Trans: Thủy Tích
Trong học tập, Lý Tân Hạo là người rất có thiên phú nhưng cậu không phải là loại mọt sách luôn chăm chăm vào học bài. Bình thường ở trường học, những lúc rảnh rỗi cậu thường sẽ cùng Lâu Từ ngâm mình trong phòng thí nghiệm. Vừa trở về nhà, cậu cũng sẽ ngâm mình trong phòng thí nghiệm ở nhà.
Vì Tân Hạo, Sơ Lam Phong đã cải tạo lại tầng hầm của biệt thự thành phòng thí nghiệm, bình thường lúc không có việc gì, đứa nhỏ này đều ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu thực nghiệm của mình.
Lý Tân Hạo rất thích các phẫu thuật não bộ và tim, gần như tới trình độ say mê luôn rồi.
"Em yêu, ăn cơm." Sơ Lam Phong xử lý xong việc của mình, không nhìn thấy Lý Tân Hạo ở nhà ăn là biết cậu đang bận rộn trong phòng thí nghiệm rồi, "Nghe lời, ăn cơm trước đã."
"Xong ngay đây. Cuối kỳ em có một bài luận văn về phân tích sự chuyển động của mạch máu, cứ cảm thấy có gì đó thiếu thiếu." Lý Tân Hạo mặc áo blouse trắng, vẻ mặt yên tĩnh nghiêm túc xinh đẹp tựa thiên sứ.
Sơ Lam Phong đứng tựa bên cạnh nhìn, đứa nhỏ này dần lớn lên trong tay anh, lại ngày càng lóng lánh, ngày càng mê người.
Từ sau dịp lễ Quốc Khánh trở về, tính cách cũng trưởng thành hơn.
Em ấy nói em ấy sẽ không mãi ỷ lại vào anh, muốn đứng ở một độ cao nhất định, sau đó tuyên bố với mọi người rằng họ yêu nhau. Chỉ mới nghĩ đến đó thôi, Sơ Lam Phong đã cảm thấy máu trong người mình đang sôi trào.
Làm xong một thực nghiệm cuối cùng, Lý Tân Hạo mệt mỏi day huyệt thái dương, sau đó lập tức đối diện với ánh mắt chăm chú của Sơ Lam Phong. Vừa rồi, người đàn ông này vẫn không lên tiếng cho nên cậu cho là anh đã lên lầu rồi.
Sơ Lam Phong đi tới, thay tay Lý Tân Hạo mát xa huyệt thái dương cho cậu: "Đừng quá miễn cưỡng chính mình, nếu mệt phải nghỉ ngơi, tinh thần thoải mái mới có thể tiếp tục làm thực nghiệm được."
"Vâng, em chỉ hưng phấn quá nên không dừng lại được thôi, buổi tối chỉ cần viết luận văn nữa là xong rồi. Ngày mốt là thi cuối kỳ, mấy ngày này anh đừng làm phiền em." Lý Tân Hạo xoay người, hai tay nâng mặt Sơ Lam Phong tựa như đang dỗ dành thú cưng vậy.
Sơ Lam Phong ghé sát vào người Lý Tân Hạo, hôn lên mặt cậu một cái: "Được."
Kỳ thi cuối kì ba ngày rất nhanh đã kết thúc, về danh sách sinh viên được đặc cách làm nghiên cứu khoa học phải qua học kỳ sau mới công bố. Cho nên, kế tiếp phải nghênh đón là kỳ nghỉ đông.
Kỳ nghỉ đông năm nay Lý Tân Hạo vốn định trở về Hạ Giang sớm để ở bên cạnh người nhà, nhưng kỳ thi vừa kết thúc, cậu đã nhận được cuộc gọi từ Lâu Từ bảo cậu chờ anh ta ở phòng học.
"Wow, là đàn anh thiên tài của Học viện y học kìa."
"Wow, anh ấy đẹp trai quá đi."
Lâu Từ cười dịu dàng với các nữ sinh, sau đó lại nhìn về phía Lý Tân Hạo: "Mùa đông năm nay, trên thảo nguyên có nạn tuyết, anh định cùng mọi người ở Trung tâm cứu trợ y học đến thảo nguyên giúp đỡ cứu trợ. Cậu có muốn đi không?"
Đôi mắt Lý Tân Hạo sáng lên: "Em đi được chứ?"
"Được, làm trợ lý cho anh là được." Lâu Từ biết thể nào Lý Tân Hạo cũng sẽ muốn đi thôi.
"Đàn anh..." Hoa Thu Ngụy mở miệng, "Em cũng muốn đi, còn cần người không?"
