Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 138




Trans: Thuỷ Tích

Hạ Giang phát triển ngày càng nhanh, là đô thị cấp một, mậu dịch cảng lại thịnh vượng, người tới đây kiếm ăn cũng ngày càng nhiều hơn.

Lý Tân Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Cậu rất hiếm khi trở về Hạ Giang, nhất là mấy năm nay vẫn luôn tập trung làm thực nghiệm, trừ khi Lâu Từ muốn cùng cậu làm phẫu thuật thì cậu cũng rất ít khi mổ chính.

Lý Tân Hạo cũng rất ít khi nhớ tới người thân, trừ thời gian ngủ buổi tối ra thì ban ngày cậu đều ở trong phòng thí nghiệm. Những lúc rảnh rỗi, cậu thích tựa vào trong lòng Sơ Lam Phong, dù là không nói lời nào, chỉ cần cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đều có thể làm Lý Tân Hạo cảm thấy rất an tâm.

"Sơ Lam Phong." Lý Tân Hạo nhìn về phía người đi bên cạnh, "Chúng ta công khai nhé."

Sơ Lam Phong sửng sốt, không nghĩ tới Lý Tân Hạo sẽ đột ngột nói như vậy. Xong đời, mất mặt, bởi vì quá hồi hộp mà tay chân anh đều gần như không thể động đậy được. Nơi này là cửa sân bay, anh rất muốn ở trước mặt mọi người ôm cậu vào lòng hung hăng hôn lên môi cậu, thì phải làm sao bây giờ?

Lý Tân Hạo nhoẻn miệng cười.

Nhưng dù gì Sơ Lam Phong cũng là Sơ Lam Phong, chẳng bao lâu anh đã bình tĩnh lại: "Khi nào công khai?" Anh đuổi lên trước, ôm lấy bả vai Lý Tân Hạo, động tác thân thiết lại không quá gây chú ý.

"Gạt anh thôi."

"... Em... Thật là không ngoan." Trên mặt xuất hiện cứng đờ ngắn ngủi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Hai người lên xe, Sơ Lam Phong đến khách sạn, còn Lý Tân Hạo về nhà.

Lý Linh Linh, Lý Tiểu Tiểu và Lý Tân Long đã kết hôn vào hai năm trước, ba đôi tân nhân cùng tổ chức lễ cưới là hôn lễ có một không hai ở cả thành phố Hạ Giang.

Lúc Lý Tân Hạo đến, trong nhà vô cùng náo nhiệt, cháu trai Lý Diên Lâm ra mở cửa: "Cậu út... Cậu út về rồi."

"Hạo Hạo." Mẹ Lý chạy tới, nhìn con trai kéo theo hành lý mà vành mắt đột nhiên đỏ lên.

"Mẹ." Lý Tân Hạo ôm lấy bà, "Con đã về rồi."

Trong nhà là được làm thông từ hai tầng lầu, dưới lầu là hai phòng một sảnh, trên lầu là ba phòng một sảnh. Hiện giờ, mấy đứa con đều đã kết hôn, tuy không ở cùng với nhau nữa nhưng lái xe cũng rất tiện. Vả lại, chị hai Lý Tiểu Linh vẫn còn độc thân, trong nhà này là hai mẹ con họ ở cùng với ba mẹ Lý. "Ba đâu mẹ?"

"Ba con đang trong phòng bếp, hôm nay ông ấy làm bếp trưởng." Mẹ Lý giúp con trai kéo hành lý. Lý Tân Hạo cũng để mặc cho bà làm, người già chỉ có chút hứng thú như thế.

"Hạo Hạo, mau tới đây cho chị cả sờ tay một chút, để dính chút may mắn của bác sĩ nào." Lý Linh Linh nói.

"Tay cậu út là để cầm dao phẫu thuật, dì cả muốn lây dính sát khí sao?" Lý Diên Lâm hỏi.

Một đám người nghe vậy không nhịn được cười lớn.

"Thằng nhóc nghịch ngợm chỉ biết nói móc dì cả thôi, có năng lực rồi phải không?" Lý Linh Linh lấy một tờ một trăm từ trong ngăn kéo bàn mạt chược ra, "Có cần tiền tiêu vặt nữa hay không?"

"Cháu sai rồi, dì cả, cháu sai rồi." Lý Diên Lâm chạy tới, giành lấy tiền giấu vào trong túi quần.

"Chị hai đâu ạ?" Lý Tân Hạo không thấy Lý Tiểu Linh bèn hỏi.

"Hôm nay cửa hàng Tiểu Linh đông khách lắm, còn chưa về được." Mẹ Lý nói nhưng sắc mặt như muốn nói tiếp lại thôi. Nhưng Lý Tân Hạo không có chú ý tới.

Lý Tiểu Linh mở một cửa hàng bán quần áo, với bằng cấp của chị cũng không thể làm cái gì, cho nên mở cửa hàng quần áo tự làm chủ vẫn rất tốt. Mà mấy năm nay, Lý Tiểu Linh rất biết nhìn hàng, nhập một ít quần áo Hàn Quốc về bán, trong nước hiện giờ đang thịnh hành phong cách này.

