Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 148




Trans: Thủy Tích

Một giờ rưỡi chiều, Lý Tân Hạo đã tới bên ngoài công ty xuất nhập khẩu để phỏng vấn.

Quy mô công ty này được giới thiệu trên Baidu cũng tạm mà kết quả tới nơi mới phát hiện, là một công ty nhỏ. Nên nói là người trong công ty không nhiều lắm nhưng để đánh giá lợi nhuận của một công ty không phải là vấn đề người nhiều hay ít.

Lúc Lý Tân Hạo đi vào phỏng vấn còn khiến cho rất nhiều người chú ý tới, có lẽ là vẻ ngoài quá đẹp.

"Xin chào, cho hỏi cậu là?" Có người đi tới hỏi, là một người đẹp.

"Tôi họ Lý, đến phỏng vấn phiên dịch viên ạ."

"Xin chào cậu Lý, đây là bảng khai phỏng vấn, mời cậu điền vào."

Còn phải điền bảng khai nữa? Lý Tân Hạo không biết nói gì, cậu rất muốn rời đi. Đời trước là nhân tài đứng đầu trong lĩnh vực y học quốc tế, cậu chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải điền vào bảng khai để phỏng vấn.

Nhưng lần đầu trải qua chuyện này có lẽ không quen nhưng bình tĩnh lại vẫn cảm thấy rất thú vị.Cho nên Lý Tân Hạo chọn một vị trí, điền bảng xong đưa lại cho người đẹp nọ.

Người đẹp mang vào phòng giám đốc, một lát sau đi ra: "Cậu Lý, mời cùng tôi vào phòng giám đốc."

Lý Tân Hạo đi vào, giám đốc là một người đàn ông chưa tới bốn mươi tuổi, vẻ ngoài rất đàn ông, tỏa ra hơi thở của doanh nhân thành đạt. Có một đôi mắt rất sâu, lúc nhìn người khác rất sắc bén.

"Xin chào." Thấy Lý Tân Hạo tiến vào, giám đốc đứng dậy.

Vừa rồi lúc anh ta ngồi, Lý Tân Hạo đã phát hiện anh ta rất cao, lúc đứng lên lại càng cao hơn.

"Xin chào." Lý Tân Hạo bắt tay với đối phương.

"Mời ngồi." Giám đốc ra hiệu, đợi Lý Tân Hạo ngồi xuống mới nói tiếp, "Công ty chúng tôi là một công ty xuất nhập khẩu, bởi vì khách hàng trải rộng nhiều quốc gia cho nên muốn tìm một người hiểu nhiều thứ tiếng. Cậu Lý biết bảy thứ tiếng, tôi vô cùng tán thưởng. Nhưng thấy cậu Lý chỉ muốn làm part-time, không biết có hứng thú làm full-time luôn không?"

"Xin lỗi, tôi không muốn làm full-time." Lý Tân Hạo trả lời thẳng.

"Vậy... Vậy cậu hiểu part-time là thế nào?" Giám đốc lại hỏi.

"Tôi hoàn thành công việc tại nhà, điện thoại của tôi sẽ luôn mở máy trong thời gian làm việc. Trong lúc này, các anh có thể gọi tôi bất kỳ lúc nào để bàn công việc."

"Vậy nếu khách hàng của chúng tôi đến trong nước, chúng tôi cần người phiên dịch thì không biết cậu có thể bớt thời gian. Hoặc nếu chúng tôi phải ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cậu có thể ra nước ngoài không?" Giám đốc hỏi lại.

"Ở trong nước thì được, còn ra nước ngoài có lẽ tôi không có hứng thú."

Câu trả lời của Lý Tân Hạo quá trực tiếp, giám đốc gật đầu: "Vậy cậu Lý còn có yêu cầu gì về tiền lương không?"

"Anh cảm thấy biết bảy ngôn ngữ có thể nhận bao nhiêu tiền lương?" Lý Tân Hạo hỏi lại. Đương nhiên là càng cao càng tốt. Mỗi ngày cậu còn phải trả tiền phòng nữa. Mặc dù có hai triệu Hàn Đông Lỗi cho nhưng sớm muộn gì cũng sẽ dùng hết thôi.

"Hai mươi ngàn một tháng, cậu thấy thế nào?" Giám đốc hỏi.

Hai mươi ngàn? "Phải xem lượng công việc thế nào rồi quyết định."

"Vậy cậu cứ suy nghĩ nhé. Lượng công việc phải tùy tình hình, bây giờ tôi không thể đảm bảo được. Chúng ta cứ làm thử một tháng, nếu cậu thấy được thì chúng ta ký hợp đồng." Giám đốc đưa ra đề nghị.

"OK, tôi không có ý kiến."

