Hứa Nguyệt Nha

Chương 6




11

Năm mới vừa qua, trong phủ giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ thẫm được treo lên.

Các chủ nhân ở Trương gia muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.

Trương Yến Như lấy một bát đầy quả vải, chầm chậm lột từng quả một, nhìn nhìn rồi mới nuốt vào miệng, trông rất ngon lành.

Vải là đặc sản Lĩnh Nam, mùa đông ở kinh thành thì khó mà có được.

Phu nhân dịu dàng nhìn nàng ta:

“Uy Viễn hầu có tâm, Hoàng Thượng cho hắn một cân vải thượng cống, vậy mà hắn lại cho con cả.”

Trương Yến Như nói cái này có đáng là cái gì, Khương Uyên Đình còn đưa thêm rất nhiều thứ đồ hiếm lạ để nàng chơi, có mười tám vị La Hán Tây Vực, lông cáo bắc hoang quý giá, dạ minh châu Nam Hải.

“Đúng là một trái tim chân thành.” Phu nhân rất vừa lòng về vị quý tế này.

Trương đại nhân cũng mới quay lại.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy ông ta.

Đại Lý Tự thiếu khanh chính tứ phẩm, lúc thẩm án thì cương trực công chính, từng có một đội buôn muối ở Giang Nam giàu có ngang ngửa cả một nước, một mình ông ta đi nhậm chức, điều tra ra được chuyện đội buôn muối này cấu kết với Thát Tử Tái Bắc, sau đó tịch thu tài sản và chém hết cả nhà.

Mấy năm sau quan vận hanh thông, gia tài giàu có.

Ở trong phủ, ông ta là một người phụ thân từ ái: “Yến Như chuẩn bị của hồi môn xong chưa?”

Phu nhân nói chỉ sợ không bằng sính lễ của Uy Viễn hầu.

Trương đại nhân vuốt râu, trầm tư một lát.

“Sau khi Nguyệt Nha tiến cung, Yến Như đợi nửa năm nữa rồi xuất giá, khi đó mùa thu, trong phủ còn có thêm một khoản tiền thu, có thể gom thêm một trăm gánh của hồi môn nữa.”

Phu nhân vui vẻ:

“Thảo nguyên phì nhiêu màu mỡ, Thát Tử chắc lại sắp xuôi nam, triều đình chuẩn bị phái binh, lão gia giam lương thảo……”

Trương đại nhân ho khụ một tiếng.

Phu nhân tự biết là mình nói lỡ lời, vội đưa khăn che miệng.

“Mau ăn cơm đi, Nguyệt Nha, ngươi cũng là nữ nhi nhà ta, ngươi cũng tới ăn đi.”

Ta cúi đầu, chậm rãi nhai miếng cải trắng trong miệng, mềm như măng, ăn rất ngon, đây cũng là đặc sản quý báu của Tái Bắc, mỗi năm lúc họp chợ, Thát Tử sẽ rao giá rất cao, mười lượng bạc mua được một hai cân cải.

Trương gia giàu có thật, mùa đông rồi mà cũng có những món này để ăn.

Trách không được người nào cũng muốn quyền muốn thế.

12

Trời vào xuân, thời tiết dần ấm áp lên, phu nhân cố ý may y phục mới cho ta và Trương Yến Như.

Vóc dáng hai người chúng ta đều giống nhau như đúc.

Cũng tới thời điểm nên tiến cung rồi.

Trương đại nhân và phu nhân giả vờ lau mấy giọt nước mắt, làm bộ cho ma ma trong cung xem.

“Yến Như, sau khi tiến cung rồi phải hiếu thuận kính cẩn, hầu hạ Hoàng Thượng cho tốt, đừng nhớ mong chúng ta nhé.”

Ta cười gượng gạo:

“Nữ nhi đã biết, sau này không thể hầu hạ cha mẹ nữa, cha mẹ phải bảo trọng nha.”

Giống hệt như một nhà hòa thuận.

Từ hôm nay trở đi, ta sẽ là Trương Yến Như chân chính, ta đã đợi ngày này rất lâu, rất lâu rồi, lâu đến mức những đau đớn ngày đó dần qua đi, lâu đến mức ta sắp quên rằng, vì sao ta phải trở thành Trương Yến Như.

Nương à, người ở trên trời có nhìn thấy con không?

Con của người cũng trở thành tiểu thư rồi.

