Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 38




Edit: Thủy Tích

Trưởng thôn rất xúi quẩy, lại bị lôi đi làm người bảo lãnh, nhưng trưởng thôn không từ chối, bởi vì điều kiện của cha Lý rất hấp dẫn ông ta. Với lại, trêи huyện đang mở cuộc bình chọn thôn văn minh, nếu như thôn của bọn họ có thể được bình chọn là thôn văn minh thì sau này chính quyền sẽ ưu tiên xử lý các chính sách phát triển cho thôn bọn họ hơn.

Mà cha Lý muốn xây trường học dạy bổ túc, là một biện pháp tốt nhất để thôn được bình chọn văn minh, cho nên, đây là chuyện hai bên cùng có lợi.

Qua sự bảo lãnh của trưởng thôn, nhà họ Lý vay năm mươi vạn từ Quỹ tín dụng xã.

Bởi vì nhà họ Lý không thể trả nổi tiền lãi của ngân hàng, cho nên chỉ có thể vay tiền ở Quỹ tín dụng xã thôi, cho nên không vay được nhiều tiền lắm.

Tuy nhiên, nếu chỉ để xây một trường bổ túc thì tám mươi vạn cũng đã đủ rồi.

"Ba, đây là bản vẽ con nhờ kiến trúc sư vẽ, lúc xây nhà cứ dựa theo bản thiết kế này mà làm." Kiến trúc sư này là do Lý Tân Hạo tìm trêи mạng, nói yêu cầu của mình, đối phương sẽ thiết kế ra bản vẽ, chuyển tiền trực tiếp qua mạng, vô cùng tiện lợi. "Nhưng mà quy mô công trình trường học bổ túc này rất lớn, không giống như lúc mình xây nhà, ba có biết tiền công xây nhà một ngày là bao nhiêu không?"

"Năm mươi đồng một ngày, để ba tìm người." Trong thôn có một ít nam giới mỗi ngày không có chuyện gì làm, nếu như có loại công việc này thì bọn họ rất sẵn lòng làm.

"Dạ."

Chuyện đất xây dựng giải quyết xong, chuyện vay tiền cũng đã được giải quyết.

Tiếp theo chính là bắt tay vào khởi công xây dựng.

Trước ngày khởi công, mẹ Lý đi chùa vái lạy Bồ Tát, cầu xin chuyện này có thể được suôn sẻ.

Chuyện nhà họ Lý ở thôn Dư Giáp xây trường bổ túc, lại khiến cả thôn quê xôn xao lần nữa. Có rất ít nông dân biết đọc sách, cho nên họ không có khái niệm trường dân lập, cũng không có khái hiện về trường đào tạo kỹ năng, theo cách nghĩ của họ thì nhà họ Lý là định xây trường học.

Sau khi Chính quyền trêи xã biết được, lãnh đạo cũng đến quan sát, cùng ngày lúc ăn cơm tối ở nhà họ Lý, lãnh đạo luôn miệng khen ngợi cha Lý.

Cha Lý mừng rỡ ra mặt.

Nhưng mà, Lý Tân Hạo lại không được tận mắt chứng kiến quá trình xây trường học.

Bởi vì tháng 9 đã tới rồi, cậu cùng Lý Tân Long bước lên xe khách đi thành phố Hạ Giang.

"Hạo Hạo, không có ba mẹ bên cạnh, con phải tự chăm sóc bản thân cho thật tốt đấy." Mẹ Lý luyến tiếc con trai, từ nhỏ trừ Olympic toán học lúc học tiểu học và Cuộc thi đấu toán học Cúp thanh thiếu niên hồi trung học ra thì con trai bà chưa từng rời khỏi bà.

"Mẹ, Hạo Hạo học cùng trường với con mà." Lý Tân Long xách vali hành lý của em trai lên, "Được rồi mẹ, tụi con phải lên xe, gặp lại ba mẹ sau nhé."

Lý Tân Long mười bảy tuổi học lớp mười hai Trung học số 1 Hạ Giang đã thành thục, lại vì thường xuyên vận động cho nên dáng người được rèn luyện vô cùng cao. Khi bé con Lý Tân Hạo đứng trước mặt Lý Tân Long cao 178 cm, thì cậu liền trở thành một cậu bạn nhỏ.

