Trans: Thủy Tích
Tuy ca phẫu thuật của ông Hạ rất thành công nhưng Hạ Hi Kiệt vẫn không thể yên tâm, bởi vì vẫn chưa tìm được nữ y tá đã mất tích đó.
"A lô?" Nhận được cuộc gọi từ Sơ Lam Phong, tâm trạng của Hạ Hi Kiệt vẫn chưa tốt lên chút nào.
"Giúp tớ một chuyện." Sơ Lam Phong nói thẳng.
"Chuyện gì?" Hạ Hi kiệt bất ngờ trước lời Sơ Lam Phong nói, cứ tưởng có chuyện gì quan trọng lắm.
"Tớ cần một đoạn video hoặc một bộ ảnh cố gắng không thể nhìn ra là ảnh ghép. Nhân vật chính là Lý Phi Phàm và một người đàn ông." Sơ Lam Phong nói.
Lý Tân Hạo đang bên cạnh Sơ Lam Phong vừa nghe anh nói vậy đã thầm nghĩ, may mà mình không phải kẻ thù của anh, may mà lúc trước khi mình đắc tội anh, anh không nghĩ tới dùng cách này để đối phó mình.
Nếu không là xong đời rồi.
Sơ Lam Phong cảm nhận được tầm mắt của cậu bèn quay đầu lại, cho đối phương một nụ cười dịu dàng.
Nhưng trong mắt Lý Tân Hạo, nụ cười này trông thế nào cũng rất u ám và kinh khủng.
"Thằng đó lại làm gì nữa vậy?" Giọng Hạ Hi Kiệt cũng trầm xuống.
"Gã cho người theo dõi tớ, tra được chuyện tớ và Hạo Hạo, định lợi dụng tòa soạn đưa chuyện này ra ngoài nhằm chèn ép nhà họ Sơ." Sơ Lam Phong nói, "May mà người phụ trách bên tòa soạn cũng là người thông minh, biết một khi đưa chuyện này ra thì nhà họ Sơ sẽ không tha cho anh ta, cho nên đã tới tìm tớ trước. Anh ta nói chỉ có thể kéo dài chuyện này thêm một ngày, vì không muốn đắc tội nhà họ Lý. Ngày mai phải công bố rồi."
"Cho nên ý cậu là?" Hạ Hi Kiệt hiểu rồi.
"Ừ." Hai người là bạn từ nhỏ, cả hai có cùng suy nghĩ cho nên lập tức hiểu ý ngay, "Tớ muốn nhìn xem, nếu tai tiếng này xuất hiện trên người Lý Phi Phàm thì gã sẽ thế nào?"
"Khi nào cậu cần?" Hạ Hi Kiệt cũng khá chờ mong.
Năm đó, lúc Hàn Nhược bị Lý Phi Phàm c**ng hi3p, Lý Phi Phàm còn chưa trưởng thành, cộng thêm bối cảnh chính trị nhà họ Lý cho nên Hàn Nhược không có cách nào trả lại trong sạch cho bản thân. Mà khi đó họ cũng còn quá nhỏ.
Bây giờ, cộng với mối thù năm đó cùng trả một lúc.
"Giờ cơm tối, không để cho đối phương có cơ hội phản kích." Sơ Lam Phong nói.
"OK." Hạ Hi Kiệt đồng ý. Chuyện này còn khiến người ta phấn khích hơn chuyện tìm nữ y tá kia nữa.
Hạ Giang.
Hàn Đông Lỗi, từ khi từ thủ đô trở về, hoặc là nói từ sau khi gặp Lý Tân Hạo ở thủ đô, luôn có vẻ không tập trung. Nhất là mỗi khi đối mặt với Lâm Tiểu Mặc, cả người hắn ta chợt sinh ra tâm lý muốn tránh né.
Lâm Tiểu Mặc là người nhạy cảm, hắn ta cướp Hàn Đông Lỗi từ trong tay Lý Tân Hạo đương nhiên là rất hiểu Hàn Đông Lỗi. Hắn ta nhận ra thái độ im lặng và tránh né của Hàn Đông Lỗi nhưng lại không nói gì cả, chỉ có thể vờ như không biết.
Hình tượng của hắn ta buộc phải là đơn thuần.
Hai người xuống sân bay, xe đến đón Hàn Đông Lỗi đã dừng trước cửa.
"Anh đưa em về nhà trước rồi đến công ty một chuyến, có một số việc cần xử lý." Sau khi lên xe, Hàn Đông Lỗi nói với Lâm Tiểu Mặc.
"Vâng." Lâm Tiểu Mặc nở nụ cười hạnh phúc, "Tối nay em nấu cơm đợi anh về."
Từ sau khi hai người xác định quan hệ, Hàn Đông Lỗi và Lâm Tiểu Mặc đã ở chung với nhau.
