Trans: Thủy Tích
Tháng sáu năm 2010, Lý Tân Hạo hai mươi hai tuổi.
Đây là mùi nước thuốc mà cậu đã quen thuộc cả đời, nhưng căn phòng này lại rất lạ.
Lý Tân Hạo tỉnh lại, cậu biết nơi này là bệnh viện. Nhưng sao cậu lại ở trong bệnh viện chứ? Giây phút cuối cùng trong trí nhớ, cậu chết trong ngực Sơ Lam Phong, nhìn thấy nụ cười cưng chiều lại quyến luyến của người bạn đời. Anh giữ lời hứa giữa họ, anh sẽ ở bên cạnh cậu tới giây phút cuối cùng. Cho nên Sơ Lam Phong vẫn luôn rất khỏe mạnh, mỗi nửa năm anh đều sẽ đi kiểm tra sức khỏe một lần, mỗi ngày đều chăm chỉ tập luyện cơ thể.
Bởi vì Sơ Lam Phong lớn hơn cậu mười tuổi, anh sợ không có đủ thời gian ở bên cậu.
Cậu nhớ rõ trong giây phút cuối cùng của sinh mệnh, Sơ Lam Phong nói: Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời, được không?
Được không? Câu nói này, làm sao mà cậu có thể trả lời được chứ.
"Hạo Hạo?" Trong phòng đột nhiên có giọng kêu lên đầy kinh ngạc, khiến cho Lý Tân Hạo đang đắm chìm trong suy nghĩ dần dà tỉnh táo lại. Cậu theo tầm mắt nhìn qua chỉ thấy anh trai còn trẻ tuổi đang ngồi trên sofa.
Anh trai còn trẻ?
Đại não Lý Tân Hạo đột nhiên trở nên rõ ràng hơn.
"Anh hai?" Cậu ngồi bật dậy từ trên giường, mỗi một cảm giác phát ra từ cơ thể đều nói cho cậu biết, cậu không có nằm mơ.
"Em..." Lý Tân Long đi tới trước giường, vươn tay định vung một cái tay lên mặt cậu em trai nhưng dù thế nào cũng không xuống tay được.
Lý Tân Hạo nhìn thấy sắc mặt lo lắng lại mâu thuẫn của Lý Tân Long, cậu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: "Anh hai, vì sao em lại ở trong bệnh viện vậy?" Thật ra cậu muốn hỏi bây giờ là năm nào? Nhưng cậu không dám, cũng không hỏi được.
Có trời mới biết lúc nhìn thấy anh trai còn trẻ tuổi, cậu đã vui mừng tới cỡ nào.
Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời, được không?
Lời Sơ Lam Phong nói trước khi cậu chết vẫn còn quanh quẩn bên tai. Trái tim cậu cũng sắp nhảy ra khỏi cơ thể rồi.
"Chỗ em ở xảy ra hỏa hoạn, là... Hàn Đông Lỗi gọi điện báo cho anh."
Hỏa hoạn... Hàn Đông Lỗi, vậy thì... Lý Tân Hạo nhảy xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh. Ảnh phản chiếu trong gương là một cậu thanh niên vô cùng suy yếu, sắc mặt cũng tái nhợt.
Lý Tân Hạo đột nhiên cười phá lên. Tiếng cười xán lạn khác hoàn toàn với em trai trong ấn tượng của Lý Tân Long.
"Hạo Hạo, em..." Lý Tân Long lên tiếng hỏi.
Nhưng đã bị Lý Tân Hạo ôm chặt lấy: "Anh trai, em sống lại rồi, em... Em sống lại rồi." Nước mắt không thể kiềm chế mà bắt đầu rơi xuống, "Em... Em..." Em còn có thể gặp lại mọi người, còn có thể lại yêu Sơ Lam Phong thêm một lần nữa.
Sơ Lam Phong, nghĩ tới ánh mắt quyến luyến ở đời trước của anh, Lý Tân Hạo cảm thấy trái tim chợt nhói lên. Nhưng một đời đó, cậu đã không kịp đau.
Hạo Hạo, kiếp sau, chúng ta lại yêu thêm một đời, được không?
Những lời chẳng hiểu ra sao của em trai khiến cho một bụng đang định nói của Lý Tân Long cũng không nói nên lời. Nhưng Lý Tân Long lại cảm nhận được câu nói đó của em trai, em sống lại rồi, cùng với sự hưng phấn trong giọng nói của cậu.
Chỉ cần Hạo Hạo không nghĩ tới chuyện tự tử nữa, thì sự bất an trong lòng Lý Tân Long cũng được thả lỏng.
