Hứa Nguyệt Nha

Chương 8




17

Văn thần của Thái Hậu bắt đầu buộc tội hai người đi theo Trương đại nhân, một người bị bắt giam, một người bị bãi chức, đều là do Trương đại nhân tự mình đưa chứng cứ.

Nguyên Cảnh nói với ta, mấy tháng này hắn không thể tới Cam Tuyền Cung được, bởi vì nữ nhi của Trương đại nhân phải bị thất sủng.

Ta chớp mắt nói không sao, nhớ hắn ta sẽ nhìn miếng ngọc bội đó.

Hắn lưu luyến rời đi.

Tháng thứ nhất, hắn ở trong cung của Quý phi, phủ kín toàn bộ cung thất bằng thảm nhung, sợ Quý phi vấp ngã.

Tháng thứ hai, hắn vẫn ở trong cung của Quý phi, vẽ lại toàn bộ Anh Quốc Công phủ cho Quý phi, bởi vì Quý phi nhớ nhà.

Tháng thứ ba, hắn vẫn ở trong cung của Quý phi, xây một cái Phật đường nhỏ, mời một ni cô tiến cung niệm kinh cho Quý phi, phù hộ bình an.

Ta bị thất sủng.

Thật ra toàn bộ hậu cung đều thất sủng, Thái Hậu ra ba ý chỉ, quần chúng trong triều phẫn nộ không thôi, hoàng đế cũng không thèm nhìn Hoàng Hậu nữa.

Đây là cách hắn đối kháng với Trương đại nhân.

Nhạc phụ của Uy Viễn hầu thứ phụ, Nội Các Từ đại nhân ra tay, ông ta vừa chỉ trích Hoàng Thượng đã thiên vị quá mức, vừa nói đây là chuyện thường tình, mười ngón còn có ngón ngắn ngón dài, không thể bởi vậy mà trách tội Hoàng Thượng được.

Xưa nay ông ta vẫn luôn là người giảng hòa, ngồi vào chức phó thủ giám quân, ai nấy đều rất vừa lòng.

Trông như là Thái Hậu chiếm thượng phong.

Hoàng đế bắt đầu ở lại Khôn Ninh Cung của Hoàng Hậu.

Ta biết Nguyên Cảnh không thích Hoàng Hậu, thật ra ta cũng không thích Hoàng Hậu. Tuy nàng ta còn trẻ nhưng lại giống hệt như Thái Hậu, cử chỉ động tác đều trông rất uy nghiêm, bị giới hạn từ nữ giới.

Mỗi lần tới thỉnh an, ta đều cảm thấy không khí ở trong Khôn Ninh Cung nặng nề.

Tháng đầu tiên, nghe nói Hoàng Hậu khuyên Nguyên Cảnh, quá giờ ngọ không được ăn, chỉ ăn no sáu phần, ngày ngày xem tấu chương, Thái Hậu rất vui mừng;

Tháng thứ hai, ở Ngự Hoa Viên, ta nhìn thấy Nguyên Cảnh từ phía xa, hắn đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, Hoàng Hậu đi theo bên cạnh hắn, cau mày khuyên nhủ cái gì đó.

Tháng thứ ba, Nguyên Cảnh té xỉu ở Khôn Ninh Cung.

Đại cung nữ Thanh Anh của ta vô cùng sợ hãi:

“Bệnh ăn thịt người của Hoàng Thượng lại tái phát.”

18

Ta không tin lắm.

Tuy rằng người ta vẫn đồn đại Hoàng Thượng mắc bệnh lạ, sẽ ăn thịt người, đặc biệt là các thiếu nữ đang tuổi xuân thì, nhưng Nguyên Cảnh gầy đến mức không có mấy lạng thịt, hắn như vậy thì ăn được ai đây.

Thanh Anh sợ hãi nói: “Là chính miệng Thái Hậu nương nương nói mà, có thể giả được sao?”

Hóa ra là mẹ kế của Nguyên Cảnh nói.

Ta tới Khôn Ninh Cung hầu bệnh, Thái Hậu ân cần dạy bảo chúng ta:

“Các cô phải chăm sóc Hoàng Thượng cho tốt, triều chính mấy ngày nay ai gia sẽ quản cho Hoàng Thượng.”

Hoàng Hậu đáp vâng, nhận một chén máu đỏ tươi từ trong tay Thái Hậu.

Là một chén máu tươi.

Thái Hậu nhìn các phi tử ở trong điện, giọng điệu nặng nề nói:

“Hoàng Thượng có bệnh, phải bổ sung khí huyết, mấy người các ngươi truyền đi truyền lại, lại nói thành hoàng đế ăn thịt người.

“Hoàng nhi này của ai gia yếu ớt như thế, lại hay suy nghĩ, nghe lời đồn đó thì sao mà đành lòng.”

