứa Tiên cười nói:

- Là một tên ăn mày.

Ngạc Nương bĩu môi, chẳng muốn phản bác. Lữ tổ sư phong lưu tiêu sái trong truyền thuyết, có thể là ăn mày sao?

Lúc này, Thanh Loan cầm kiễm gỗ đào đi vào đình viện. Hít sâu một hơi. Nhẹ nhàng múa kiếm, chỉ vừa làm động tác. Người không am hiểu kiếm như Hứa Tiên cũng cảm thấy bất phàm. Kiếm gỗ đào rất nhẹ nhàng, tiểu hài tử cũng có thể tùy ý huy động, nhưng ở trong tay của nàng lại có cảm giác như nặng nề.

Yến Xích Hà cũng lộ ra thần sắc tán thưởng. Không nghĩ tới kiếm pháp của Thanh Loan lại đạt tới cảnh giới như vậy, cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng. (cử nặng như nhẹ, cử nhẹ như nặng)

- Nữ oa này không đơn giản.

Thanh Loan biểu diễn từng chiêu từng thức trong Viên Công Kích Kiếm Đồ, từng chiêu từng thức từ chậm tới nhanh, không bao lâu trong nội viện chỉ thấy một thân ảnh và bóng kiếm màu đỏ, nhưng không truyền ra chút tiếng gió nào. Nhưng trên kiếm đạo mà nói, Hứa Tiên tự than thở không bằng.

Hứa Tiên thấy dáng người uyển chuyển của nàng bay múa, giống như tiên tử, trên gương mặt tú lệ tràn đầy thần sắc nghiêm túc và chuyên chú, càng mang theo một cổ nghiêm nghị, vài phần ôn nhu và nhút nhát của nữ tử thường ngày vào lúc này đã biến mất vô ảnh vô tung, lúc này nàng chỉ còn lại tự tin. Chợt vặn người thu kiếm trở lại, dường như trên mặt mang theo quyết tâm.

Thanh Loan quát một tiếng, giơ kiếm đâm ra, kiếm khí bay vọt, quét trúng một phiến lá cách đó một trượng, chợt bay ra xa, từ đầu tới đuôi không có sử dụng bất luận linh lực hay nội công nào, nàng còn không ngừng thu liễm khí của mình. Thu kiếm lại, nhìn về phía Hứa Tiên. Lúc múa kiếm nàng không mang theo chút tâm tình nào khác, vào lúc này lại khẩn trương. Thấy Hứa Tiên không chút phản ứng nào, trong nội tâm cũng có chút thất lạc.

Thẳng đến khi Hứa Tiên phục hồi tinh thần lại, vỗ tay kêu lên:

- Tốt!

Nàng mới vui mừng, trên mặt lại đỏ bừng. Muốn đi cầm chổi quét lá rụng trong sân, lại bị Hứa Tiên gọi veef.

Ngạc Nương nói:

- Nữ oa, ngươi có chịu theo ta học kiếm không, tương lai của ngươi, thành tựu không dưới ta.

Không chút tiếc rẻ khen ngợi nàng, ngữ khí nói chuyện cũng ôn hòa hơn nhiều.

Vân Yên thầm nghĩ, nếu Thanh Loan nhà ta đi theo lão bà điên như ngươi học nghệ, không biết sẽ biến thành cái dạng gì.

Thanh Loan lại nhìn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên đương nhiên không có khả năng cho Thanh Loan bái nàng làm sư, đi theo Diệt Tuyệt sư thái lăn lộn, tính cách tốt như Chu Chỉ Nhược cũng biến thành biến thái. Lại nhìn Yến Xích Hà, nói:

- Yến huynh? Ngươi cảm thấy như thế nào?

Yến Xích Hà cười nói:

- Thật sự là tài liệu luyện kiếm rất tốt, ta sẽ ở lại đây mấy ngày, dạy bảo nàng thật tốt.

Thanh Loan lập tức nhu thuận kêu một tiếng "Sư phó." Tiểu Dã âm thầm vui mừng, thầm nghĩ, như vậy, chẳng phải ta có một sư muội sao

Ngạc Nương nói:

- Sư huynh, chớ để lầm thời gian.

Yến Xích Hà nói:

- Không sao, ta đã ngộ ra ngự kiếm phi hành thuật pháp, mang theo các ngươi, không mất bao nhiêu thời gian.

Trong nội tâm Ngạc Nương bội phục, nam tử này quả nhiên là nam tử khó gặp trên đời, có lẽ mình nên đi theo hắn.

