Trans: Thuỷ Tích
Tường thuật trực tiếp của đài truyền hình thủ đô đã đập tan toàn bộ dư luận.
Luận văn của Lý Tân Hạo, những nỗ lực và cố gắng của cậu, gia đình của cậu, không có một điều gì là giả dối.
Rất nhiều gia đình lấy Lý Tân Hạo để dạy dỗ con cái nhà mình, đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là thiếu niên này mới mười tám tuổi mà giá trị con người đã rất cao rồi. Cậu sáng lập ra sàn giao dịch lớn nhất châu Á, cậu dùng số tiền kiếm được từ đây để giúp đỡ cho đồng bào cần được giúp đỡ, sự lương thiện của cậu nếu không nhờ sự kiện lần này thì sẽ không ai biết đến một bí mật to lớn như vậy.
Buổi trực tiếp buổi tối đó, cả nhà họ Lý đều xem. Chuyện này tạo nên cơn sốt như vậy, mọi người trong thôn đều biết, đương nhiên cũng truyền tới tai mẹ Lý. Vì thế, trước khi buổi trực tiếp lên sóng, họ đều chờ trước ti vi.
Khi Lý Tân Hạo nhắc tới Lý Linh Linh, Lý Linh Linh xúc động đến nỗi khóc lên, ba mẹ Lý cũng đỏ vành mắt. Năm đó, họ không còn cách nào, nếu như có một chút khả năng thì làm sao đành lòng làm tổn thương con gái lớn chứ.
Mà khiến cho mọi người phải ngạc nhiên là Lý Tân Hạo lại là một trong thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Anh Đằng. Ba mẹ Lý không biết đại biểu cho bao nhiêu tiền nhưng những người khác lại biết.
Mấy anh chị nhà họ Lý nghe tới đây đều trợn tròn mắt. Nhưng họ không hề có chút tư lợi nào, đây là do em trai mình nỗ lực mới có được. Vả lại, vì cái nhà này, Lý Tân Hạo đã trả giá quá nhiều. Ngay lúc họ còn nhỏ không biết gì, em trai họ đã phải suy nghĩ xem làm cách nào để kiếm tiền duy trì và bảo vệ cái nhà này rồi.
Mà công việc hiện giờ của họ, mọi thứ hiện giờ họ có được đều do em trai đưa tặng.
Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu vào công ty nhận chức vụ quản lý của Bộ phận chăm sóc khách hàng, mỗi năm thu vào hơn một trăm ngàn, em trai lại còn tặng cho mỗi người một chiếc xe. Mà hiện giờ, người một nhà đều ở Hạ Giang rất là vui vẻ. Mọi chuyện trong quá khứ đã qua đi, đối với họ mà nói, cuộc sống hiện tại cũng chỉ còn hạnh phúc rất đáng quý trọng mà thôi.
Lý Khải Phi bị Đại học Quốc gia đuổi học. Mà Lý Tân Hạo đã giao toàn bộ quyền xử lý cho luật sư phụ trách, cậu không lại quan tâm tới chuyện của Lý Khải Phi nữa.
Lý Tân Hạo là nhân vật làm mưa làm gió tại trường Đại học Quốc gia. Là thủ khoa khối tự nhiên đại học, bản thân cậu đã tự mang theo vầng sáng tiến vào trường rồi. Lúc học quân sự, vì ẩu đả với huấn luyện viên lại kéo ra chuyện là thân thích của nhà họ Sơ càng thêm khiến người chú ý hơn. Nhưng cậu khiêm tốn, nghiêm túc học tập, cho nên chẳng bao lâu mọi người đã quên mất cậu rồi.
