Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 124




Trans: Thủy Tích

"Cái gì? Ba cháu và cô cả đánh nhau hả?" Lý Tân Hạo nhận được điện thoại từ thím ba, vội vàng chạy tới nhà bà nội Lý.

"Hạo Hạo." Các chị gái cũng đuổi theo.

Ba Lý và cô cả đã được tách ra rồi. Mọi người cũng biết được nguyên do sự việc từ trong lời ba Lý và cô cả nói. Thì ra người đã đi báo cáo lớp bổ túc không có giấy phép kinh doanh là cô cả. Người ta nói ngàn phòng vạn phòng nhưng trộm trong nhà thì khó phòng, những lời này quả thật là đúng đắn. Ai sẽ nghĩ tới người báo cáo ba Lý chính là chị gái ruột của ông ấy chứ.

"Ba." Lý Tân Hạo chạy rất gấp, cũng nhờ được huấn luyện nửa tháng trong quân doanh cho nên thể lực đã được nâng cao rất nhiều. Cậu thấy trên mặt ba Lý có vết thương, lại nhìn sang cô cả đầu tóc rối bù, cậu đột nhiên xông tới tát cho cô cả một bạt tai, sau đó bóp chặt lấy cổ bà ta.

Mọi người đều sửng sốt, may mà chú ba lấy lại phản ứng kịp thời, vội vàng kéo Lý Tân Hạo ra: "Tân Hạo, cháu bình tĩnh lại đi."

"Loại người như bà ta phải dạy cho một bài học mới được." Lý Tân Hạo tránh chú ba ra, lạnh lùng nhìn cô cả, ánh mắt cậu tựa như con dao nhỏ thật sự muốn đâm chết bà ta. "Không phải bà đi báo cáo sao? Tôi nói cho bà biết, bà cứ đợi con trai bà bị tăng thêm hình phạt đi. Sáu năm phải không, mới ba năm đã muốn ra rồi à? Xì, tôi lại làm cho anh ta ở thêm vài năm nữa, khiến anh ta ở trong đó một năm lại thêm một năm không bao giờ ra được."

Lý Tân Hạo không phải uy hϊếp cô cả mà là thật sự tức giận. Bản thân bà ta sinh ra đứa con vô dụng, ngồi tù là do anh ta trộm cướp làm người ta bị thương thì liên quan gì tới nhà họ?

"Vụ bao bố lần trước chưa để lại bài học cho bà à?" Lý Tân Hạo nói rồi lại âm trầm hỏi.

Cô cả như nhớ tới cái gì, cả người run lên: "Bao bố là do mày làm? Là mày."

"Xì, nể mặt ba cho nên lúc đó tôi không đưa bà vào tù, bà nên cảm tạ trời Phật đi, bây giờ bà xé mặt đừng trách tôi trở mặt vô tình. Mấy ngày nữa là bà sẽ nhận được tin tức con trai bà bị gia tăng thêm hình phạt đấy. Yên tâm, tôi sẽ không thuê người gϊếŧ anh ta, tôi chỉ làm anh ta không bao giờ ra được thôi."

Lý Tân Hạo nói rồi nhìn về phía ba Lý: "Ba, chúng ta đi về thôi, sau này nhà họ không có quan hệ gì với chúng ta nữa. Chỉ cần là nơi có người nhà này thì cũng đừng tới tìm chúng tôi."

Lý Linh Linh và Lý Tiểu Tiểu dìu hai bên trái phải ba Lý. Thật ra ba Lý không bị thương nhiều nhưng hai chị em lại kéo lấy ông tựa như trợ uy cho ông vậy.

Trong chuyện này, không ai dám nói lời nào thay cô cả hết. Bởi vì họ không dám tin người đứng sau chuyện này lại là cô cả. Tuy bà nội Lý thiên vị nhưng bà ta vẫn không dám tưởng tượng ra chuyện đi báo cáo này. "Con... Sao con có thể làm ra loại chuyện này chứ, lớp bổ túc là để em trai con kiếm tiền mà." Có thể không thích con dâu nhưng con trai chính là con mình.

Lý Tân Hạo như nghĩ tới cái gì lại quay về: "Bà nhớ trông coi chồng bà cho kỹ, mấy ngày này tôi sẽ tìm người đánh gãy một chân ông ta đấy." Lý Tân Hạo âm u để lại một câu này đã tiêu sái rời đi không hề quay đầu lại.

Không ai để lời Lý Tân Hạo trong lòng, cho rằng thằng nhóc này chỉ uy hϊếp thế thôi. Nhưng người có mặt ở đây đều không ai lên tiếng cả.

Mãi đến khi thím ba kéo lấy chú ba: "Về thôi." Lại nhìn Lý Tân Nham, "Đi con."

Từ lần này, nhà ông Lý và cô cả xem như đã cắt đứt hoàn toàn.

Về đến nhà, thím ba kéo lấy Lý Tân Nham hỏi: "Bình thường con thân thiết với Hạo Hạo, từ khi nào Hạo Hạo lại trở thành người hung hãn như vậy?"