Hứa Tiên nói:

- Thật sự có thể ngự kiếm phi hành!

Hình tượng tiên nhân trên TV kiếp trước, ấn tượng sâu nhắc của hắn là kiếm tiên, ngự kiếm phi hành, không nghĩ tới Yến Xích Hà lại có một chiêu này, không khỏi xuất hiện ý tứ học tập một phen.

Đêm dài mọi người tán đi, chỉ còn lại Yến Xích Hà uống rượu, thảo luận chuyện tu đạo, đặc biệt là kiếm tu. Giảng giải thế nào là kiếm tu, Hứa Tiên rất chú ý, dù sao Thanh Loan cũng phải đi trên con đường này. Yến Xích Hà nhìn ra lo lắng của hắn:

- Yên tâm đi, không có vấn đề.

Hứa Tiên cứ yên tâm, tính tình của Yến Xích Hà rất chân thành, hắn đã nói không có vấn đề, thì không có vấn đề.

- Nhưng ta còn có một lo lắng, tu hành thuật này cần một khỏa nội đan làm vật dẫn, trong yêu quái, cũng phân chính tà, không thể lạm sát.

Yến Xích Hà nói:

- Yêu không giết người, ta không tru yêu. Thà rằng không tu hành, cũng không muốn giết lầm.

Yến Xích Hà có cách nhìn rất tốt với yêu tu. Nhưng trong lòng của hắn có chút lo lắng, trong kiếm tiên, phương pháp làm việc của mọi người khác nhau, tuy hắn là người cẩn thận, không tru sát bậy bạ, nhưng cũng giết nhiều người, trong đó đa số là tham quan ô lại nguy hại dân thường. Thực sự giống như Ngạc Nương, chuyên giết dâm tặc hoặc đàn ông phụ tình. Bởi vì bối cách khác nhau, cho nên không ai giống ai.

- Hiền đệ nói có lý, nếu thật sự muốn khai tông lập phái, phải quản thúc thật tốt mới được. Kiếm tu phải có được kim tinh chi khí, sau đó dung nhập vào trong kiếm, cương liệt bướng bỉnh. Nếu như lạm sát, nhiễm phải máu tanh, cách ma đạo không xa. Ngạc Nương là gia cảnh bất hạnh, trong tay huyết tinh quá nặng, làm việc khó tránh khỏi nóng vội, ta sẽ bảo nàng nhận lỗi với ngươi.

Lại bàn về thân thế của Ngạc Nương, Hứa Tiên cũng cảm thán không thôi, ở trên đời này, nữ tử vốn cực kỳ yếu thế, nam tử càng bạc tình bạc nghĩa. Có lẽ cần thêm một "Diệt Tuyệt sư thái" a! Đêm khuya trước khi chia tay, Yến Xích Hà do dự một chút, vẫn nói:

- Còn có một chuyện, phải cho ngươi cân nhắc. Thanh Loan tư chất thượng giai, lại có rèn luyện. Sẽ là một danh kiếm. Tuy ta có thể lưu lại dạy nàng một thời gian, nhưng dù sao thời gian có hạn, nhiều nhất chỉ có thể lĩnh nàng vào cửa. Nếu như ngươi có thể cho nàng đi theo ta tu hành, sẽ không lãng phí tài liệu tốt như vậy.

Hứa Tiên thở dài nói:

- Để ta cân nhắc một chút.

Yến Xích Hà cũng không nhiều lời, không khuyên bảo Hứa Tiên. Hứa Tiên trở về phòng, lại nghe trong phòng của Vân Yên có tiếng người, tiến lên nghe, chỉ nghe âm thanh của Ngạc Nương, nói:

- Vân cô nương, nghe ngươi tự xưng, chính là thiếp thân của Hứa Tiên.

Vân Yên đối với Ngạc Nương làm chậm trễ đại kế ăn ngủ của nàng, nên hận nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt mang theo vui vẻ và ôn hòa, nói:

- Vâng.

Ngạc Nương nói:

- Hắn có từng khi dễ ngươi, hoặc là phòng lớn trong nhà khi dễ ngươi không. Ngươi không phải sợ, cứ nói với ta, ta giúp đỡ ngươi báo thù.

Tuy hôm nay Thanh Loan bị Yến Xích Tinh thu làm đồ đệ, nhưng nàng lại nhắm vào mục tiêu khác, Vân Yên. Vân Yên tu thành căn cơ, lại có tư thái diễm mị, nàng rất chú ý.