"Để con đi xem." Lý Tân Hạo nói rồi hỏi Lý Diên Lâm, "Đến cửa hàng của mẹ cháu không?"

"Đi." Lý Diên Lâm mười bảy tuổi, trông rất giống Phó Minh, vẻ ngoài rắn rỏi, lại cao to, là một thằng nhóc rất tuấn tú. Nhưng giờ phút này, trên mặt cậu nhóc lại xuất hiện phẫn nộ như bị cái gì kí©h thí©ɧ vậy.

Cửa hàng của Lý Tiểu Linh nằm ở trung tâm mua sắm sầm uất, cấp bậc cửa hàng trong đó cũng không thấp, vì thế hai người bèn bắt taxi đi tới. Vừa tới gần trung tâm mua sắm, Lý Tân Hạo đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong khu nghỉ ngơi ở đối diện cửa hàng, đó không phải là Phó Minh Sao?

"Anh ta rất thường tới sao?" Cuối cùng từ sắc mặt người bên cạnh, Lý Tân Hạo đã nhận ra được kỳ lạ.

"Con mẹ nó, người phụ nữ kia không sinh được con trai, bà già kia muốn bắt cháu về." Lý Diên Lâm nổi giận nói, "Ông đây mang họ Lý mà."

Lý Tân Hạo vỗ lên sau gáy cậu nhóc một cái: "Nói chuyện văn minh chút."

"Vâng... Ngày nào ông ta cũng tới đây ngồi, sau đó đợi mẹ cháu có rảnh sẽ đi vào nói chuyện với mẹ, dù mẹ cháu có từ chối thế nào ông ta cũng sẽ đến nữa. Ông ta nói ông ta đã ly hôn với người phụ nữ đó rồi, xin mẹ cháu tha thứ, ông ta muốn tái hôn với mẹ cháu cũng vì để cháu có một người ba."

"Vậy cháu nghĩ thế nào?" Chị hai xem con trai còn hơn tính mạng của mình nữa.

"Lúc trước khi vào nhà trẻ, từ cửa nhà trẻ bước ra không nhìn thấy ba, thì giờ phút này cháu còn cần một người ba để làm gì nữa? Đợi cháu thi đại học, tốt nghiệp đại học, kiếm người yêu kết hôn sinh con, có một cột mốc nào cần dùng tới ba không?" Lý Diên Lâm hỏi.

Từ nhỏ, Lý Diên Lâm đã thích người cậu tuổi tác không hơn mình quá nhiều này, mà người cậu kính trọng nhất cũng là cậu út. Bây giờ, Lý Tân Hạo đã đạt được thành tựu xuất sắc như vậy, Lý Diên Lâm chỉ muốn học tập theo Lý Tân Hạo thôi.

"Cháu đã mười bảy tuổi rồi cũng không còn nhỏ, cháu muốn làm thế nào thì làm thế ấy, chỉ cần không vi phạm đạo đức và pháp luật thì cứ làm theo ý mình. Cho dù có chuyện gì xảy ra, phía sau cháu cũng còn có cậu út mà." Đứa nhỏ này rất khiến cho người ta đau lòng.

Một đứa nhỏ mười bảy tuổi, từ nhỏ lớn lên trong gia đình như nhà họ, tuy không có ba nhưng cậu nhóc cũng nhận được rất nhiều tình yêu, có hai dì, hai cậu, cũng giống như cậu nhóc nói hiện giờ trong mỗi cột mốc trong nhân sinh đều không cần đến ba nữa rồi.

Hai người đi vào cửa hàng, thấy Lý Tiểu Linh đang nhiệt tình giới thiệu quần áo cho một khách quen. Từ trong gương, Lý Tiểu Linh nhìn thấy bóng dáng Lý Tân Hạo, chị mừng rỡ: "Hạo Hạo?" Khách quen cũng không giới thiệu nữa, vội vàng tiến tới quan sát em trai thân yêu của mình một vòng, sờ bả vai Lý Tân Hạo lại sờ mặt Lý Tân Hạo.

Lý Tân Hạo cười nói: "Chị hai, chị đang tiếp khách đó."

Cậu thanh niên tuấn tú, cùng với thời gian trôi qua khí chất trên người cũng ngày càng ôn hòa hơn nhưng trong ôn hòa còn mang theo một loại kiêu ngạo.

"À... Chị quên mất, Hạo Hạo ngồi trước đi." Lý Tiểu Linh chạy về tiếp khách quen.

"Thấy không, có em trai là không cần con trai nữa." Lý Diên Lâm lắc đầu.

"Cháu ngày càng lắm mồm." Lý Tân Hạo trừng Lý Diên Lâm.

"Không phải từ nhỏ đã dưỡng thành như vậy rồi sao?" Lý Diên Lâm ám chỉ, không phải là vấn đề của cậu nhóc.