Mãi đến chuyện này nổ ra, cậu lại chịu chú ý lần nữa. Nhưng Lý Tân Hạo vẫn giữ nguyên tính cách khiêm tốn, bình thường trừ lên lớp thì sẽ ở trong phòng thí nghiệm của giáo sư Lâm Hán Ngôn. Học liên thông lên bác sĩ cần tám năm, Lý Tân Hạo chỉ dùng sáu năm đã học xong. Trong lúc đó, cậu cũng có những cống hiến to lớn cho Học viện y học. Mặc dù cậu có phòng thí nghiệm tư nhân nhưng có đôi khi không phải một người là có thể hoàn thành thực nghiệm được, cho nên cậu đã quyên góp cho Đại học Quốc gia rất nhiều thiết bị đồ dùng.
Đồng thời, trong mấy năm này, Lý Tân Hạo đã tìm kiếm được đoàn y học của riêng mình. Cậu không vì tiền, không vì danh lợi, mà chỉ vì chút vui vẻ và hạnh phúc trong lòng mà thôi.
Nơi nào cần giúp đỡ, đoàn đội của cậu sẽ đến nơi đó.
Theo như lời Hạ Hi Kiệt nói, Anh Đằng cần phải cố gắng kiếm tiền hơn nữa. Với tập đoàn Anh Đằng mà nói, đã không cần quảng cáo hay hình ảnh gì để tuyên truyền nữa. Cho dù trong lĩnh vực nào, quốc gia đều vô cùng khách sáo với tập đoàn Anh Đằng. Hạ Hi Kiệt và Hàn Lăng chịu trách nhiệm kiếm tiền, Lý Tân Hạo chịu trách nhiệm giúp đỡ người khác, không có gì so với trợ giúp quốc gia sẽ càng khiến lãnh đạo nhà nước cảm động hơn cả.
Không chỉ như thế, tổ chức từ thiện do Sơ Lam Phong lập ra, đơn vị hợp tác trên danh nghĩa còn có tác giả nổi tiếng Trọng Sinh và tập đoàn Anh Đằng, sau đó lại càng có nhiều công ty muốn hợp tác hơn.
Có một tiền lệ là Lý Tân Hạo rồi, người làm từ thiện cho đất nước cũng ngày càng nhiều hơn. Đương nhiên, người ta làm là muốn cho những người khác thấy, làm nhằm mục đích nhận lại cả danh và lợi. Tuy danh lợi chỉ là hư vô nhưng số tiền họ bỏ ra lại là sự thật.
Năm 2013, bảy năm sau, Lý Tân Hạo hai mươi lăm tuổi, mà Sơ Lam Phong ba mươi lăm tuổi.
"A lô, mẹ ạ, có chuyện gì thế?" Lý Tân Hạo vừa đáp xuống sân bay, phía sau là trợ lý - đồng chí Hoa Thu Ngụy. Lần này, cậu ra nước ngoài tham gia một buổi thực nghiệm mới, sự thành công của thực nghiệm này mang đến cho thuốc chống ung thư thêm một loại mới, ngoài ra nó cũng làm giảm bớt những tác hại cho cơ thể con người. Trước đó, đã một năm Lý Tân Hạo không xuất hiện, mà trong một năm này, cậu và giáo sư Lâm Hán Ngôn vẫn luôn đang nghiên cứu loại thuốc này. Mà lần này ở nước ngoài đã nghiệm chứng xong.
"Hạo Hạo à, chú hai... Chú hai của con bị bệnh, bây giờ đang ở bệnh viện Lý Miêu Miêu làm việc, hình như là ung thư phổi." Mẹ Lý không rõ ung thư phổi hay cái gì, nhưng cuộc sống của bà hiện giờ vô cùng vui vẻ lại thong dong.
Ung thư phổi?
Lý Tân Hạo biết chú hai mắc ung thư phổi, đời trước thuốc chống ung thư chưa được nghiên cứu ra, mà ở đời này, thuốc nằm trong tay mình, tuy không thể trị tận gốc nhưng có thể kéo dài tuổi thọ. Nói cách khác, người bệnh có đủ thời gian chống chọi với tế bào ung thư, cũng có đủ thời gian đợi chuyên gia y học nghiên cứu ra loại thuốc càng tốt hơn.