Vân Yên hữu lễ cười cười, nói:

- Phu quân ta rất lợi hại, sợ ngài đánh không lại hắn. Ta còn có tỷ tỷ còn lợi hại hơn phu quân gấp mười lần, chỉ sợ Yến đại hiệp cũng không phải là đối thủ. Ta khuyên ngài nên nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi.

Ngươi còn đứng đó làm gì, đừng chậm trễ bà cô ngủ.

Lông mi Ngạc Nương nhảy lên, có tức giận, nói:

- Ngươi làm thiếp thất, có cái gì vui vẻ chứ, ta có thể mang ngươi thoát ly khổ hải, còn có thể dạy cho ngươi bổn sự, không cần ăn nhờ ở đậu.

Nhưng nàng không biết, tính tình của Vân Yên rất lười, học tập khiêu vũ cũng là vì không có lý tưởng, tuy lăn lộn ra "Phượng Vũ Cửu Thiên", nhưng khi gả cho Hứa Tiên, không có luyện tập qua một lần. Làm gì cam tâm tình nguyện cả ngày múa đao múa kiếm chứ. Đang muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy Ngạc Nương trước mặt đang giật mình.

Hứa Tiên ở ngoài phòng quát:

- Đi ra cho ta!

Dám chọc gậy bánh xa, đào góc tường của lão tử. Âm thanh quát lớn này còn dùng Đại Lôi Âm Thuật, người bên ngoài không nghe thấy, nhưng rơi vào trong tai của Ngạc Nương, lại giống như sấm sét giữa trời quang.

Ngạc mẹ đứng lên, đẩy cửa đi ra, nói:

- Nữ nhân chúng ta nói chuyện riêng, ngươi quan tâm làm gì?

Nhưng Vân Yên ở sau lưng nói một câu, lại làm cho nàng suýt nữa trượt chân.

- Phu quân cứu ta!

Quay đầu lại hung hăng liếc Vân Yên, Vân Yên vui cười mà chống đỡ.

Hứa Tiên đang suy nghĩ chuyện của Thanh Loan, nỗi lòng cũng có chút không tốt, giận dữ nói:

- Chớ làm việc này, bằng không thì...

Ngạc Nương cười lạnh, nói:

- Bằng không thì thế nào?

Hứa Tiên nói:

- Bằng không thì phải dạy ngươi đạo làm khách!

Ngạc Nương nói:

- Không ngại thì nên dạy lúc này đi.

Há miệng nhổ ra, một cây châm đỏ bắn về phía Hứa Tiên, Hứa Tiên thò tay bắt trường châm. Trong nội tâm Ngạc Nương vui vẻ, lại dám dùng tay bắt, phải đâm rách tay của ngươi, giáo huấn ngươi một chút. Nhưng cho dù nàng thúc dục thế nào, thì không cách nào khống chế trường châm thoát ra khỏi tay của Hứa Tiên.

Những ngày này, Hứa Tiên tu luyện thân thể, đã tốn hao hơn mười vạn công đức, cho nên khí lực trong tay hơn thiên quân vạn mã, hơn nữa Kim Thân hộ thể, căn bản không sợ kim tinh chi khí trên trường châm. Mặc cho trường châm rung rung thế nào, chỉ cười lạnh nhìn Ngạc Nương đầu đầy mồ hôi.

Vân Yên cười nói:

- Ta nói ngươi không phải đối thủ của phu quân ta mà.

Ngạc Nương không có trường châm, giống như lão hổ bị nhổ răng, không có cách nào. Cắn răng một cái không quan tâm, dùng tay không đánh tới. Hứa Tiên không tránh không né, song chưởng của nàng đánh lên người của Hứa Tiên, giống như ném đá vào biển rộng. Không một chút phản ứng. Hứa Tiên dùng ánh mắt khinh thường, nàng cang tức điên lên, liên tục huy chưởng. Tuy nhiên cũng vô dụng.

Yến Xích Hà ngồi ở trong phòng, có cảm giác gì đó, thở dài một tiếng, tu hành vốn là thiên ngoại hữu thiên. Ngươi cần gì phải tự mình đi tìm khổ chứ?

Ngạc Nương vô lực thở hổn hển, ánh mắt nhìn Hứa Tiên như quái vật, thầm nghĩ: không có khả năng, làm sao có thể tu luyện da thịt cứng rắn như phi kiếm chứ? Hứa Tiên vứt trường châm lên mặt đất, nói:

- Ngươi tự giải quyết cho tốt đi!

Ngạc Nương oán hận nhìn Hứa Tiên. Thu hồi trường châm, màn đêm buông xuống đã mang theo Trương Ngọc Đường chuyển ra sân nhỏ của Hứa Tiên.

