Trans: Thủy Tích
"Thầy Lý." Hoa Thu Ngụy hô to.
Mùa hè ở thủ đô rất nóng bức. Lý Tân Hạo mặc áo sơ mi trắng, quần short đen, giày thể thao màu đen, cùng với gương mặt xinh đẹp của cậu, cho dù là ở trong thủ đô tràn ngập con ông cháu cha và người nổi tiếng thì gương mặt cậu cũng rất nổi bật. Huống chi còn có tiếng hét của tên miệng rộng Hoa Thu Ngụy nữa chứ.
Nhưng cho dù có bao nhiêu người chú ý, có bao nhiêu ánh mắt săm soi thì cậu đã sớm thành thói quen rồi. Đưa hành lý trong tay cho Hoa Thu Ngụy: "Mang hành lý về khách sạn giúp tôi, tôi có chút việc riêng."
"Được, vậy khi nào về thầy Lý cứ gọi tôi." Thái độ Hoa Thu Ngụy đối với Lý Tân Hạo tựa như chó săn.
"Được."
Sau khi hai người chia tay nhau tại sân bay, Lý Tân Hạo lập tức bắt xe đi tới một nơi nào đó.
Nơi này ở ven biển. Thật ra địa phương ven biển ở thủ đô không nhiều lắm cho nên sau khi nơi này được khai phá thì giá đất vô cùng đắt đỏ. Thủ đô năm 2010, nơi này vẫn là khu nghỉ dưỡng, còn chưa được quy hoạch nhưng đã có rất nhiều người thích đến bờ biển bên này chơi. Đời trước là vào năm 2020 mới được công ty bất động sản mua lại, sau đó xây biệt thự sát bờ biển, Sơ Lam Phong đã đặt mua một căn nhà có vị trí đẹp nhất trong số đó.
Đi trên bờ cát, nhìn về phía biển cả mênh mông vô định, tâm trạng Lý Tân Hạo vô cùng phức tạp. Bờ biển có rất nhiều người đang tản bộ, có nam có nữ, cũng có nam nữ nắm tay nhau... Thật lâu thật lâu trước kia, cậu và Sơ Lam Phong cũng là một trong số họ.
"Cướp!" Không biết ai hô lên một câu.
Lý Tân Hạo chỉ cảm thấy bên người có một trận gió tạt qua, đến khi nhìn rõ lại mới thấy có một người đàn ông cầm dao chạy về phía trước. Gần như là theo phản ứng bản năng, Lý Tân Hạo chạy đuổi theo.
"Cướp, mau tới giúp một tay!" Không ít người cũng hô lên, phía trước có người đàn ông đang tản bộ thấy có cướp lập tức cản đường tên cướp lại.
Tên cướp thấy không thể xông về phía trước, đành phải chạy ngược lại, mà phía sau Lý Tân Hạo đã đuổi tới. Cậu tung một cú ném qua vai, tên cướp lập tức bị đ è xuống dưới đất.
Lý Tân Hạo cầm lấy túi xách đưa lại cho người bị cướp.
"Cảm ơn... Cảm ơn..." Người bị cướp là một cô gái đẹp, vô cùng cảm động nhìn Lý Tân Hạo.
Lý Tân Hạo lắc đầu: "Đừng khách sáo." Chiêu ném qua vai này là do Sơ Lam Phong dạy cho cậu, động tác vừa trôi chảy lại xinh đẹp.
Tên cướp bị tóm, mọi người cũng giải tán, Lý Tân Hạo tiếp tục một mình dạo quanh khắp nơi. Cậu cứ đi về trước, đi vào đoạn đường có căn biệt thự mà trước đây họ ở.
Nó vẫn là một khoảng trống vô cùng rộng rãi, trừ cây cối ra cũng không có gì.
Lý Tân Hạo thở dài, trong lòng vô cùng mất mát.
Từ bờ biển trở về, Lý Tân Hạo đến nhà họ Lâu.
Nhà họ Lâu ở thủ đô là gia đình nhiều đời theo ngành y rất có tiếng. Lâu Từ là thiên tài của nhà họ Lâu, thậm chí là của cả Học viện y học Đại học Quốc gia nhưng số phận lại hay trêu người.
Cậu cũng đã tới nhà họ Lâu vô số lần nhưng chưa lần nào có tâm trạng kích động như hiện giờ.
"Xin chào, cho hỏi cậu muốn tìm ai?" Người giúp việc đi tới hỏi.