"À, con biết rồi. Mẹ, mẹ với ba có khỏe không?" Cậu mới không quan tâm chú hai chết hay sống.
"Ba mẹ đều khỏe, hôm qua ba con mới chơi mạt chược lời được tiền, còn rủ bọn mẹ đi mát-xa chân nữa." Mẹ Lý cười nắc nẻ. Ba Lý chơi mạt chược, mười ván thua chín.
"Vậy là tốt rồi. Mẹ, thiếu tiền cứ nói với con, đừng tiết kiệm, tiền kiếm ra là để tiêu xài mà."
"Được rồi, được rồi. Con cứ yên tâm đi, cho dù mẹ không tiêu xài thì chị gái với chị dâu con ngày nào cũng kéo mẹ đi dạo phố mua đồ này nọ cả." Trong giọng nói mang theo đều là hạnh phúc.
"Vậy con không nói nữa, mới vừa xuống máy bay, lát nữa còn có việc cần làm."
"Vậy khi nào con về?" Mẹ Lý muốn hỏi nhất là câu này, bà rất nhớ con trai.
"Trong hai ngày này con sẽ về, bên học viện y học Hạ Giang mời con tới tham dự tọa đàm."
"Vậy thì tốt, con phải chú ý sức khỏe đó."
"Dạ, tạm biệt mẹ." Lý Tân Hạo cúp điện thoại, ở một lối ra khác nhìn thấy Sơ Lam Phong. Tầm mắt họ đối diện nhau, rồi sau đó nhìn nhau cười. Mấy năm nay, cho dù cậu đi đến đâu, Sơ Lam Phong đều sẽ đi cùng cậu.
Thật ra Lý Tân Hạo rất thích những lúc ở nước ngoài, họ có thể nắm tay nhau chơi đùa trong quán bar, có thể ôm nhau hôn môi giữa biển người, không phải lo lắng thân phận mình sẽ bị lộ.
Nhưng trở lại trong nước, họ cần phải kiềm chế hơn, cho dù là vậy thì Lý Tân Hạo cũng đã thỏa mãn rồi. Bởi vì họ đã kết hôn, bởi vì người nhà họ Sơ không phản đối họ.
Người nhà họ Sơ vẫn biết quan hệ giữa họ nhưng họ không quản lý được Sơ Lam Phong.
"Thu Ngụy, cậu về phòng thí nghiệm sửa sang lại tài liệu trước đi. Tớ về nhà đã."
"Được, tạm biệt."
Lý Tân Hạo và Sơ Lam Phong trước sau bước lên xe. Bác sĩ không phải người nổi tiếng cho nên họ không cần phải chịu sự chú ý của giới truyền thông, Lý Tân Hạo cũng rất vui vì điểm này.
"Về nhà cũ nhé, ông nội bảo chúng ta về ăn cơm."
"Được, em cũng có chuyện cần bàn với ba và ông nội."
Lý Tân Hạo nhìn anh rồi đột nhiên ôm lấy cổ anh, môi răng quyến luyến không rời trên bờ môi của Sơ Lam Phong. Họ bắt đầu yêu nhau năm cậu mười bốn tuổi, đến bây giờ đã được mười một năm. Năm tháng tựa như còn dừng lại ở năm đó, người đàn ông này vẫn bao dung và cưng chiều cậu như trước đây, mà bản thân cậu chỉ cần lo làm chuyện mình muốn làm mà thôi.
Lý Tân Hạo không cầm lòng nổi vuốt v e gương mặt Sơ Lam Phong, anh vẫn anh tuấn như vậy, năm tháng tựa như không lưu lại dấu vết gì trên người anh. Anh ngày càng chín chắn, ngày càng hấp dẫn hơn.
Sơ Lam Phong bế Lý Tân Hạo ngồi trên đùi mình, anh lột quần cậu ra: "Em thật biết chơi với lửa."