Vân Yên cười nói:

- Phu quân thật là lợi hại a!

Mị nhãn như tơ, âm thanh như nước. Tán thưởng từ đáy lòng, nam nhân nghe thấy, xương cốt cũng nhẹ đi mấy cân. Nhưng Hứa Tiên nói:

- Loan nhi đâu rồi?

Vân Yên sững sờ.

- Xảy ra chuyện gì?

Màn đêm buông xuống, Hứa Tiên tìm được Thanh Loan, nói chuyện với nàng một phen. Thanh Loan chỉ nằm trong ngực của hắn, rơi lệ không nói, Hứa Tiên cùng Vân Yên khuyên giải thế nào cũng vô dụng, làm cho Hứa Tiên vô cùng đau đầu. Cuối cùng Thanh Loan nói:

- Ca, ngươi nghĩ tới ta thế nào?

Hứa Tiên vuốt trán của nàng, nói:

- Ta muốn cho ngươi làm chuyện mình ưa thích.

Trong mắt tràn đầy ôn nhu, hôn lên trán của nàng, lại nói với nàng:

- Đi ngủ sớm đi!

Rồi sau đó Thanh Loan đi theo Yến Xích Hà học kiếm thuật, lúc học kiếm rất chuyên chú, làm cho Yến Xích Hà rất thoả mãn. Nhưng thời điểm nhàn hạ, lại ngây ngốc không có tinh thần. Cho nên bảo nàng đi luyện kiếm cùng với tiểu Dã.

Vân Yên thì hành tung quỷ bí, thường xuyên một người chạy ra ngoài, rồi sau đó mang theo nụ cười thần bí trở về. Mấy ngày sau, Ngạc Niên đi tới. Cũng không cho Hứa Tiên sắc mặt tốt, nhưng đối với những người khác thì tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là đối với Yến Xích Hà, mỗi ngày đưa cháo tới, thường xuyên đưa cháo cho Yến Xích Hà, càng làm cho Hứa Tiên không rõ.

Bạch Tố Trinh cũng đi bái kiến Yến Xích Hà cùng Ngạc Nương, Yến Xích Hà không còn lời nào để nói, trong nội tâm Ngạc Nương nhớ tới lời của Vân Yên, nhìn sang Hứa Tiên, thật sự tìm không ra hắn có cái gì khiến người ta ưa thích a.

Những ngày này, trong Cừu Vương Phủ cũng dần dần thay mới, có vài phần bộ dáng của tân hôn. Hứa Tiên cùng Bạch Tố Trinh tự tay dán chữ "Hỉ", không cần pháp lực, cũng không muốn người bên ngoài hỗ trợ. Không phải rất náo nhiệt, nhưng chỉ cần thấy nụ cười trên môi của nàng, thì ai cũng rõ nàng đang rất vui vẻ.

Bạch Tố Trinh hỏi chuyện Thanh Loan, Hứa Tiên cũng chỉ thở dài:

- E là mỹ nhân không chịu rời đi.

Nhưng đầu của hắn bị Bạch Tố Trinh gõ nhẹ một cái.

- Ba hoa.

Hứa Tiên nói:

- Mới một ngày không thấy, toàn bộ tuyệt chiêu của tỷ tỷ ta bị ngươi học rồi.

Bạch Tố Trinh cười, niết lỗ tai của hắn, nói:

- Tỷ tỷ bảo ta phải trông chừng ngươi thật tốt.

Bộ dáng ôn nhu, ngoài mạng trong yếu, thật là không có bộ dáng "Hung ác" của Hứa Kiều Dung, càng giống hiền thê hơn.

Hỉ phục đỏ thẫm đã chuẩn bị thật tốt, nhưng nàng không chịu mặc cho hắn xem, nhất định phải đợi đến lúc đại hôn mới được, khi đó cũng chịu thay bộ quần áo trắng ngàn năm không thay đổi.

Những ngày này, sinh hoạt của Hứ Tiên vô cùng yên tĩnh, không có yêu ma quỷ quái, không có thư sinh kiếm khách, chỉ có hai phu thê đang trang trí căn phòng đại hôn của bọn họ.

Thu ý càng đậm.

Mùa thu chính là mùa vui vẻ và chia ly, tư vị của mùa thu rất phức tạp, Thanh Loan vẫn quyết định muốn theo Yến Xích Hà học kiếm. Hứa Tiên ôm lấy Vân Yên, nhìn phi kiếm đang biến mất trên bầu trời, gió thu gào thét, nhất thời không nói gì.