"Hạo Hạo." Lý Tân Long kéo Lý Tân Hạo lên giường, "Hạo Hạo, quan hệ... Quan hệ giữa em và Hàn Đông Lỗi..." Lý Tân Hạo không biết phải mở miệng thế nào.
Một tháng trước, anh nhận được điện thoại từ Hàn Đông Lỗi nói Hạo Hạo gặp chuyện, bảo anh mau tới bệnh viện. Đợi sau khi anh tới nơi, bác sĩ nói cho anh biết em trai duy nhất của mình, em trai đáng yêu lại thông minh của mình có thể sẽ mãi mãi không tỉnh lại được. Giây phút đó, Lý Tân Long không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Sau lại có cảnh sát đến, mới dần hiểu được là có chuyện gì.
Anh đánh nhau với Hàn Đông Lỗi một trận. Hàn Đông Lỗi, người bạn mà anh vẫn luôn kính trọng, vậy mà không nghĩ tới tên khốn nạn đó lại hại em trai anh như vậy. Hạo Hạo là đứa con nhỏ nhất trong nhà, tất cả mọi người đều yêu thương cưng chiều cậu, thế mà Hàn Đông Lỗi lại chơi đùa em trai mình như vậy.
Làm sao Lý Tân Long có thể bỏ qua cho hắn ta được.
Từ trong lời Lý Tân Long nói, Lý Tân Hạo đã biết bản thân trở về đời đó, đời mà cậu phóng hỏa đốt Hàn Đông Lỗi và Lâm Tiểu Mặc chứ không phải đời có Sơ Lam Phong.
Ông trời đúng là cố ý ức hϊếp cậu mà, nếu đã để cho cậu sống lại thì tại sao không phải là đời kia chứ?
Nhưng cậu vẫn phải cảm ơn ông trời, bởi vì đời này vẫn có Sơ Lam Phong.
"Anh hai." Lý Tân Hạo ôm lấy bả vai Lý Tân Long, "Anh hai, em tỉnh táo lại rồi, em sẽ không dại dột như vậy nữa. Lúc đó, em hồ đồ, đầu óc chưa kịp suy nghĩ nên mới làm vậy, xin lỗi anh hai đã khiến anh phải lo lắng."
Lý Tân Long nhìn Lý Tân Hạo. Anh cảm thấy em trai đã thay đổi, đột nhiên trở nên chín chắn trưởng thành hơn. Người bốc đồng trước đây đột nhiên đã trưởng thành rồi.
"Em nói thật không?"
"Vâng." Lý Tân Hạo gật đầu, "Nhưng mà em xin lỗi, em là đồng tính, không phải vì Hàn Đông Lỗi mới biến thành đồng tính mà trời sinh ra đã như vậy rồi. Cho nên chỉ trong chuyện này, em không có cách nào sửa đổi được."
Đồng tính luyến ái không phải là bệnh, Lý Tân Long là sinh viên tốt nghiệp trường đại học hàng đầu, tiếp nhận hệ thống giáo dục tiên tiến đương nhiên sẽ không thấy ghê tởm đồng tính, huống chi người trước mắt còn là em trai mình nữa.
"Anh hai không ép em, chuyện này anh hai không ép buộc em được." Lỡ như ép quá chặt lại đi tự sát, thật sự sẽ không còn em trai nữa. Chuyện cậu tự sát để lại chấn động quá sâu đối với Lý Tân Long, anh không thể chịu thêm một lần đả kích nào nữa.
"Cảm ơn anh." Lý Tân Hạo nở nụ cười. Vẻ ngoài cậu vốn xinh đẹp, vừa cười chói mắt như vậy khiến cho trong lòng Lý Tân Long cũng thoải mái hơn.
"Anh hai, ba mẹ có biết chuyện này không?" Vất vả lắm anh hai mới tốt nghiệp, chị hai chị ba cũng đã đi làm, sinh hoạt trong nhà cũng tốt lên dần, điều cuộc muốn biết nhất ở đời này chính là sau khi cậu phóng hỏa, người nhà thế nào? Có phải ba mẹ sẽ thất vọng, tức chết không? Đó là điều cậu tiếc nuối nhất ở đời này, có thể trở về bù đắp lại chút tiếc nuối này cậu vẫn rất biết ơn.
Nhưng trái tim cậu lại đau xót hơn, bởi vì ở đời này không có chị cả và Lâu Từ. Thậm chí ngay cả những người bạn của cậu như Cát Phu, Trần Thạc Bình, Ngô Tân Duy, Hoa Thu Ngụy, Vu Lỗi cũng không có.
Nhưng Hoa Thu Ngụy và Vu Lỗi hẳn vẫn còn ở Học viện y học Đại học Quốc gia.
