14
Nguyên Cảnh rất chiều chuộng ta.
Trước khi lên triều hôn lên trán ta một cái, sau khi hạ triều thì tới Cam Tuyền Cung ăn cơm, hắn ăn rất ít, mỗi món chỉ động đũa một lần, uống một ngụm canh là xong việc. Mỗi khi hắn muốn ăn nhiều hơn một chút, thái giám Lữ công công bên cạnh sẽ đưa tay lên ho khụ một tiếng.
“Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nói ăn uống cần tiết chế.”
Hắn vội vàng buông chiếc đũa bằng ngà voi ra, trên khuôn mặt tái nhợt không có vẻ không vui.
Ta cũng luống cuống nuốt miếng bánh bao trong miệng xuống.
Mỗi lần hắn tới đây ăn cơm, ta đều ăn uống rất vội vàng.
Lúc đi ngủ, Lữ công công không ở đây, hắn ung dung ngồi trên giường: “Tiểu nha hoàn, ta thấy nàng có cất bánh nhé.”
Ta đành phải xoay người lại, đưa túi bánh sang cho hắn.
Hắn lấy một miếng bánh tuyết ra ăn, lại hết miếng này sang miếng khác, ăn hết năm miếng thì vừa lòng híp mắt: “Cũng không tệ lắm.”
Thoả mãn như một con mèo nhỏ, lông màu tuyết trắng, đôi mắt xanh trong veo, cao ngạo mà sung sướng.
Ta theo bản năng xoa xoa đầu của hắn.
Hắn ôm lấy ta, nhe răng nanh ra: “Trẫm thật sự sẽ ăn nàng đấy.”
Lại một đêm xuân.
Hắn ở Cam Tuyền Cung vô cùng bừa bãi, mỗi ngày vụng ăn trộm uống, sắc mặt cũng hồng hào trông thấy, áo quần dần chật eo.
Ta chống cằm lên nhìn hắn, hiện tại trông hắn không yếu ớt như trước mà có vẻ phong lưu phóng khoáng hơn rồi.
Qua mấy ngày, Thục phi khóc sướt mướt tới đây, Nguyên Cảnh nhìn ta như xin lỗi, ta cũng không giữ lại, chỉ là nhét thêm một túi bánh bên eo hắn.
“Hoàng Thượng đừng quên nó.”
Dưới ánh mắt của Lữ công công, Nguyên Cảnh nắm chặt lấy túi tiền, đi thẳng không quay đầu lại.
Ta nhớ đêm qua hắn nói bên tai ta:
“Trẫm thích nàng, Nguyệt Nha.”
15
Hoàng Thượng ban hôn cho Uy Viễn hầu, là nữ nhi của thứ phụ Nội Các, nghe nói được phong làm Tương Chân huyện chúa.
Người trong cung đều nói hai người họ vô cùng xứng đôi, từ gia thế đến tướng mạo, hay là về nhân phẩm đều là người vô cùng cao quý.
Ta cũng chúc phúc cho bọn họ.
Đại cung nữ Thanh Anh mang một xấp kinh Phật tới, oán giận nói:
“Quý tần, ngài còn cười được à, Hoàng Hậu và Thục phi đấu nhau lại lấy ngài làm bè, mấy ngày nay ngài phải sao xong chồng kinh Phật này đấy.”
Ta đưa bút chấm mực, viết rất nghiêm túc.
Nguyên Cảnh từng nói với ta, bây giờ là thời buổi hỗn loạn, tốt nhất là đóng cửa không ra.
Ta tin hắn.
Thực ra ngoài hắn ra, ta cũng không thể tin ai được.
Mấy tháng qua đi, Hoàng Hậu mang thai rồi sinh non, thai của Thục phi lại ổn định, Hoàng Thượng phong nàng làm Quý phi. Thái Hậu rất không hài lòng, liên tiếp khuyên Hoàng Thượng nên tôn trọng Hoàng Hậu, Hoàng Hậu không sinh được trưởng tử, sao có thể để người khác đảo lộn thứ tự này.
Trong triều cũng có văn thần đề tấu, chuyện nhà của đế vương cũng là việc thiên hạ, Hoàng Thượng nên tôn trọng chính thê, hiếu thuận với Thái Hậu.
Những người này đều là người của Thái Hậu, bởi vì Trương đại nhân cũng có mặt trong đó.
Anh quốc công đứng bên kia dâng tấu, nói là bên ngoài cho rằng gà mái báo sáng, Thái Hậu vượt quyền.
Tranh đấu trong triều càng thêm kịch liệt.
