Trans: Thủy Tích
Phòng của Lý Tân Hạo tuy trông thì rất cao cấp nhưng lại không đúng lắm, vì nó chỉ có một phòng ngủ. Nể mặt Hoa Thu Ngụy là bạn tốt ở đời kia của mình, Lý Tân Hạo gắng gượng nhường cho cậu ta nửa cái giường. Nhưng trước lúc đó, cậu đã đẩy Hoa Thu Ngụy ngã vào trong bồn tắm, sau đó xả nước: "Tự mình tắm đi."
Thói yêu sạch sẽ của Lý Tân Hạo là do Sơ Lam Phong dưỡng ra.
Một người uống say là không thể tự tắm rửa được. Lý Tân Hạo nghe tiếng say lè nhè của Hoa Thu Ngụy ở trong phòng tắm, bất đắc dĩ đành cuốn tay áo lên tự mình giúp cậu ta tắm rửa.
Nhưng chỉ mới tắm một lúc mà cơ thể người này đã mềm oặt trượt vào trong bồn tắm, mà quần áo Lý Tân Hạo cũng ướt nhẹp theo. Cho nên, Lý Tân Hạo chỉ có thể c ởi quần áo Hoa Thu Ngụy ra, tưới thẳng nước lên người cậu ta.
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Lý Tân Hạo đành phải buông Hoa Thu Ngụy ra, đi ra ngoài mở cửa.
Nhưng khi cửa mở nhìn thấy người đứng trước cửa, Lý Tân Hạo lại rất ngoài ý muốn.
Người đàn ông trước cửa vóc dáng cao gầy, gương mặt anh tuấn nhưng tiếc là sắc mặt rất xấu. Lý Tân Hạo nhướng mày: "Có việc?"
Sơ Lam Phong nhíu mày, hai hàng chân mày càng nhíu càng chặt, sắp kẹp được một cây... Bút chì 2B.
Thanh niên trước mặt để trần nửa người trên, dấu vết tối hôm qua còn lưu lại trên người, làn da trắng nõn khiến Sơ Lam Phong rất muốn lại vồ tới nhưng anh vẫn nhịn lại.
Cuối cùng, cổ họng anh khẽ nhúc nhích, dùng âm giọng trầm thấp nói: "Hôm qua về tôi phát hiện không thấy đồng hồ, hình như làm rơi ở nơi này của cậu, có thể vào tìm một chút không?"
Giả vờ.
Lý Tân Hạo thầm mắng nhưng trên mặt lại cười càng sâu hơn: "Anh vào đi."
Sơ Lam Phong không khách sáo bước vào đi thẳng tới phòng ngủ. Nhưng khi anh nhìn đến trong phòng tắm rộng mở có một người đàn ông tr@n trường đang tắm, sắc mặt dù có bình tĩnh cỡ nào cũng xuất hiện vết rách. Nhưng anh che giấu rất tốt, Lý Tân Hạo đi theo phía sau anh không hề nhìn thấy.
"Có tìm thấy không?" Lý Tân Hạo hỏi.
Sơ Lam Phong lắc đầu: "Không nhớ rõ để chỗ nào, để tôi nghĩ lại đã." Vì thế, chú Sơ quang minh chính đại ngồi trên chiếc giường duy nhất trong phòng suy nghĩ.
Lý Tân Hạo mặc kệ anh, đi vào tắm rửa cho Hoa Thu Ngụy tiếp.
"Người đẹp... Người đẹp..." Hoa Thu Ngụy uống rượu vào là cái gì cũng nói ra được, Lý Tân Hạo biết.
"Người đẹp cái rắm á." Lý Tân Hạo mắng, "Tự tắm đi... Con mẹ nó, cậu tắm rửa thôi cũng có thể cứng sao?" Mẹ nó, cậu sắp bị đau mắt hột mất rồi.
Chân mày Sơ Lam Phong theo lời nói của Lý Tân Hạo đã sắp chau lại với nhau rồi. Cái gì gọi là tắm cũng có thể cứng? Không phải anh muốn nghĩ nhiều, mà anh biết cơ thể Lý Tân Hạo hấp dẫn tới cỡ nào, bây giờ Lý Tân Hạo lại để trần nửa người trên tắm rửa cho người đàn ông kia, bàn tay thon dài xinh đẹp xoa trên người đối phương.
... Sơ Lam Phong không thể bình tĩnh được, anh bước xuống giường: "Tôi nhớ ra rồi, tôi đã tắm lại nơi này, có lẽ là đặt trong phòng tắm."
Vì thế, chú Sơ đi tới phòng tắm.
Nhưng Lý Tân Hạo đã đi ra, còn tiện tay đóng cửa lại: "Lễ phép chút đi chú, có thể đợi cậu ấy tắm xong rồi tìm được không?"