Lý Tân Hạo bẹp miệng, năm nay cậu mười bốn tuổi, cao 163cm, cũng không tính là lùn mà.

"Bái bai ba mẹ." Lý Tân Hạo mặc áo thun tay ngắn màu xám tro, quần thể thao màu đen, cộng thêm giày thể thao, vác ba lô lên vai phải, cả người đều là Nike, ngắm thấy rất tuấn tú và xinh đẹp.

Bến xe khách thành phố Hạ Giang.

Hàn Đông Lỗi nhìn thấy Lý Tân Hạo như vậy liền mất hồn.

Hạo Hạo tuy còn nhỏ, nhưng chân mày mảnh khảnh, đôi mắt xinh đẹp, môi hồng răng trắng.

Vả lại, mặc dù vài năm trước nhà họ Lý nghèo khổ, nhưng Hạo Hạo được nuôi dưỡng rất tốt, sau đó đứa nhỏ này còn biết tự kiếm tiền, tướng mạo lại càng được rèn giũa trở nên cao quý hơn. Hàn Đông Lỗi nhớ không rõ đã mấy năm rồi mình không nhìn thấy cậu nhóc này, là từ hồi tốt nghiệp cấp hai mình đi du học, bốn năm hay là năm năm...

"Anh, sao anh ta lại tới đây?" Hàng chân mày xinh đẹp của Lý Tân Hạo nhăn lại, tỏ rõ cậu đang mất hứng.

Sống lại đời này, đã qua mười bốn năm, cậu đối với Hàn Đông Lỗi không có tình yêu, cũng không hề hận. Nhưng mà khi nhìn thấy người này, Lý Tân Hạo vẫn cảm thấy mâu thuẫn.

"Anh Đông Lỗi mới về nước." Lý Tân Long giải thích, "Hôm nay anh với Vân Phỉ cũng đến trường báo danh, cho nên anh Đông Lỗi liền đưa chúng ta đi."

"Tân Long, Hạo Hạo." Hàn Vân Phỉ ngồi trong một chiếc xe ở cách đó không xa, mở cửa kính xe xuống gọi hai người.

"Sao anh không nói cho em biết?"

"Quên mất." Lý Tân Long cười vô tội.

"Lên xe đi, ở đây nóng quá." Hàn Đông Lỗi hai mươi tuổi, đã đủ thành thục, sẽ không đuổi theo quấn lấy Lý Tân Hạo giống như khi còn bé nữa. Sau khi hoàn hồn, hắn liền mỉm cười đi tới bên cạnh Lý Tân Hạo, "Hạo Hạo nhận ra anh không?" Giọng nói từ tính, cũng không trầm thấp. Trêи khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười dịu dàng, người đàn ông này, qua thêm vài năm nữa sẽ càng hấp dẫn người khác hơn.

Lý Tân Hạo biết điều đó.

"Không nhận ra." Lý Tân Hạo không được tự nhiên ném lại ba chữ xong liền ngồi vào ghế sau cùng Hàn Vân Phỉ.

"Anh Đông Lỗi, Hạo Hạo nó..."

"Hạo Hạo vẫn đáng yêu như vậy." Hàn Đông Lỗi không để tâm đến chuyện bị cậu phớt lờ.

Nhưng Lý Tân Long lại xem không hiểu sự cưng chiều trong ánh mắt của Hàn Đông Lỗi, mà chỉ nói: "Từ nhỏ anh Đông Lỗi đã nuông chiều Hạo Hạo rồi."

Hàn Đông Lỗi yêu thích Lý Tân Hạo, là chuyện vận mệnh đã sắp đặt sẵn từ trước.

Bởi vì ở đời trước, hắn cũng đã từng thích Lý Tân Hạo như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

s2.truyenhd.com chán quá! Lúc trước xài trêи điện thoại phải cài betternet mới vào được thì không nói. Đến hôm nay xài lap cũng không vào được luôn rồi =.=