Đêm khuya Nguyên Cảnh mới tới Cam Tuyền Cung, bàn tay với khớp xương rõ ràng của hắn nắm chặt lấy tay ta, dã tâm trong mắt như lửa cháy.
“Nguyệt Nhi, đây là lần đầu tiên trẫm tự mình chấp chính, trẫm còn trẻ, sau này sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba……”
Ta hiểu rõ.
Ta hiểu sự phẫn nộ khi thứ của mình bị người khác cướp đi, vừa vô lực nhưng lại dã tâm bừng bừng.
Ta cũng giống như hắn, chúng ta đều đi trên một con đường báo thù cô độc.
Chúng ta cũng là người tri tâm.
16
Mùa thu ấy, thảo nguyên màu mỡ, quả nhiên Thát Tử tấn công về phía nam.
Triều đình phái Uy Viễn hầu Khương Uyên Đình xuất chinh Tái Bắc, Trương đại nhân phụ trách hậu cần, lo chuyến quân nhu và vận chuyển lương thảo.
Ta nhớ tới khoản lợi mà Trương đại nhân nhắc tới Tết năm trước.
Ta mơ mơ hồ hồ nói cho Nguyên Cảnh:
“Ta không biết gì nhiều nhưng cũng xin được nói một câu, Hoàng Thượng nên phái vài người đi.”
Hắn vội vàng sắp xếp một thân tín của mình.
Lúc rời khỏi Cam Tuyền Cung, hắn trộm một cái bánh in của ta, quai hàm phồng lên bảo ta đoán xem hắn giấu ở chỗ nào
Ta đành giả vờ ngốc, thở dài nói:
“Hoàng Thượng, thần thiếp quá ngu ngốc, không hề nhìn thấy cái miệng căng tròn của người đâu.”
Hắn uống một ngụm ra, miệng không căng phồng nữa mà bụng lại phồng lên.
Ta vuốt chút mềm thịt trên eo hắn, trong lòng có cảm giác tự hào giống như mình nuôi heo.
Tin Trương đại nhân có thêm hai người đi cùng truyền tới trong cung, Thái Hậu vô cùng buồn bực, bà ta bí mật gọi ta đến, nói với ta đó là do Quý phi thì thầm bên gối nên mới khiến phụ thân của ta không được trọng dụng.
Ta vừa ngồi mắng Quý phi, trong lòng lại cười thầm.
Người thổi gió bên gối thực ra là ta kìa, thích hướng nào thổi hướng đó, ta còn phải thổi sập cả Trương gia.
Ta còn nghe Thái Hậu nói thêm, lúc Hoàng Thượng ở bên Quý phi thì ta phải tỏ vẻ đau đầu.
“Hoàng Thượng ơi, thần thiếp đau đầu quá, thần thiếp muốn gặp Hoàng Thượng.”
Hắn vô cùng lo lắng chạy tới đây.
Ta cầm khăn tay đầy kệch cỡm:
“Thần thiếp vừa thấy Hoàng Thượng thì đã khỏe hơn rồi, Lữ công công, nhờ ngươi tới Thái Y Viện nói họ không cần mang thuốc tới.”
Nguyên Cảnh cười sung sướng:
“Thái Hậu dạy cho nàng đấy hả, nàng học nhanh thật đấy.”
Ta nhét miếng bánh in vào trong miệng hắn, hắn vừa hạnh phúc mà ăn, vừa nhớ thời cơ cực.
“Thái Hậu nói muốn chú trọng dưỡng sinh, trước nay chỉ cho ta ăn sáu phần no. Từ khi Nguyệt Nhi tới mỗi ngày, ta đều ăn mười hai phần no. Nguyệt Nhi ơi Nguyệt Nhi, ta không hề biết ăn no sẽ hạnh phúc như vậy, tựa như vạn dặm non sông đều ở trong bụng mình, vô cùng thoải mái.”
Ta thương hại nhìn hắn.
Mặc dù Nguyên Cảnh là đế vương nhưng còn không bằng cuộc sống nghèo khổ trong thôn lúc ta ở cùng nương. Chúng ta có tiền thì sẽ mua một cân thịt heo ăn, không có tiền nương sẽ mua xương về hầm canh uống, nương còn nấu với rau cải trắng, ta thì lên núi hái nấm và quả, thêm mấy quả táo đỏ, cẩu kỷ phơi khô, thơm vô cùng.
Nghèo có cách của nghèo, giàu có cách của giàu, nương ta từng dạy ta như vậy.
Không giống như Nguyên Cảnh, hắn chưa từng có được thứ gì, nói gì là buông.