"Không cần, tối nay anh về nhà." Hàn Đông Lỗi lập tức nói.
Lâm Tiểu Mặc sửng sốt, không có lập tức mở miệng.
"Mấy ngày nay ở thủ đô, chắc mẹ anh sẽ hỏi thăm chú út tình hình của anh. Với lại, có lẽ chú út cũng sẽ gọi điện tới nói chuyện chúng ta, cho nên anh nghĩ anh ở nhà sẽ tốt hơn." Hàn Đông Lỗi giải thích.
Lâm Tiểu Mặc nghe xong, trong lòng thấy rất lạnh lẽo, rồi lại không thể không giả vờ bày ra vẻ lo lắng hỏi: "Vậy nếu như... Em nói là nếu như, dù có chú út giúp chúng ta nói chuyện nhưng ba mẹ anh vẫn không đồng ý thì phải làm sao đây?"
"Em cho anh thời gian, anh sẽ cố gắng thuyết phục họ." Hàn Đông Lỗi trả lời.
Trái tim Lâm Tiểu Mặc rất khó chịu.
Làm sao Lâm Tiểu Mặc không hiểu tính cách Hàn Đông Lỗi được? Cho dù ba mẹ không đồng ý, dựa theo tính cách hắn ta, chuyện hắn ta đã quyết thì làm gì để ba mẹ can thiệp? Cho nên câu trả lời hiện giờ của Hàn Đông Lỗi đã cho Lâm Tiểu Mặc một ít tin tức.
"Vâng, em sẽ ở nhà chờ tin tốt của anh." Lâm Tiểu Mặc chỉ có thể trả lời như thế.
Khi Lâm Tiểu Mặc quyết định đi lên con đường này, quyết định ở bên cạnh Hàn Đông Lỗi, hắn ta đã không có quyền lựa chọn. Trừ khi hắn ta buông bỏ Hàn Đông Lỗi, chứ không thì quyền chủ động sẽ mãi ở trong tay Hàn Đông Lỗi.
Nhưng làm sao hắn ta có thể buông bỏ Hàn Đông Lỗi được?
Lâm Tiểu Mặc vô cùng sốt ruột, hắn ta cho rằng bản thân cần phải nghĩ ra cách gì đó.
Thủ đô.
Sơ Lam Phong làm việc sấm rền gió cuốn. Ngày mai, tin tức về anh và Lý Tân Hạo là không thể dừng được, cho nên tối nay anh nhờ Hạ Hi Kiệt đăng bài về Lý Phi Phàm cũng có nghĩa là nhà họ Sơ chính thức tuyên chiến với nhà họ Lý.
Mà chuyện quan trọng như vậy, anh cần phải nói trước cho người lớn trong nhà. Cho nên, cũng có nghĩa là Lý Tân Hạo cần phải ra mắt người lớn nhà họ Sơ.
Sơ Lam Phong thì không cảm thấy gì cả, anh chưa từng nghĩ tới phải giấu chuyện mình và Lý Tân Hạo với ai cả. Sau khi đã biết chuyện xưa từ Lý Tân Hạo, anh trừ bỏ đau lòng thanh niên này ra cũng chỉ có đau lòng thôi. Đau lòng cho những đánh đổi của cậu, sự chờ đợi của cậu, sự luân hồi của cậu. Chỉ vừa nghĩ tới, Sơ Lam Phong đã cảm thấy trái tim mình như bị bóp chặt rồi.
Một người yết ớt như vậy, nếu không phải yêu mình rất sâu đậm thì làm sao sẽ lại trở về bên cạnh mình lần nữa chứ?
Cho nên người mà đã xác định rồi thì chỉ cần một mình anh yêu thương là đủ rồi. Tuy nhiên, anh vẫn hy vọng người nhà của mình cũng có thể thích cậu.
"Gặp ba mẹ và ông nội anh?" Lý Tân Hạo thật sự không thấy căng thẳng. Đời trước, cậu rất hiểu người nhà họ Sơ, họ sẽ không cũng không có cách nào phản đối người mà Sơ Lam Phong đã xác định. Cậu chỉ thấy khó hiểu vì sao lại nhanh đến thế thôi?
"Em hồi hộp à?" Sơ Lam Phong lại cho rằng Lý Tân Hạo căng thẳng.
"Đương nhiên không phải." Lý Tân Hạo giải thích, "Anh phải biết rằng, em đột nhiên phải đến gặp những người đã chết rất nhiều năm, cảm giác rất kỳ lạ."
Ha ha... Sơ Lam Phong cười ra tiếng: "Tôi trong mắt em cũng là ông già bảy tám mươi tuổi rồi, em không thấy kỳ lạ sao?" Rốt cuộc trong đầu người này chứa cái gì vậy?