"Cậu vừa gọi tôi là gì?" Sơ Lam Phong nheo mắt lại. Trước ngực thanh niên dính bọt nước, trên mặt cũng có bọt nước. Hình ảnh cậu mồ hôi đầm đìa trong lúc tình cảm mãnh liệt hôm qua lập tức hiện lên trong đầu anh.
Cảm giác vui sướng khi tiến vào cơ thể này, một buổi tối cũng không thể quên được.
Hô hấp của Sơ Lam Phong hơi dồn dập. Chết tiệt, phản ứng của cơ thể lại trực tiếp hơn, chỉ nhìn Lý Tân Hạo như vậy thôi mà anh đã có thể cứng lên rồi.
"Chú." Lý Tân Hạo nhấn mạnh hai chữ.
Rầm...
Lý Tân Hạo bị Sơ Lam Phong ấn lên tấm ván cửa của phòng tắm, cơ thể của Sơ Lam Phong cũng theo đó áp sát tới. "Chú?" Sơ Lam Phong cười nhạt, "Chú có thể làm thế này với cậu? Chú có thể để cậu c ởi quần áo quyến rũ sao?" Sơ Lam Phong nói rồi lại giữ chặt lấy hàm dưới của Lý Tân Hạo, "Nói cho tôi biết, rốt cuộc cậu đang giở trò gì?"
Lý Tân Hạo nhíu mày, động tác của Sơ Lam Phong quá thô lỗ, thân thể đè cậu thấy hơi khó chịu, hàm dưới lại sinh ra cảm giác đau đớn như xương cốt bị bóp nát vậy: "Anh buông ra mau."
Giọng cậu nâng cao.
Trái tim Sơ Lam Phong thít chặt, anh nhìn thấy được vẻ đau đớn hiện lên dưới đáy mắt Lý Tân Hạo khiến tim anh đột nhiên nhói lên, nhưng anh lại lựa chọn không để ý tới: "Ai cho cậu dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tôi?"
"Anh cho." Lý Tân Hạo mạnh miệng đáp.
"Lý Tân Hạo, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, mau nói ra mục đích của cậu đi. Cậu nói thích tôi, cậu nói yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, cậu muốn lên giường với tôi, cuối cùng là có mục đích gì? Bày tỏ cũng bày tỏ rồi, giường cũng lên rồi, tôi muốn biết kết quả."
Chát...
Lý Tân Hạo ném một bạt tai sang.
Cậu quen tùy hứng, quen kiêu ngạo. Cậu ở đời kia được Sơ Lam Phong cưng chiều từ nhỏ đến lớn, tuy cậu hiểu chuyện biết lý lẽ nhưng ở trước mặt Sơ Lam Phong, cậu càng giống như một đứa con nít hơn. Cậu thích sự cưng chiều và sự bao dung của anh.
Nhưng cậu đã quên, Sơ Lam Phong đời này không phải là Sơ Lam Phong ở đời kia.
Đời này không còn có người sẽ cưng chiều cậu như vậy mà không hề để ý tới tình khí của cậu nữa.
"Lá gan cậu to đấy." Sơ Lam Phong không nói hai lời giơ tay lên nhưng khi đối diện với hai mắt trong suốt bướng bỉnh của Lý Tân Hạo, anh không thể nào ra tay được.
Trên mặt vẫn còn đau rát, bàn tay giơ lên chậm rãi buông xuống, Sơ Lam Phong nhìn mắt Lý Tân Hạo, sâu như xoáy nước. Người đàn ông kiêu ngạo trở về bản tính của mình, nhiệt độ không khí trong phòng tựa như giảm xuống, bên người Sơ Lam Phong càng là lạnh lẽo đáng sợ.
Anh cứ nhìn Lý Tân Hạo như vậy, mà Lý Tân Hạo cũng trừng lại Sơ Lam Phong.
Cậu không sợ Sơ Lam Phong, người đàn ông này yêu thương cậu tận xương tủy, cũng là người cậu yêu thương tận xương tủy, làm sao sẽ sợ được.
"Tôi mặc kệ cậu có mục đích gì, đừng để tôi thấy cậu lần nào nữa... Nếu không..."
"Nếu không thì thế nào? Anh còn muốn trả lại bạt tai ban nãy à?" Lý Tân Hạo bướng bỉnh nói.
"Cậu..."
"Cút, ông đây nói cho anh biết ông đây trả tiền để ở nơi này, anh không có tư cách đuổi tôi."
"Trả tiền?" Sơ Lam Phong cười lạnh, "Lấy hai triệu của Hàn Đông Lỗi để trả sao?"