Đối với cậu, phiên dịch cũng giống như cậu xem TV vậy thôi.

Từ công ty xuất nhập khẩu đi ra, Lý Tân Hạo chuẩn bị đi tới công ty thương mại nhập khẩu kia thì nhận được cuộc gọi từ Lý Tân Long. Anh hỏi cậu chiều nay có rảnh không cùng đi uống trà chiều.

Vì thế, Lý Tân Hạo gọi tới công ty thương mại đó từ chối buổi phỏng vấn hôm nay, quyết định không đi nữa.

Hai anh em hẹn ở một quán cà phê gần tập đoàn Hàn thị. Quán cà phê đó có khu vực ngoài trời, ngồi nơi đó rất thoải mái.

Lý Tân Hạo tới sớm hơn giờ hẹn, mà lâm thời Lý Tân Long lại có một cuộc họp cho nên cậu bèn gọi một cốc cà phê ngồi đọc sách. Thật ra, Lý Tân Hạo rất thích cà phê đen nhưng Sơ Lam Phong không cho cậu uống. Cho nên mỗi lần cậu muốn uống, Sơ Lam Phong đều sẽ cho cậu thêm sữa đặc hoặc sữa tươi.

Lý Tân Hạo ngồi trên sofa trong khu ngoài trời đọc quyển sách tên là [Tuyển tập người nổi tiếng], mà người được phỏng vấn là Hàn Đông Lỗi. Lý Tân Hạo không có hứng thú với Hàn Đông Lỗi, mới vừa lật sang trang khác thì Trương Tề Vực đã gọi đến.

Cậu và Trương Tề Vực hẹn vào giờ cơm chiều, lúc này đối phương gọi cho mình chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi? "Anh Trương?"

"Bác sĩ Lý, buổi chiều tôi có việc đột xuất, có thể dời đến tám giờ tối không? Nếu không được thì ngày mai cũng được, xin lỗi cậu nhiều."

Nếu không phải thật sự có việc gấp thì ai lại muốn kéo dài thời gian xem bệnh cho con mình chứ? Cho nên Lý Tân Hạo có thể hiểu được. "Không sao, vậy tám giờ tối đi, tôi có rảnh."

"Được, thật sự rất cảm ơn cậu. Tám giờ tối gặp."

"Tám giờ tối gặp."

Lý Tân Hạo cúp máy, ngẩng đầu nhìn bóng dáng phía đối diện. Cậu không mở miệng mà nhướng mày cười cười.

Lâm Tiểu Mặc và một nhóm bạn mới vừa đi dạo phố xong. Tập đoàn Hàn thị nằm ở trung tâm khu phố, lấy Hàn thị làm trung tâm, cách đó có một trung tâm mua sắm rất lớn, trong trung tâm mua sắm có khu giải trí và khu nghỉ ngơi. Giống như khu giải trí Đông Thắng, nhưng khu giải trí Đông Thắng nằm ở vùng ngoại thành.

"Đã lâu không gặp, cậu khỏe không?" Lâm Tiểu Mặc mỉm cười chào hỏi, vẻ mặt hơi xấu hổ lại mang chút lấy lòng.

Lấy lòng? Lý Tân Hạo cảm thấy buồn cười. Nhưng cậu vẫn thản nhiên gật đầu: "Đã lâu không gặp. Tôi khỏe lắm, cảm ơn."

"Tiểu Mặc, cậu ta là ai vậy?" Đi cùng Lâm Tiểu Mặc còn có hai người. Đó là bạn của hắn ta, Lý Tân Hạo không quen biết.

"Cậu ấy là một người bạn." Lâm Tiểu Mặc nói, "Xin lỗi, vì chỉ còn chỗ bên này thôi, chúng tôi ngồi ở đây được không?"

Lý Tân Hạo gật đầu: "Tùy." Sau đó, cậu cầm sách lên.

"Đó không phải bài phỏng vấn cậu Hàn sao?" Một người bạn của Lâm Tiểu Mặc hô lên, "Thì ra cậu ta cũng quen cậu Hàn."

Đối phương vừa nói vậy, Lâm Tiểu Mặc lại càng có vẻ ngượng ngùng hơn. "Quen."

"Vậy sao trong những người bạn của cậu Hàn, tôi chưa từng nhìn thấy cậu ta vậy? Cậu ta là cậu chủ tập đoàn nào?" Một người bạn hỏi.

Thấy gương mặt Lý Tân Hạo đẹp, khí chất lại lạnh nhạt, còn tưởng cậu là cậu chủ nhỏ nữa.