Dáng vẻ đánh người vừa rồi cũng không phải chỉ là đùa giỡn.

"Cũng thường thôi." Lý Tân Nham không cho là như vậy, "Hạo Hạo quen người tài giỏi, cậu ấy có thể nhờ người đưa con vào Hậu cần Soubao mà không cần phỏng vấn, có thể thấy là rất thân quen với lãnh đạo của công ty. Mà công ty mẹ của tập đoàn Anh Đằng nằm ở thủ đô, quản lý khu lớn của bọn con nói con là do tổng giám đốc Hạ ở công ty chỉ định tới."

"Tổng giám đốc Hạ ở công ty con rất lớn sao?" Thím ba là người nhà nông, không hiểu những cái này.

"Vâng, Tổng giám đốc bộ phận nghiên cứu và phát triển, là một trong số các ông chủ."

"Người ở thủ đô không giàu thì sẽ có địa vị cao." Thím ba cảm thán một câu, "Cô cả của con cũng thật là, chuyện Tân Vĩnh vốn là do họ tự gây ra, bây giờ lại làm ra loại chuyện báo cáo này, ngẩng đầu cúi đầu đều người một nhà, đúng là tổn hại đạo đức mà. Mà bà nội con còn bất công tới độ không có thuốc chữa. Con gái gả đi tựa như nước đổ ra ngoài, chẳng lẽ bà ấy còn trông cậy nhà cô cả con sẽ chăm sóc lúc bà ấy tuổi già sao?"

"Đủ rồi, bà nói ít thôi." Chú ba mở miệng.

...

Ba Lý về đến nhà vẫn luôn im lặng, mẹ Lý sang nhà hàng xóm chơi, lúc về nhìn thấy trên mặt ba Lý có vết thương, khó hiểu hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Lý Linh Linh kể lại chuyện cô cả cho bà nghe, mẹ Lý nghe xong cũng không biết nên bày ra phản ứng gì: "Bà ta... Bà ta đúng là không phải người."

"Thôi, chúng ta thu dọn hành lý đi Hạ Giang ở cùng với chị hai. Chị cả với chị ba có thể nghỉ ngơi một thời gian, sau đó cũng phải đến Hạ Giang làm việc." Lý Tân Hạo nói rồi lại lấy chìa khóa ra đưa cho mẹ Lý, "Đây là chìa khóa của căn phòng tầng trên nhà chị hai."

"Cũng tốt, đi ở với Tiểu Linh thôi, sau này không quan tâm đ ến người ở bên này nữa." Lúc này, mẹ Lý quả thật đã hạ quyết tâm. Ba Lý không trả lời, xem như là cam chịu.

"Vâng, đợi qua Quốc Khánh mọi người đi luôn đi. Bây giờ con lên thị trấn, tối nay không về."

"Con lên thị trấn làm gì?" Mẹ Lý hỏi.

"Đi chơi với bạn." Lý Tân Hạo xách túi hành lý, đi ra trước cửa chờ xe buýt.

Từ trong thôn ngồi xe buýt mất nửa tiếng tới thị trấn. Lúc lên xe, Lý Tân Hạo gửi tin nhắn cho Sơ Lam Phong nói nửa tiếng nữa mình sẽ đến khách sạn tìm anh.

Khách sạn thiếu gia Sơ ở đương nhiên phải là tốt nhất trên thị trấn rồi, bắt đại một chiếc taxi là có thể đưa Lý Tân Hạo tới tận cửa khách sạn.

"Em tức muốn chết." Vừa nhìn thấy Sơ Lam Phong, Lý Tân Hạo đã hùng hổ giãi bày cơn giận trong lòng mình. Cậu vừa đi vào phòng, vừa cởϊ qυầи áo.

Sơ Lam Phong nhướng mày: "Em tức giận lại cởϊ qυầи áo, là muốn nhảy vào trong l*иg ngực tôi sao?"

"Cút đi." Lý Tân Hạo chân trần đi vào phòng tắm, mười phút sau mặc một chiếc áo sơ mi rộng thùng thình đi ra. Sau khi tắm xong, cả người mát lạnh, "Em muốn bàn chuyện này với anh."

"Cố ý tắm rửa xong mới bàn chuyện, đây không phải là đang quyến rũ tôi sao?" Sơ Lam Phong nhìn phía dưới áo sơ mi lộ ra hai chân trắng nõn, thật sự rất quyến rũ có được không.

Lại nhìn thiếu niên vì tức giận mà thần thái phấn chấn, thật sự rất quyến rũ có được không?

Cuối cùng nhìn cậu bĩu môi hai mắt ướŧ áŧ nhìn mình, càng thêm quyến rũ có được không?

Vì thế Sơ Lam Phong hỏi: "Có thể làm xong rồi thảo luận sau được không?"

"Cút đi."

"Cùng nhau lăn." Sơ Lam Phong ôm thiếu niên vào trong lòng, "Thơm quá, một buổi tối không thấy làm tôi nhớ chết mất."