"Ba mẹ không biết chuyện này, chị hai và chị ba cũng không biết. Hàn Đông Lỗi không có mặt mũi để đi kể khắp nơi." Nhắc tới Hàn Đông Lỗi, Lý Tân Long căm phẫn tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
"Anh hai, tình cảm là chuyện hai bên tình nguyện, chuyện này không liên quan đến Hàn Đông Lỗi. Chỉ là người từng nói yêu em bây giờ không còn yêu nữa thôi, anh ta muốn chia tay, em không đồng ý cho nên mới có chuyện hôm nay. Anh hai, em xin lỗi, bởi vì em mà ảnh hưởng đến anh và chị dâu. Nhưng em xin anh, chị dâu là cô gái tốt, chị ấy yêu anh hiểu anh, đối xử với ba mẹ cũng tốt, anh đừng vì chuyện này mà giận lây qua chị ấy, có được không?"
Lý Tân Long im lặng.
Bởi vì chuyện giữa Hàn Đông Lỗi và Lý Tân Hạo thật sự ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Hàn Vân Phỉ. Hàn Vân Phỉ thật sự rất tốt, làm sao mà anh không biết được? Nhưng vừa nhìn thấy Hàn Vân Phỉ, anh sẽ nhớ tới Hàn Đông Lỗi.
"Anh hai trong lòng em là người biết phân biệt rõ ràng từng chuyện, từ nhỏ đến lớn, anh vẫn là anh hùng của em."
"Được rồi, được rồi, trong lòng anh hiểu rõ, cậu đừng nịnh nọt anh nữa. Cậu không cần phải lo lắng chuyện này." Lý Tân Long nghe Lý Tân Hạo nói mà dở khóc dở cười, "Anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra lại cho cậu, có chỗ nào khó chịu phải nói cho bác sĩ đó, có biết chưa?"
"Em đã hai mươi hai tuổi rồi, anh còn xem em như con nít sao?"
"Anh trai như cha, có biết không?"
Lý Tân Hạo tỉnh lại là một kỳ tích.
Cậu vì vụ cháy mà hôn mê, tuy ca phẫu thuật rất thành công nhưng bác sĩ nói tế bào não của cậu có vấn đề, có thể sẽ biến thành người thực vật. Lại không ngờ chỉ qua một tháng, người bị bảo là có thể trở thành người thực vật đã tỉnh lại.
Tế bào trong cơ thể người sẽ tiến hành trao đổi chất, mà kiểm tra bước đầu sau khi Lý Tân Hạo tỉnh lại cho thấy cơ thể rất khỏe mạnh, tình hình cụ thể hơn cần phải đợi tới hôm sau mới biết được.
Cho nên, cậu còn phải ở lại bệnh viện quan sát thêm một ngày nữa.
Trong thời gian Lý Tân Hạo hôn mê, mỗi ngày Lý Tân Long đều sẽ dành thời gian vào thăm cậu, lau người cho cậu, lại mát xa cơ thể cho cậu.
Nếu không nhờ sự kiên trì trong một tháng này của anh, Lý Tân Hạo sẽ không thể sau khi hôn mê một tháng mà cơ thể còn hoạt động linh hoạt được như vậy.
"Báo cáo kiểm tra phải đợi ngày mai, bây giờ anh đi mua đồ ăn cho em, em nghỉ ngơi chút đi."
"Em đã ngủ một tháng rồi, nào cần nghỉ ngơi thêm nữa chứ. Anh cứ mua đại thứ gì là được. À mà anh, anh mua cho em cái điện thoại trước đã nhé."
"Được rồi, bây giờ em lớn nhất." Lý Tân Long lắc đầu thở dài.
Đợi sau khi Lý Tân Long đi ra ngoài, Lý Tân Hạo vội vàng nhéo mạnh lên cánh tay mình. Đau quá, cậu đã quay về, cậu quay về thật rồi. Không phải nằm mơ, mà giống như lời Sơ Lam Phong đã nói, cậu lại có thêm một cuộc đời nữa.
Giữa họ lại có thêm tình yêu một đời một kiếp nữa.
"A..." Lý Tân Hạo chạy tới khu xanh hóa trong bệnh viện, nhìn thấy rất nhiều bệnh nhân đang đi dạo với người nhà hoặc bạn bè, cậu kích động hét to.
"Này, cậu khùng à?" Có người hỏi.
Lý Tân Hạo cười lớn: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi chỉ đột nhiên cảm thấy còn sống thật là tốt."
Mọi người thấy cậu mặc đồng phục bệnh nhân, nghĩ tới câu nói còn sống thật tốt mà cậu nói cũng không kiềm được bị cuốn vào trong đó. Đúng vậy, đối với bệnh nhân mà nói: Còn sống là tốt nhất.