Cơ thể Lý Tân Hạo cứng lại: "Vậy thì thế nào? Tôi và anh ta chia tay trong êm đẹp, anh ta đưa phí chia tay vì sao tôi không nhận? Không phải anh cũng muốn đưa cho tôi hai triệu xem như là phí phục vụ hôm qua đấy chứ?"
"Lý Tân Hạo..."
"Câm miệng." Cậu không biết rống người khác sao? Một khi Lý Tân Hạo đã tùy hứng bướng bỉnh lên là không ai có thể cản được, "Nếu anh đưa phí phục vụ thì đưa hai chục triệu đi. Sơ Lam Phong có tiền như vậy, một CASE đã mấy chục triệu rồi, hai chục triệu thì tính là cái gì?"
"Cậu đừng tự sa đọa như vậy có được không?" Sơ Lam Phong không nhịn được.
"Tôi sa đọa đấy, liên quan anh cái rắm." Lý Tân Hạo cãi lại. Thế mà tên khốn nạn này dám nói cậu sa đọa. Hừ.
"Cậu đúng là ngang ngạnh." Sơ Lam Phong nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Ngay lúc cửa đóng lại cái "rầm", Sơ Lam Phong đứng ngoài cửa tức giận xoay người, sau đó hung hăng đá vào cửa thêm một cái.
Lại một tiếng "rầm" vang lên, vang vọng giữa hành lang trống vắng và Lý Tân Hạo trong phòng.
Á... Lý Tân Hạo ở trong phòng tức giận nổi điên hét lên. Người đàn ông chết tiệt đó, anh ấy nói cái gì? Anh ấy có biết mình đang nói gì không? Một cái tát đã là nhẹ lắm rồi đấy.
"Ừm..." Hoa Thu Ngụy lặng lẽ rời khỏi cửa phòng tắm, "Xin lỗi." Lý trí của cậu ta đã bị tiếng cãi nhau của hai người dọa sợ quay trở về.
"Bên ngoài có sofa, cứ tự tiện." Lý Tân Hạo không muốn nói thêm gì nữa, lôi Hoa Thu Ngụy tr@n truồng ra khỏi phòng, sau đó tự mình đi vào tắm rửa.
Hoa Thu Ngụy khá ngượng ngùng. Dù sao hai người cũng chưa xem là quen thuộc, tuy là bạn bè nhưng hôm nay mới là lần đầu gặp mặt.
Mới lần đầu gặp đã nghe thấy tin nóng hôi hổi như vậy, nếu đổi thành người khác đã sớm không biết phải làm sao rồi. May mà Hoa Thu Ngụy cũng tính là thông minh nhưng cậu ta cũng thầm hiểu một chuyện, thầy Lý này là đồng tính.
Sơ Lam Phong trở lại tầng mười tám, hận không thể đập vỡ bình hoa trên kệ. Anh xoa huyệt thái dương, lần này tới Hạ Giang thật xui xẻo.
Lại sờ mặt mình, trong suốt ba mươi hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh bị người đánh lên mặt, còn là cái tát rất rõ ràng nữa.
Shit.
Sơ Lam Phong mắng một tiếng, gọi điện thoại cho Chương Lạc: "Đợi sau khi cuộc họp cổ đông ngày mai kết thúc, chuyện sau đó giao lại cho Đông Lỗi phụ trách, chúng ta trở về thủ đô."
"Vâng. Nhưng không đợi khách sạn sửa chữa xong sao?" Chương Lạc khó hiểu.
"Không cần, tôi sẽ liên hệ với Đông Lỗi nói về các chi tiết cụ thể, cậu chuẩn bị vé máy bay đi, cũng tiện thể gửi thông báo cho lãnh đạo trong tập đoàn, tôi muốn bảng báo cáo đầu tư hàng năm."
"Vâng."
Sơ Lam Phong dự định nhắm mắt làm ngơ.
Sơ Lam Phong tính như thế, mà Lý Tân Hạo cũng tính như thế. Cậu từ phòng tắm đi ra đã đặt vé máy bay ngày mai đi Hoành Hải, mặc kệ vé máy bay ngày hôm sau đắt cỡ nào, bây giờ cậu mà nhìn thấy Sơ Lam Phong là sẽ muốn đánh anh ngay.
Là kíp nổ gián tiếp dẫn tới chuyện lần này, Hoa Thu Ngụy không có quyền lên tiếng.
Thật ra, Hoa Thu Ngụy tuy là kíp nổ nhưng làm sao trong lòng Sơ Lam Phong không có mâu thuẫn. Lý Tân Hạo là người yêu cũ của Hàn Đông Lỗi, riêng thân phận này đã đủ khiến anh buồn bực rồi.
Cho nên, trong lòng cả hai vốn đã có vấn đề.