Người khách quen sau khi mua xong quần áo rời đi, Lý Tiểu Linh lập tức đóng cửa quán. Nhưng khi họ đóng cửa xong chuẩn bị rời đi, Phó Minh đi đến. Anh ta nhìn Lý Tân Hạo, khá là thận trọng. Tin tức về Lý Tân Hạo, hễ là người quen biết cậu thì ai mà không biết, ai mà không hiểu.

Thật ra Phó Minh không phải là tiểu nhân ham danh lợi. Nếu không khi trước cũng sẽ không cưới Lý Tiểu Linh. Nhưng anh ta lại chịu áp lực quá nặng nề từ gia đình, quyết tâm muốn chứng minh bản thân quá mạnh mẽ.

"Ông đi đi." Lý Diên Lâm chưa đợi Phó Minh mở miệng đã lên tiếng, "Ông đừng tới làm phiền chúng tôi nữa. Cuộc sống của chúng tôi đang tốt lắm, nếu ông không đến, chúng tôi sẽ sống càng tốt hơn nữa."

"Diên Lâm." Lý Tiểu Linh nhíu mày, dù sao Phó Minh cũng là ba ruột của cậu nhóc.

Lý Diên Lâm hừ lạnh.

"Phó Minh, anh về đi." Sắc mặt Lý Tiểu Linh lộ vẻ mệt mỏi, thở dài, "Chuyện chúng ta đã kết thúc từ năm ấy rồi. Anh quên là anh đã dùng ba trăm ngàn đuổi tôi và Diên Lâm đi rồi sao."

"Nhưng mà... Anh xin lỗi."

"Tôi đã sớm không giận anh rồi, mấy hôm trước tôi cũng đã nói rõ với anh rồi, chúng tôi đang sống rất tốt xin anh đừng tới quấy rầy chúng tôi nữa." Lý Tiểu Linh nói rồi bỏ đi.

Lý Tân Hạo cũng không thèm nhìn Phó Minh, đi theo Lý Tiểu Linh rời đi.

Lý Tiểu Linh là tự mình lái xe đi làm. Lên xe, Lý Tiểu Linh nhắc tới chuyện Phó Minh: "Anh ta và người phụ nữ đó đã ly hôn. Người phụ nữ đó trong nhà có điều kiện, tính cách lại kiêu căng, nghe nói lúc mang thai còn thường hay ra ngoài chơi bị sảy thai, cô ta cũng không còn khả năng mang thai nữa. Em cũng biết mẹ của anh ta mà, người phụ nữ đó không thể sinh con thì dù có điều kiện cũng không xem vào mắt. Vì thế, ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ... Sau đó đã ly hôn."

"Cho dù con đường thế nào cũng là do mình tự chọn, bản thân cũng phải cố mà đi cho hết con đường đó." Lý Tân Hạo không thông cảm cho Phó Minh, nhưng cũng không hận Phó Minh.

Phó Minh tự mang áp lực quá lớn, mẹ anh ta cũng đặt áp lực quá lớn cho anh ta. Năm đó, ba anh ta th@m nhũng ngồi tù khiến cho Phó Minh từ nhỏ đã nuôi chí trở nên nổi bật, muốn mang lại vẻ vang cho gia đình.

Cho nên mới có kết cục như hôm nay.

Nhưng: "Chị hai, Diên Lâm đã trưởng thành, cũng đã hiểu chuyện, chị có thể tìm một người chị có cảm giác để ổn định. Không cần phải để ý tới điều kiện hay tình trạng gia đình của đối phương, chỉ cần người đó đối xử tốt với chị là được rồi." Đã nhiều năm trôi qua mà Lý Tiểu Linh vẫn một mình, chẳng lẽ chị còn chưa buông bỏ được đoạn tình cảm trong quá khứ sao?

"Mẹ, cậu út nói đúng đó. Mẹ chỉ cần tìm người đối xử tốt với mẹ, đối xử với con thế nào cũng không sao, con đều sẽ chúc phúc cho mẹ." Lý Diên Lâm nói.

"Hai đứa đừng nói nữa, tự trong lòng mẹ biết mà. Thằng nhóc thối đã trưởng thành đương nhiên mẹ phải lo cho chính mình rồi." Lý Tiểu Linh rất cảm động trước sự quan tâm của người nhà, cùng với sự hiểu chuyện của con trai. "Chỉ cần con thi đậu đại học, mẹ sẽ lập tức tìm bạn cho mình."

"Thật sao?" Đôi mắt Lý Diên Lâm sáng lên, "Có yêu cầu là đại học gì không? Đừng đặt ra mục tiêu cho con giống cậu út là được."

"Không kém cũng phải trường hạng ba hạng tư chứ." Lý Tiểu Linh nói.

"Không thành vấn đề, mẹ đợi giải tán với ông bà ngoại đi." Lý Diên Lâm vỗ ngực đảm bảo.

"Lời nó nói có ý gì vậy?" Lý Tiểu Linh.

"Ý là chị đợi gả mình ra ngoài đi đó." Lý Tân Hạo giải thích.

"Mẹ, mẹ out rồi."

"Thằng nhóc thối, con thiếu bị đánh có phải không?"