Ý là…… Hoàng đế uống máu người thật sao?

Ta cúi đầu xuống không dám nói lời nào, Thái Hậu nương nương đúng là cao thủ ẩn ý.

Đến lượt ta hầu bệnh thì Nguyên Cảnh đã tỉnh, hắn bị ốm nên hai má hõm sâu, xương quai xanh lộ ra như sắt, cả người không còn chút tinh thần.

Ta lại thấy đau lòng.

Lúc ở Cam Tuyền Cung được ta nuôi béo tốt, tới Khôn Ninh Cung thì đổ bệnh, có thể thấy phong thuỷ nơi này không ổn rồi.

Hắn bĩu môi, ta nhét ba miếng bánh in và một viên kẹo đậu phộng vào miệng hắn.

Hắn ăn ngấu nghiến rồi mới vỗ ngực nói:

“Nguyệt Nhi, ta không ăn thịt người, là bọn họ muốn ăn ta mới đúng.”

Ta cũng hiểu ra.

Sắc mặt của Nguyên Cảnh tái nhợt, cơ thể suy yếu, hở chút là té xỉu, chắc là đói đến mức tụt huyết áp rồi……

Thiên gia phú quý, ai mà nghĩ Hoàng Thượng lại mắc căn bệnh này, đúng là kỳ lạ……

Hắn cũng rất đáng thương.

Mẹ ta nói không nên thương xót cho nam nhân, bởi vì đây cũng là ngọn nguồn bất hạnh của nữ nhân.

Ta cho Nguyên Cảnh ăn xong thì quay về.

Trên đường trở về, Thanh Anh kỳ lạ nhìn ta: “Quý tần, sao ngài lại nói đi nuôi hổ vui vậy?”

Hổ được nuôi thuần tính đáng yêu, đúng là ta rất thích cho nó ăn thịt.

19

Anh quốc công dâng tấu chương buộc tội Thái Hậu và nhà mẹ của Hoàng Hậu, ám chỉ bọn họ cướp quyền, thao túng hoàng đế.

Thái Hậu tức giận đến mức phải ra uy với Quý phi, gọi nhiều phi tần tới xem, răn đe cảnh cáo.

Giữa mặt trời chói chang, Quý phi quỳ gối trong đại điện, cả người chao đảo sắp ngã, lúc Nguyên Cảnh chạy tới thì nàng cũng té xỉu, dưới người đầy máu.

Đầu Nguyên Cảnh đổ đầy mồ hôi, hắn không hành lễ với Thái Hậu mà ôm Quý phi rồi bỏ đi.

Đêm đó có tin, Quý phi sinh non, về sau không bao giờ có thể sinh con được nữa.

Thái Hậu cũng chẳng để tâm, bà ta nắm quyền lâu rồi, muốn ai sống thì người đó mới được sống, muốn ai ch·ết ai thì không quá ngày mai, huống chi còn là một đứa bé còn chưa sinh ra đời.

Cùng ngày hôm đó, trong kinh nhiều nơi có gà mái báo sáng, sau đó mổ ch·ết cả gà con, Anh quốc công và thứ phụ Nội Các Từ đại nhân liên tục dâng tấu chương, nói thẳng Thái Hậu là gà mái báo sáng, ngược đãi Quý phi, ảnh hưởng tới huyết mạch hoàng gia.

Cho dù Thái Hậu có ngôn quan thì cũng không ngăn được mấy tin đồn nhảm nhí ở dân gian. Trong thoại bản mới nhất, bà ta đã thành ác nhân mưu hại hoàng tôn, trộm quyền đoạt lợi.

Bà ta không thể không nhượng bộ.

Nhóm văn thần sôi nổi từ quan, bỏ lại rất nhiều vị trí, Nguyên Cảnh vội xếp người của mình vào

Thái Hậu không can thiệp vào chuyện triều chính nữa.

Đêm đó Nguyên Cảnh phấn khởi chạy tới Cam Tuyền Cung, nói với ta rất nhiều lời ngốc nghếch.

“Nguyệt Nhi, ta muốn đi cưỡi ngựa quá, nàng có biết cảm giác cưỡi trên lưng ngựa không? Giục ngựa vung roi, tiếng gió vút qua tai, là cảm giác tự do đó.

“Sang năm trẫm dẫn nàng đi cưỡi ngựa.

“Chỏ có hai chúng ta thôi, trẫm muốn dẫn ai thì dẫn.”

Giống như thể một thiếu niên không lớn.

Ta thấy đáng thương cho Quý phi mất con, muốn Nguyên Cảnh quay lại đó, hắn uất ức há miệng, ta nhắm mắt cho một viên xí muội, hắn bị chua đến mức nhe răng trợn mắt, lập tức rời đi.

Thanh Anh nói ta thật ngốc.