"Đương nhiên là không rồi." Lý Tân Hạo trả lời rất khẳng định, "Trong lòng em, anh mãi mãi ở thời điểm trẻ tuổi nhất cũng hấp dẫn nhất."
Lời âu yếm của Lý Tân Hạo trong hoàn cảnh này càng khiến người ta rung động hơn lời Sơ Lam Phong nói.
Nhà lớn của nhà họ Sơ.
Khu vườn quen thuộc, binh sĩ quen thuộc, từng cành cây ngọn cỏ quen thuộc, nơi này đều là những thứ không thể thiếu trong ký ức của Lý Tân Hạo. Đợi xe chạy tới trước cổng nhà lớn của nhà họ Sơ, Lý Tân Hạo yêu cầu xuống xe đi dạo một lúc.
"Giống như đúc trong trí nhớ." Lý Tân Hạo nói, "Một cảm giác rất quen thuộc nhưng lại cảm thấy khá xa lạ." Ở đời trước, những người này đã chết, đời này lại xuất hiện trong tầm mắt chính mình, loại cảm giác này rất khó để hình dung.
Sơ Lam Phong đi theo phía sau Lý Tân Hạo, nhìn bóng dáng cậu. Nhìn cậu trong chốc lát nghịch ngợm nhảy lên hái lá cây, trong chốc lát lại đứng ngốc ở nơi đó nhìn cái gì đấy.
Sơ Lam Phong nhìn, cảm thấy cậu thật là đáng yêu.
"Còn nhớ rõ hoàn cảnh lần đầu tiên tới đây không?" Sơ Lam Phong hỏi.
Lý Tân Hạo gật đầu: "Năm ấy lúc đi thi Olympic, em bị lạc mất giáo viên ở nhà ga thủ đô, sau đó gặp được anh, còn có anh Hạ và anh Hàn nữa."
Sơ Lam Phong vẫn còn nhớ chuyện năm ấy nhưng trong trí nhớ của anh lại không có Lý Tân Hạo. Phải nói, trong trí nhớ về mùa hè năm ấy của Sơ Lam Phong đời này, không có Lý Tân Hạo.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh đưa em tới nơi này. Ngoài phòng anh có một hồ cá, nuôi rất nhiều loại cá quý hiếm. Anh bảo em đứng bên cạnh cho cá ăn, còn anh thì vớt lá cây rơi trong hồ. Sau đó nữa, anh giúp em tắm rửa, mang giày, còn em cứ vậy lẳng lặng nhìn anh, đột nhiên cảm thấy thời khắc đó có thể dừng lại mãi mãi thì tốt biết bao. Anh vào giờ phút đó, dịu dàng đến nỗi khiến em say đắm."
Sơ Lam Phong nắm lấy tay cậu: "Tôi bây giờ, không dịu dàng sao?"
Lý Tân Hạo nhìn chằm chằm Sơ Lam Phong: "Sau đó em mới biết được, thật ra anh là một tên lưu manh."
Ha ha ha... Sơ Lam Phong cười to, tiếng cười vang khắp cả sân vườn. "Lần đầu tiên có người nói tôi giống lưu manh đấy."
Hai người đi tới trước tòa nhà.
"Lại đến đây lần nữa, cái gì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, thật sự không sợ sao?" Sơ Lam Phong lại hỏi.
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Chỉ cần là nơi đó có anh thì em sẽ không sợ."
"Phải luôn tin tưởng tôi như vậy đấy." Sơ Lam Phong yêu cầu.
"Ừm." Lý Tân Hạo gật đầu. Cậu chưa bao giờ từng nghi ngờ anh cả.
"Cậu Phong." Quản gia đi tới, cung kính đón hai người.
"Cháu có dẫn một vị khách đến, ở sân viện của cháu là được. Khi nào ông nội và ba mẹ về thì bác tới báo cho cháu." Sơ Lam Phong nắm tay Lý Tân Hạo không có buông ra.
Quản gia là một người sáng suốt, cho dù thấy được cũng sẽ không hỏi gì đó vượt quá phép tắc. Nhưng mà: "Hôm nay, ông cụ ở nhà."
"Ông nội ở nhà?" Sơ Lam Phong khá bất ngờ, "Cháu đã biết, lát nữa sẽ tới thăm hỏi ông."
Ông nội Sơ từng là Ủy viên Tổng tư lệnh quân sự, ông có cống hiến vô cùng to lớn cho quân đội Trung Quốc, cho nên rất được quân nhân kính trọng. Nhưng nếu mọi người vì vậy mà cho rằng ông là người nghiêm túc thì sai rồi.
Mà ngược lại, ông là một ông cụ có suy nghĩ vô cùng thoáng và vô cùng hiền từ.