"Em chỉ vừa nghĩ tới trở về trong nước không thể thoải mái như ở nước ngoài là đã muốn anh rồi." Lý Tân Hạo thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Sơ Lam Phong nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp vĩnh viễn có thể chạm tới trái tim Lý Tân Hạo. Thịch, thịch, thịch... Tựa như cơ thể Sơ Lam Phong đang hung hăng chiếm lấy cậu vậy.
Xe đã tới trước nhà cũ của nhà họ Sơ. Từ sân bay đến đây mất một tiếng rưỡi cũng đủ để hai người làm tới tận hứng. Lúc xuống xe đã trở về dáng vẻ nghiêm chỉnh nhất.
Người đàn ông 188 cm, thanh niên 175 cm, chênh lệch 13 cm, toàn bộ về họ đều duy mĩ đến như vậy.
Ông nội Sơ không phải là một ông cụ có tư tưởng bảo thủ, mà rất phóng khoáng, nếu không trong mấy năm ông ngồi trên vị trí ấy, quốc gia sẽ không phát triển nhanh đến vậy.
Tuy ông khá thất vọng về chuyện cháu trai nhà mình là đồng tính, nhưng là một người lãnh đạo xuất sắc, ông càng muốn nhìn thấy sự phát triển mạnh mẽ của quốc gia hơn. Mà ở điểm này, Lý Tân Hạo khiến ông rất kiêu ngạo.
"Ông nội." Lý Tân Hạo ôm lấy ông cụ đứng trước cửa chờ đón mình, vô cùng thân thiết hôn lên mặt ông một cái.
"Về là tốt, về là tốt rồi." Ông cụ gần chín mươi tuổi, tuy còn rất khỏe mạnh nhưng chung quy đã già rồi.
"Sắp đến mừng thọ của ông nội rồi, lần này về cháu muốn tặng ông một món quà lớn."
"Quà gì vậy?" Ông nội Sơ nghe xong cũng hồi hộp không thể chờ thêm nữa.
Sơ Lam Phong đi phía sau hai người, nhìn Lý Tân Hạo ôm lấy tay ông nội, nghe một già một trẻ trò chuyện, tình cảm sâu dưới đáy mắt không thể nào giấu đi được. Đây là người anh yêu nhất và người anh thân thiết nhất.
"Lần này cháu ra nước ngoài là để nghiệm chứng một loại thuốc, là thuốc chống ung thư. Tuy không thể trị tận gốc nhưng loại thuốc này có thể ức chế sự tái sinh của tế bào ung thư. Có loại thuốc này, vị thế của đất nước ta trên thế giới sẽ được nâng cao."
"Thần kỳ vậy sao?" Ba Sơ tới đón họ cũng nghe thấy lời cậu nói.
Trên người ba Sơ có sự nghiêm khắc mà ông nội Sơ không có nhưng khi nhìn đến Lý Tân Hạo vẫn khó được tặng cho cậu một nụ cười. Từ một đứa nhỏ nghèo khổ đến mức húp nước tương làm canh, đến bây giờ trở thành người có địa vị nhất định trong giới y học. Sự nỗ lực của Lý Tân Hạo là gấp hai, gấp ba, thậm chí càng nhiều hơn người bình thường.
Cậu thức trắng đêm không ngủ làm nghiên cứu, vì cứu mạng người mà chiến đấu suốt mười tiếng đồng hồ trong phòng phẫu thuật, thậm chí càng nhiều hơn... Tới nỗi tay không ngừng đau nhức.
Nơi nào cần giúp đỡ, cậu sẽ đi nơi đó. Điều cậu tìm kiếm là sự vui sướиɠ trong tâm hồn, điều cậu muốn cảm ơn là ông trời đã cho cậu cơ hội sống lại.
"Dạ, con quyết định cống hiến thành quả này cho đất nước, để đất nước là đơn vị điều chế thì thuốc có thể giúp được càng nhiều người hơn."
"Cháu ngoan." Ông nội Sơ cười không ngậm được miệng.
Lý Tân Hạo nhìn thấy nụ cười giản đơn của ông cụ, cậu cũng cười theo.