Edit: Thủy Tích
Lý Tân Hạo không phải là một người quá kiên cường, một mình đeo bí mật sống lại trêи lưng thật sự rất áp lực. Cậu cũng muốn có người chia sẻ với mình, nhưng loại mong muốn này cũng chỉ suy nghĩ một chút rồi thôi, chứ không dám kể bí mật này lại cho người nào nghe cả.
Cho dù là Sơ Lam Phong ở trước mặt này, cậu cũng hơi chần chừ cùng do dự.
Đối với vấn đề của Sơ Lam Phong, cậu suy nghĩ rất lâu rồi mới đáp lại một chữ: "Có." Trong giấc mộng của cậu, có Sơ Lam Phong. "Ở trong mộng, em đã gặp anh trong hôn lễ của anh Tân Long."
À? Sơ Lam Phong nhướng mày: "Ở trong giấc mộng của em, tôi ra sao? Quan hệ của chúng ta là thế nào?"
Lý Tân Hạo giương mắt: "Có một chút lạnh lùng, chúng ta không quen biết nhau, chỉ là có duyên gặp mặt một lần mà thôi."
Sơ Lam Phong không tin: "Vậy thì chắc chắn là do Hạo Hạo chê tôi rồi."
"Mới không phải, là do ánh mắt khi anh nhìn người khác quá lạnh lùng, nên em mới không dám đến gần anh." Chỉ vừa liếc nhìn một cái thì trong lòng đã thấy hoảng sợ, tựa như có thể lạnh tới trong tim người ta luôn vậy.
Vậy à... Sơ Lam Phong xoa tóc Lý Tân Hạo: "Vậy trong mộng của Hạo Hạo, lần đầu chúng ta gặp nhau thì tôi bao nhiêu tuổi?"
Một năm đó, mình 21 tuổi. "31 tuổi". Lý Tân Hạo trả lời.
31 tuổi à... Sơ Lam Phong nheo mắt lại, nhưng động tác xoa tóc Lý Tân Hạo vẫn dịu dàng như cũ. Đây là loại giấc mộng gì? Sao Hạo Hạo có thể nhớ rõ đến từng chi tiết nhỏ như vậy?
Sự nghi ngờ càng ngày càng dâng trào trong lòng nhưng lại không hề biểu hiện ra. Sơ Lam Phong rất thông minh, sao lại không nhận ra được sự hồi hộp cùng dè dặt của thiếu niên chứ.
Một lát sau, Hàn Đông Lỗi gọi điện thoại tới.
"Sao rồi?" Sơ Lam Phong hỏi.
"Dượng đang ở nhà, gia đình thông gia cũng ở bên đó. Bây giờ, xe cháu đang ở dưới lầu, chú muốn tới đó hả?"
Sơ Lam Phong vốn cũng không định đi: "Đông Lỗi, cậu đi qua đó trông chừng anh rể đi."
"Cái gì?" Hàn Đông Lỗi nghi ngờ.
"Tôi nhận được tin tức, nói anh rể có người phụ nữ khác ở bên ngoài, có lẽ hôm nay sẽ tới gây chuyện... Tôi không muốn hôn lễ của chị Thiên Mẫn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cậu tới nhà họ Lâm đi, phải theo sát bên cạnh anh rể, có chuyện bất ngờ gì thì phải thay mặt nhà họ Hàn xử lý. Với lại, cậu là rể phụ, qua đó cũng phù hợp hơn."
"Cái gì? Dượng có phụ nữ khác ở bên ngoài?" Hàn Đông Lỗi kinh ngạc, ngay sau đó liền tức giận.
"Chuyện này cũng chưa chắc là thật. Nhà họ Hàn có nhiều tài sản, cũng có thể đây chỉ là trò lừa bịp của đối thủ cạnh tranh thôi. Cậu cố gắng nhẫn nhịn, chú ý cẩn thận vẫn tốt hơn." Chỉ dăm ba câu mà Sơ Lam Phong đã khiến câu chuyện khó có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả rồi.
Hàn Đông Lỗi chỉ có mỗi một người cô ruột là Hàn Thiên Mẫn này, đương nhiên sẽ rất quan tâm đến bà, cho nên hắn không hề nghi ngờ Sơ Lam Phong, vừa nghe vậy đã vội vàng chạy đi rồi.
Lý Tân Hạo nằm gối đầu lên đùi Sơ Lam Phong, nghe mà không thể nhịn được cười: "Anh thật là gian trá."
Sơ Lam Phong cúi đầu xuống hôn cậu một cái: "Vậy Hạo Hạo có thích không?"
Lý Tân Hạo chớp chớp mắt, con ngươi xoay vòng, ánh sáng rực rỡ từ trong đôi con ngươi chiếu rọi ra: "Thích." Cậu thích trí tuệ cùng bản tính hay trêu chọc của người đàn ông này, ở bên cạnh y vô cùng thoải mái, loại thoải mái này khác xa với cảm giác khi ở chung với Hàn Đông Lỗi đời trước.
"Vấn đề về Taobao cùng điện thoại thông minh mà lần trước em nói, tôi đã liên hệ với hai người anh em của tôi rồi. Một người trong đó là dân học IT, một người là marketing, bọn họ đều cảm thấy ý tưởng này của em rất có tương lai phát triển. Qua mấy ngày nữa là bọn họ sẽ tới bàn chuyện này, em cảm thấy thế nào?"
"Ấy?" Lý Tân Hạo ngạc nhiên, cậu không ngờ Sơ Lam Phong lại hành động nhanh như vậy, "Nếu như họ tới thì có thể hẹn ở hai ngày cuối tuần trong tuần này được không? Em không thể xin nghỉ thêm nữa, vả lại tuần sau là Lễ Quốc khánh rồi, em phải về nhà."
"Được, vậy thì quyết định vào thứ bảy này... Em muốn chơi gì thì chơi chút đi nhé, tôi đi xử lý một ít tài liệu đã."
"Vâng."
Nhưng ở trong khách sạn chẳng có gì hay để chơi cả. Vì vậy, Lý Tân Hạo buồn chán, lại đi tới trước mặt Sơ Lam Phong: "Công ty các anh cũng nhận CASE của nước Pháp luôn sao?"
"Em hiểu được tiếng Pháp hả?" Quá bất ngờ.
"Vâng." Lý Tân Hạo gật đầu.
"Tới đây, giúp anh phiên dịch những tài liệu này ra." Sơ Lam Phong lại đưa một cái laptop khác cho cậu, "Sau đó nhập vào trong máy tính, xếp chung vào một folder, biết làm không?"
"Biết."
Vì vậy, mỗi người chia nhau ra ngồi một bên làm chuyện của mình, mãi đến khi điện thoại di động reo lên, hai bên mới hoàn hồn lại, trong mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng cũng có một ít thanh thản dễ chịu. Sơ Lam Phong nhìn Lý Tân Hạo, ánh sáng nơi đáy mắt không rõ, nhưng đang càng ngày càng nồng đậm hơn.
"A lô?" Cầm điện thoại lên, "Mẹ... Cái gì, Đông Lỗi mất tích rồi?"