"Tôi... Tôi tìm Lâu Huy, cho hỏi cậu ấy có nhà không?" Lý Tân Hạo vốn muốn nói tới tìm Lâu Từ nhưng nghĩ lại Lâu Từ đã mất tám năm rồi.
"Cậu chờ một chút nhé... Mà cho hỏi cậu là?"
"Tôi là sinh viên Học viện y học, tên Lý Tân Hạo, tôi có việc cần tìm Lâu Huy."
Một lát sau, cổng lớn mở ra, Lý Tân Hạo đi vào, có một người giúp việc ra đón cậu. Lý Tân Hạo biết người này, là quản gia của nhà họ Lâu. "Mời cậu ngồi, cậu hai sẽ xuống ngay."
Lý Tân Hạo gật đầu.
Chờ một lúc, một thanh niên mặc áo ba lỗ quần bò đi xuống, tuổi tác không kém Lý Tân Hạo là mấy, đôi mắt đen láy, sắc mặt hơi tiều tụy.
Lý Tân Hạo biết, điều kiêu ngạo nhất của nhà họ Lâu chính là Lâu Từ. Mà đời này, Lâu Từ đã chết, Lâu Huy buộc phải gánh vác toàn bộ kiêu ngạo từ Lâu Từ, còn có hy vọng của ba mẹ, chắc chắn là rất mệt mỏi.
Lâu Huy khá trầm, cậu ta không biết Lý Tân Hạo. "Anh là sinh viên Học viện y học Đại học quốc gia?" Giọng nói rất khàn, vừa nghe đã biết ngủ không tốt.
"Tôi là bạn của Lâu Từ." Lý Tân Hạo trả lời như vậy.
"Anh nói gì?" Lâu Huy đột nhiên nheo mắt lại, "Anh là bạn của anh trai tôi?" Tuổi không giống. "Anh muốn làm gì?"
Trên trán Lâu Huy hiện lên gân xanh, chứng tỏ cậu ta đang rất căng thẳng và đề phòng.
Lý Tân Hạo mỉm cười: "Cậu đừng lo lắng, tôi quen anh Lâu năm 2002 ở Hạ Giang, khi ấy tôi đang học năm nhất đại học, tuy tuổi tác hai chúng tôi kém nhau rất nhiều nhưng chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau. Anh ấy hỏi tôi có hứng thú đến học y ở Học viện y học Đại học Quốc gia không nhưng sau đó trong nhà tôi xảy ra ít chuyện nên không đến. Mà mấy năm nay tôi có liên lạc với anh Lâu nhưng không được. Lần này đến thủ đô, tôi dựa theo địa chỉ trước đây anh Lâu cho để tìm đến đây."
Câu trả lời này có vẻ không có vấn đề gì cả, năm 2002 anh trai thật sự có đến Hạ Giang làm lưu học sinh. Nhưng: "Nếu anh quen anh trai tôi, sao lại tới tìm tôi?"
"Tôi có bạn ở Học viện y học, cậu ấy nói cho tôi biết anh Lâu... Anh Lâu đã mất rồi." Lúc nói ra những lời này, trong mắt, trong giọng nói của Lý Tân Hạo rõ ràng có đau xót.
Trong phòng khách rơi vào im lặng. Tuy Lâu Huy nghi ngờ người này nhưng cảm xúc người này thể hiện ra lại là thật. Nếu cậu là kẻ lừa đảo thì cậu đã thành công gạt được mình rồi.
Nhưng ít nhất trong giờ phút này, Lâu Huy không nghi ngờ cậu.
"Cảm ơn." Đây là lời duy nhất Lâu Huy có thể nói. Cho dù có phải là sự thật hay không đều phải cảm ơn vì còn có người sau tám năm vẫn còn nhớ rõ anh trai mình.
"Tôi muốn đến thăm mộ của anh Lâu, cậu có thể dẫn tôi đi chứ?" Lý Tân Hạo hỏi.
"... Được."
Thật ra hôm nay Lâu Huy đã mệt mỏi sắp chết rồi nhưng đã lâu cậu ta không đến thăm anh trai.
Nhưng lúc vừa ra khỏi cửa đột nhiên nghe thấy một tiếng thét. Lý Tân Hạo rất quen với giọng này, là mẹ của Lâu Từ. Mà sắc mặt Lâu Huy đã thay đổi, cậu ta lập tức chạy lên lầu.
Lý Tân Hạo suy nghĩ một lúc cũng chạy lên theo.
Chỉ thấy trước cửa có vài người giúp việc đang đứng.
"Sao vậy?" Lâu Huy hỏi.
"Bà chủ... Bà chủ tự sát." Người giúp việc che miệng lại.