"Cút đi." Lý Tân Hạo giãy dụa, "Có thể đứng đắn chút không?"

"Không thể." Sơ Lam Phong bắt lấy tay Lý Tân Hạo sờ lên người anh em đã cứng lên của mình, "Nơi này không thể đứng đắn được."

"..."

Một tiếng sau, Lý Tân Hạo nằm trong lòng Sơ Lam Phong, phẫn nộ kể lại chuyện một lần: "Anh nói xem, có phải người nhà họ trong đầu đều có bệnh không?"

"Phải." Sơ Lam Phong dúi đầu vào cổ Lý Tân Hạo, tiếp tục ngửi mùi hương trên người cậu, vô cùng thân thiết vươn đầu lưỡi liếʍ.

"Đúng vậy, cho nên lần này phải dạy dỗ cho bà ta một bài học."

"Người cô đó của em..."

"Chú ý, không phải cô của em." Lý Tân Hạo sửa đúng.

"OK, vậy em định làm thế nào?"

"... Muốn tăng thêm hình phạt cho con trai bà ta, anh có cách phải không?" Lý Tân Hạo ngẩng đầu, hai mắt lóe sáng nhìn Sơ Lam Phong.

"Cho nên ngay từ đầu em đã cố ý tới quyến rũ tôi rồi."

"Cút đi, em còn muốn đánh gãy chân chồng bà ta nữa."

"Đây lại là vì sao?"

"Để bà ta bớt chạy tới trong thôn làm phiền ba mẹ em."

"Không phải ba mẹ chúng ta quyết định đến Hạ Giang ở sao?"

"Nhưng cũng phải về thăm quê chứ."

"Được."

Loại cưng chiều không có lý do này luôn làm cho Lý Tân Hạo rất uất ức. Tuy người đàn ông này không phải mỗi ngày đều rất đứng đắn, mặc dù có vài buổi tối đòi hỏi quá nhiều lần khiến cậu ngất xỉu. Nhưng Lý Tân Hạo rất yêu, rất yêu anh. Cậu tựa đầu vào trong lòng Sơ Lam Phong, hai tay ôm lấy eo anh. Bờ ngực ấm áp thế này, trái tim đập yên ổn thế này, nhiệt độ cơ thể quen thuộc thế này làm cho cậu vô cùng, vô cùng thích.

"Sơ Lam Phong, em sẽ không mãi ỷ lại vào anh đâu." Lý Tân Hạo đột nhiên nói, sự mạnh mẽ và quyền thế của người đàn ông này dù cho bản thân có dùng cả đời cũng không đuổi kịp, "Một ngày nào đó, em sẽ cùng anh đứng trên một độ cao nhất định, độ cao mà tất cả mọi người đều không thể phản đối chúng ta ở bên nhau."

Sơ Lam Phong nghe câu tỏ tình mềm mại của cậu, dưới đáy mắt lóe ra ánh sáng vui vẻ: "Được."

Sau Quốc Khánh, nhà chú ba và nhà ông Lý đi du lịch Thái Lan. Cùng lúc này, truyền ra chuyện Lý Tân Vĩnh đánh người trong tù, sự việc khá nghiêm trọng, người bị đánh gần như đứt một bàn tay cho nên hình phạt của Lý Tân Vĩnh bị tăng lên. Thời gian thi hành án bị kéo thêm hai năm.

Đồng thời, dượng cả có hôm đạp xe đi làm về bị xe đυ.ng phải, gãy một chân, người gây tai nạn đã bỏ trốn. Chuyện này xảy ra trong thời gian nhà chú ba và nhà ông Lý đi du lịch Thái Lan, họ còn chưa biết tin tức. Nhưng đối với mấy người cô cả, cô út, lời Lý Tân Hạo nói ngày đó vẫn luôn văng vẳng bên tai, toàn bộ nghi ngờ của họ đều chỉ về phía Lý Tân Hạo.

Nhưng đó chỉ là suy đoán cho nên họ đều xem như chuyện không liên quan tới mình.

Ngày nào cô cả cũng đến nhà bà nội Lý làm ồn, khóc lóc nhưng bà nội Lý lại có cách nào chứ?

Tóm lại chuyện này vẫn do cô cả làm sai.

Trở về sau lễ Quốc Khánh, Lý Tân Hạo cùng Vu Lỗi, Hoa Thu Ngụy cùng đi xem thực nghiệm của Lâu Từ. Cũng nhờ vậy mà quan hệ giữa Lý Tân Hạo và Vu Lỗi cũng thân thiết hơn, bốn người trong phòng ngủ chỉ có Lý Khải Phi trở thành người bị tách ra.

Tiếp đó, Lý Tân Hạo cũng nghênh đón kỳ thi cuối kỳ đầu tiên ở Đại học Quốc gia, kỳ thi lần này với cậu rất là quan trọng, bởi vì sẽ quyết định danh sách sinh viên được giới thiệu nghiên cứu khoa học. Vả lại, chỉ có người đứng hạng nhất mới có tư cách chọn giáo sư muốn hợp tác cùng.