Rời khỏi Trương phủ, ta quay đầu nhìn lại, biển lớn bằng gỗ mun, cây cao ngoài cửa lớn, bên cạnh còn có hai câu đối khảm bạc, Trương phủ thật là khí phái ghê.

Hoàng ma ma trong cung cười nói:

“Mấy ngày nay đón nhiều tiểu chủ như vậy, chỉ có nhà ngài là khí phái nhất, trông không giống như nhà quan văn mà như huân quý nhân gia ấy, cả con đường này chỉ có nhà mình đắt giá nhất.”

Ta gỡ vòng tay của mình ra, nắm lấy nàng bà, Hoàng ma ma cười tươi roi rói.

Tòa nhà của Trương phủ đến từ đội buôn muối ở Giang Nam kia, đây cũng là tài sản riêng mà Trương đại nhân lén chiếm được.

Chuyện này, không ai ngờ rằng ta sẽ biết.

Sau khi vào cung, ta được phong làm quý tần tam phẩm.

Trương đại nhân chỉ là Đại Lý Tự thiếu khanh tứ phẩm, mà nữ nhi của ông ta lại có địa vị cao như vậy, trước khi vào cung ông ta từng nói với ta, Thái Hậu nương nương lo chuyện triều chính, trọng dụng quan văn, ông ta cũng là thủ hạ của Thái Hậu, nương nương sẽ không bạc đãi đại tiểu thư Trương gia.

Thái Hậu không phải là mẫu thân thân sinh của Hoàng Thượng, bà buông rèm chấp chính mười mấy năm, vẫn không chịu uỷ quyền.

Mãi đến khi hoàng đế hai mươi tuổi, lại cưới chất nữ của Thái Hậu, hắn mới có quyền lên tiếng ở trong triều.

Trương đại nhân từng nói mấy lời thấm thía: “Yến Như, con phải phụng dưỡng Hoàng Thượng, nhưng càng phải hiếu thuận với Thái Hậu hơn.”

Ta hiểu rõ, Trương gia thuộc cùng một đảng với Thái Hậu.

13

Hoàng Hậu là nữ nhi của Tạ gia, là chất nữ ruột thịt của Thái Hậu, thân phận cao quý, nhưng dường như nàng lại không được hoàng đế thích.

Thục phi mới vào cung là nữ nhi con vợ cả của Anh quốc công, đó là gia đình có công trạng nhiều đời, trâm anh cao quý, trời sinh nàng ấy có tính tình hoạt bát, thích chơi thích cười, nghe nói rất được hoàng đế thích.

Ta vào cung đã ba tháng mà chưa từng gặp hoàng đế.

Nhưng maf cuộc sống này vẫn có hi vọng, ít nhất là tốt hơn Trương phủ gấp trăm lần.

Hoàng đế ở trong cung Thục phi liên tiếp một tháng, Thái Hậu tức giận gọi người đưa thẻ bài lên cho Hoàng Thượng, khuyên hắn phải ban đều mưa móc.

Đêm đó chọn trúng ta.

Ta nằm trong chăn ở Dưỡng Tâm Điện, đang nghĩ hoàng đế ăn thịt người trong lời đồn trông như thế nào, một khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt ta.

Âm u tái nhợt, gương mặt góc cạnh, lông mày vừa dày vừa đên, trên môi như cười như không.

Hắn là……

Nguyên Cảnh!

Là Nguyên Cảnh sao?

Nhất thời ta không dám hít thở, vậy hắn có biết thân phận của ta không?

Nguyên Cảnh mặc long bào màu vàng, khom lưng đưa một đầu ngón tay chọc vào má ta: “Thấy trẫm mà không vui là sao, cười một cái nào.”

Ta xấu hổ mỉm cười một cái.

Hắn cúi eo cẩn thận nhìn xem thử, đôi đồng tử trong veo phản chiếu hai má lúm đồng tiền của ta.

“Ồ, đúng là người này rồi.”

Hắn biết ta là ai!

Ta không màng cả người đang trần trụi, ôm chăn quỳ gối trên giường: “Hoàng Thượng, thần thiếp…… Thần thiếp……”

Hắn gỡ chụp đèn ra, phù thổi tắt.

“Nghỉ thôi nào ái phi, trẫm hiểu được mà.”

Có lẽ là do cả người ta run lên bần bật, hắn xoa xoa đầu ta, thở dài nói:

“Thứ mà trẫm không thích thì không ai miễn cưỡng được, tiểu nha hoàn à.

“Nếu không sao cái tên Trương Yến Như lại xuất hiện ở trong danh sách tuyển tú chứ?”