Lâu Từ biết Hoa Thu Ngụy: "Đương nhiên là càng nhiều người càng tốt. Nhưng ở nơi đó rất gian khổ, có lẽ cơm ba bữa cũng chưa đủ no, cậu phải chuẩn bị tâm lý đó."
"Em cũng đi." Vu Lỗi đi bên cạnh họ, nghe thấy họ nói vậy cũng muốn tham gia.
"Được, Trung tâm cứu trợ sẽ cho máy bay tư nhân tới đón chúng ta. Các cậu tranh thủ chuẩn bị đi, lát nữa sẽ lập tức lên đường." Lâu Từ nói rồi lấy điện thoại ra nói chuyện với người bên kia.
Gấp vậy sao?
Lý Tân Hạo lập tức gọi điện cho Sơ Lam Phong, lúc cuộc gọi được chuyển máy, cậu vẫn ngượng ngùng không dám nói gì, bởi vì mấy ngày nay vì ứng phó với kỳ thi cuối kỳ nên cậu vẫn luôn "lạnh nhạt" với chú Sơ.
"Có phải có chuyện gì muốn làm không?" Người đàn ông luôn rất thấu tình đạt lý.
"Vâng, anh Lâu nói ở thảo nguyên có nạn tuyết, anh ấy muốn cùng Trung tâm cứu trợ y học đến thảo nguyên cứu người. Em... Em muốn đi làm trợ lý cho anh ấy." Lý Tân Hạo rất sợ Sơ Lam Phong ngăn cản. Tuy cho dù là chuyện gì, chỉ cần là cậu muốn, Sơ Lam Phong đều sẽ ủng hộ nhưng lần này là do cậu nhỡ hẹn.
"Muốn đi lắm sao?" Sơ Lam Phong hỏi, giọng điệu trước sau như một.
"Vâng, đây là một cơ hội thực tập rất tốt, tuy sẽ có vất vả nhưng em muốn tích lũy thêm kinh nghiệm." Lý Tân Hạo trả lời, "Em... Muốn dùng sự cố gắng của mình để làm chuyện mình muốn làm."
Chứ không phải cả đời chỉ là gánh nặng cho Sơ Lam Phong.
"Vậy em đi đi, có chuyện gì phải liên hệ ngay với tôi. Cũng phải báo cho ba mẹ biết một tiếng, họ sẽ lo lắng đấy."
"Vâng." Đôi mắt Lý Tân Hạo sáng rực lên, "Cảm ơn anh... Còn có, em yêu anh."
"Tôi không cho em đi, em sẽ không yêu tôi sao?" Sơ Lam Phong cười nhẹ hỏi.
"Không phải." Lý Tân Hạo lập tức trả lời, "Em càng yêu anh hơn."
Máy bay từ Trung tâm cứu trợ y học bay thẳng đến thảo nguyên. Ở phía Nam, Lý Tân Hạo được nhìn thấy tuyết lớn mà có lẽ cả đời này có lẽ cậu không thể nhìn thấy được. Tuy tuyết đã ngừng nhưng trong tầm mắt là cả một vùng trắng xóa, không nhìn thấy giới hạn.
"Thì ra tuyết ở nơi chúng ta không thể so với nơi này được." Lý Tân Hạo cảm thán.
"Tuyết đã khiến súc vật người dân chăn nuôi chết lạnh, khiến con người nơi này không thể đi lại, chân của họ đều cứng đờ." Lâu Từ nói với họ, "Đây là một đợt tuyết lớn nhất trong lịch sử nước ta, thiên tai không bỏ qua ai cả, cho dù có biện pháp xử lý thỏa đáng cỡ nào cũng không thể tránh được những thương tổn mà thiên tai tạo thành. Ý nghĩa các cậu học y chính là ở chỗ này, đương nhiên, mỗi người có ý nghĩ của chính mình, nhưng ít nhất ý nghĩa tôi học y chính là giúp đỡ càng nhiều người, làm càng nhiều chuyện giúp bản thân vui vẻ là được."
"Em cũng cho là cần phải như vậy." Lý Tân Hạo tiếp lời, "Ở nơi này..." Cậu chỉ vào trái tim mình, "Có thể cảm nhận được sung sướиɠ."
Sung sướиɠ khi giúp được người khác, sung sướиɠ khi được cần tới, sung sướиɠ khi được tán thành.
Cuối cùng máy bay cũng tới thôn xóm trên thảo nguyên.
Lâu Từ dẫn Lý Tân Hạo, Hoa Thu Ngụy, Vu Lỗi xuống dưới. Còn có mấy nhân viên y tá lập tức giúp đỡ chuyển đồ dùng chữa bệnh, đồ đạc này nọ xuống, máy bay sẽ đậu lại nơi này. Diện tích xảy ra tai nạn quá lớn, số người họ cần phải cứu không chỉ là một nhóm người ở nơi này, nơi này chỉ là một phần một trăm thôi.