Lý Tân Hạo không có hứng thú thưởng thức buổi diễn của họ, cũng không có hứng thú nghe họ nói chuyện với nhau. Cậu không tin những người được gọi là bạn của Lâm Tiểu Mặc lại không biết mối quan hệ giữa cậu, Hàn Đông Lỗi và Lâm Tiểu Mặc. Nhưng cho dù có không biết thật thì cũng không liên quan tới cậu. Cho nên, cậu vẫn chăm chú đọc sách.

"Đây là chuyện riêng của người ta, các cậu hỏi nhiều vậy làm gì?" Lâm Tiểu Mặc ngắt lời người bạn. Sau đó, lại nhìn về phía Lý Tân Hạo, "Chúng ta có thể ra ngoài chút được không? Tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu."

Lý Tân Hạo là người gần tám mươi tuổi rồi, cậu có thể nhìn thấu lòng người. Một ánh mắt, một nét mặt của Lâm Tiểu Mặc, cậu đều biết thứ này đang suy nghĩ gì. Nhưng cậu lại không muốn ngồi với hai người bạn của Lâm Tiểu Mặc.

Không nghĩ tới hẹn anh trai ra uống trà mà cũng có thể đυ.ng phải chuyện phiền phức thế này. Cậu ghét nhất là bị làm phiền.

Vì thế, cậu không đáp lời mà dứt khoát đứng dậy.

Không biết vì cái gì, chỉ trong một chớp mắt đó, Lâm Tiểu Mặc lại cảm nhận được áp lực tỏa ra từ người này. Là một loại áp lực không thể nói ra, rồi lại mang theo tự tin và kiêu ngạo.

Hắn ta vẫn luôn khinh thường Lý Tân Hạo. Hắn ta thừa nhận, trong những người hắn ta từng gặp, Lý Tân Hạo là xinh đẹp nhất nhưng cậu ta lại ngu ngốc không giữ được Hàn Đông Lỗi. Cho nên Lâm Tiểu Mặc mới khinh thường người này.

Một sự khinh thường hiện lên nơi đáy mắt, trên mặt lại giả vờ để lộ một nụ cười thân thiện. Lâm Tiểu Mặc cũng đứng lên, đi theo Lý Tân Hạo ra khỏi quán cà phê.

Biển người bên ngoài quán cà phê vô cùng náo nhiệt, khu giải trí ở quảng trường trung tâm đúng là náo nhiệt hơn bình thường. Thật ra, Hạ Giang đang rất phát triển, chất lượng cuộc sống tốt, tuy không cao bằng thủ đô nhưng là một trong các thành phố phát triển nhanh nhất trong nước, sự văn minh của thành phố rất cao, mà chất lượng không khí cũng tốt.

Có lẽ ở trong nước, cũng chưa tìm được một thành phố xem trọng cả về phát triển và sinh hoạt như vậy.

Ở đời kia, Lý Tân Hạo vẫn luôn sinh sống ở thủ đô, và bay tới các quốc gia khác để nghiên cứu khoa học. Bây giờ, yên tĩnh thưởng thức thành phố ven biển này, trong lòng lại có cảm giác khác biệt.

Thật ra, cậu đã là một ông cụ không muốn không cầu cái gì nữa, nếu không phải muốn trở lại bên cạnh người yêu thêm lần nữa thì cậu rất muốn nằm ở nhà, mỗi ngày ăn uống ngủ, làm một con cá mặn.

Tựa như ở đời kia, mắt cậu hoa rồi, làn da phủ đầy nếp nhăn, tay không cầm được dao phẫu thuật nữa, vẫn có người cùng cậu nâng đỡ nhau, sau đó họ ở bên bờ biển, mỗi ngày nhìn ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn.

Nhưng ở đời này, người yêu không nhận ra cậu, muốn đến gần cũng là một công trình đồ sộ.

Nhưng Lý Tân Hạo không sợ.

Hai người đi tới bậc thềm bên cạnh đài phun nước. Lý Tân Hạo tựa vào tường bảo hộ nhướng mày nói: "Anh muốn nói gì?"

"Xin lỗi." Lâm Tiểu Mặc giải thích, "Tôi biết cậu hận tôi đã cướp Đông Lỗi, nhưng tình cảm không phải theo ý mình được. Xin cậu tha thứ cho tôi, cũng tha thứ cho Đông Lỗi vì đã yêu tôi."

Khóe miệng Lý Tân Hạo cong lên, cậu không lên tiếng.

Lâm Tiểu Mặc không đoán được là cậu sẽ giữ im lặng, tiếp tục nói: "Cho nên xin cậu tha thứ cho tôi, chỉ cần cậu có thể tha thứ cho chúng tôi, dù cậu muốn tôi làm gì thì tôi đều sẽ đồng ý."

Ha hả... Lý Tân Hạo cười thành tiếng: "Đều sẽ đồng ý thật sao?"