Lâu Huy vọt vào phòng đã thấy mẹ Lâu nằm trên giường, mạch máu trên cánh tay trái có một vết đứt, máu tươi đang chảy từ nơi đó ra.
"Mẹ." Lâu Huy nhìn mà sững người, "Mẹ, sao mẹ lại ngốc như vậy chứ?" Cậu ta tiến lên ôm lấy mẹ Lâu.
"Tránh ra." Lý Tân Hạo đẩy cậu ta ra, "Vẫn còn hơi thở." Cậu nói rồi cầm lấy khăn mặt bên cạnh cột chặt tay bị thương của mẹ Lâu lại, "Sững sờ ở đó làm gì, mau đi lái xe đưa người tới bệnh viện." Cậu bế lấy mẹ Lâu chạy xuống lầu.
"À... Được." Lâu Huy bình tĩnh lại, "Chú Chương, gọi điện cho ba tôi."
"Vâng." Chú Chương là quản gia.
Lâu Huy lái xe như bay tới bệnh viện nhà họ Lâu. Chú Chương đã gọi điện cho ba Lâu cho nên phòng cấp cứu đã có người ra đón.
"Vết thương không lớn lắm, tuy mạch đập khá yếu nhưng không ảnh hưởng đến tính mạng. Chuẩn bị truyền dịch, sau đó xử lý miệng vết thương, đề phòng miệng vết thương bị nhiễm trùng." Lý Tân Hạo đặt mẹ Lâu lên xe đẩy, vừa nói tình hình của bà.
Ba Lâu cũng là bác sĩ, thấy tình hình của mẹ Lâu cũng biết không có việc gì. Ông để bác sĩ vào xử lý cho mẹ Lâu, lại nhìn về phía Lâu Huy: "Đây là ai?"
Lâu Huy do dự một lúc. Nếu nói lúc ở nhà cậu ta còn nghi ngờ Lý Tân Hạo, thì cách xử lý đầy quyết đoán của người này lúc cứu mẹ mình vừa rồi đã khiến Lâu Huy tin tưởng người này chính là bạn của anh trai.
"Cậu ấy nói là bạn của anh hai nhưng đã lâu không liên lạc, nghe nói chuyện của anh nên muốn đến thăm mộ, đúng lúc gặp phải mẹ rạch tay tự sát." Lâu Huy nhắc tới mẹ Lâu, trong lòng vô cùng đau đớn.
Từ sau khi Lâu Từ qua đời, mẹ Lâu không chịu nổi đả kích, mắc chứng trầm cảm nặng.
"Lần này phải cảm ơn cậu ấy không hoảng loạn, giúp xử lý vết thương của mẹ. Cậu ấy tên là..." Trong lúc nhất thời, Lâu Huy không nhớ được tên của Lý Tân Hạo.
"Chào bác Lâu, cháu tên là Lý Tân Hạo."
Ba Lâu ở đời này trông đã già hơn ba Lâu ở đời kia rất nhiều. Không chỉ hai bên tóc mai đã bạc, trên mặt cũng hiện rõ mệt mỏi.
"Tân Hạo, cảm ơn cháu, thật là khó cho cháu còn..." Ba Lâu thở dài. Thật là khó cho cháu còn nhớ rõ Lâu Từ. "Mẹ nó cũng vì chuyện đó mà, haiz..."
"Bác trai, xin nén bi thương." Lý Tân Hạo không tìm thấy cách an ủi khác.
"Đúng rồi, bác thấy Tân Hạo còn trẻ tuổi nhưng hình như cũng học y phải không? Không biết đang làm việc ở bệnh viện nào?" Ba Lâu hỏi.
"Hiện giờ cháu còn chưa làm việc, nhưng đúng là học y." Lý Tân Hạo trả lời.
"Ồ? Là Học viện y học nào? Bây giờ đã tốt nghiệp... Hay còn đang học?"
Lý Tân Hạo hơi khựng lại, mỗi lần có người hỏi cậu như vậy khiến cậu không biết trả lời thế nào. "Cháu đã tốt nghiệp rồi, trước mắt còn chưa đi làm."
Ồ? Ba Lâu không nhận ra Lý Tân Hạo chuyển chủ đề, vì thế nói tiếp: "Vậy có hứng thú tới bệnh viện của bác làm việc không?"
Lý Tân Hạo mỉm cười: "Cháu đang lo đến thủ đô khó tìm việc đây. Nếu bác trai đã tin tưởng thì đương nhiên là được ạ."
"Chào đón cháu."