Nhìn thấy có đội bác sĩ cứu trợ tới, những người bị nhốt ở nơi này có thêm hy vọng mới về cuộc sống.
"Lập tức nấu canh gừng cho họ uống đuổi lạnh, lấy lều trại của chúng ta ra, người nào bệnh nặng mang vào lều trước." Lâu Từ nhanh chóng ra lệnh, "Tân Hạo, các cậu đi vòng quanh xem có người bị thương thì tập trung lại một chỗ."
"Vâng."
Các bác sĩ và y tá bắt đầu đi nấu canh gừng, mấy người Lý Tân Hạo đến từng nhà hỏi thăm, có người bệnh nặng sẽ tập trung lại để bác sĩ tiện khám chữa bệnh.
Trong đó có một gia đình rất nghiêm trọng, là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, cả chân đã bị đông lạnh không còn cảm giác. Sau khi kiểm tra xong, ánh mắt Lâu Từ tối lại: "Phải mau chóng làm phẫu thuật, từ đầu gối trở xuống đã hoại tử rồi, cần phải cưa chân."
"Cưa chân?" Người đàn ông vừa nghe, trên mặt không còn chút máu, "Sau khi cưa chân, tôi còn có thể làm gì? Việc trong nhà phải làm sao đây?"
"Có thể đeo chân giả." Lâu Từ trả lời, "Đi lại bình thường không thành vấn đề."
"Vậy..."
"Nếu không lập tức cưa đi, hệ thống thần kinh cả hai chân đều sẽ bị tổn hại, đến lúc đó phải cưa cả hai chân." Lâu Từ nhắc nhở.
"Vậy... Vậy nghe theo bác sĩ."
"Lập tức đưa ông ấy lên máy bay. Để anh đi xem còn có người nào bị thương cần đi bệnh viện hay không."
"Bác sĩ, vợ tôi sắp... Sắp sinh rồi."
Trời ạ, sinh ngay lúc này, nơi này lại không có điều hòa, không có hệ thống sưởi, không phải sẽ bị đông chết sao? Sắc mặt Lâu Từ trầm xuống, anh ta không phải bác sĩ khoa phụ sản.
"Trước tiên đi nấu nước nóng, chuẩn bị thảm."
Mọi người ở đây đều sống trong những căn nhà đã sập hoặc là trong lều, nơi này ngay cả điện cũng không có, tác dụng duy nhất chính là gỗ trong những căn nhà đã sập đó có thể dùng để nấu nước.
Đi vào nhà người phụ nữ mang thai, nhìn căn lán gỗ trống rỗng khiến cả người lạnh lẽo mà trong lòng cũng lạnh theo. "Tân Hạo, lấy hết thảm của chúng ta tới vây xung quanh lại, không để gió lùa vào."
"Vâng."
Tuy Lâu Từ không phải bác sĩ khoa sản nhưng đỡ đẻ cũng không khó, làm bác sĩ cũng đã sớm ném lễ nghĩa liêm sỉ sang một bên rồi. Anh ta tiến lên, mở hai chân của thai phụ ra: "Đừng sợ, tôi là bác sĩ, tôi đến giúp cô. Mau làm theo tôi, hít vào... Lại dùng thêm sức..."
Hít vào... Lại dùng sức...
Hít vào... Lại dùng sức...
Kết quả, trái tim Lâu từ rung lên, bộ phận ra trước tiên là chân của em bé, làm ơn đi, hai tay đừng duỗi ra. Nhưng mặc kệ Lâu Từ chờ mong thế nào cũng vô dụng, khó sinh chính là khó sinh.
"Làm sao vậy?" Lý Tân Hạo thấy sắc mặt Lâu Từ nặng trĩu, lo lắng hỏi.
"Thai phụ khó sinh, chân em bé ra trước, cơ thể kẹt ở bên trong." Nếu thật sự không thể ra, đứa bé sẽ không thể thở mà chết ngạt, không chừng thai phụ cũng sẽ...
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đây chính là một sinh mệnh còn sống hẳn hoi.
"Bác sĩ, tôi cầu xin cậu cứu vợ và con tôi, cầu xin cậu." Người đàn ông quỳ trên đất dập đầu.
Lâu Từ nhíu mày nghiêm giọng nói: "Anh đứng lên trước đã, đừng khiến tôi phiền lòng." Anh ta là bác sĩ ngoại khoa, không phải bác sĩ phụ sản.