Trans: Thủy Tích
Trưởng thôn đến ăn cơm tối nhưng tâm trạng không vui lắm. Ai cũng biết là bởi vì cuộc bầu cử trưởng thôn tiếp theo. Thật ra dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, trong thôn phát triển rất tốt nhưng người nhà họ Dương muốn được chức trưởng thôn, quan trọng là vì đường đê kia.
Dễ dàng động tay động chân.
Con đường đê đó là họ nhận thầu trong thôn, mỗi năm cần phải lấy ra một khoản nhất định trả lại trong thôn. Lại bởi vì ngọn núi đó là của người trong thôn, mà nếu chia thì phải chia đều cho toàn bộ người trong thôn. Nếu người nhà họ Dương trúng cử trưởng thôn, có thể sẽ giở trò với mảnh đất đó. Tóm lại một câu, con người không bao giờ chê nhiều tiền.
Trưởng thôn với nhà ông Lý qua lại rất thân thiết, tuy chỉ mới bắt đầu từ khi cho vay tiền xây nhà thôi nhưng cũng nhờ vậy mà gần gũi hơn. Mỗi năm Lý Tân Hạo còn trích hai mươi ngàn tiền kiếm được từ lớp bổ túc đưa cho trưởng thôn để phát triển trong thôn. Cho nên, quan hệ giữa trưởng thôn và nhà ông Lý lại càng tốt hơn.
"Thật ra lần này bác trưởng thôn không cần phải đi tranh cử." Lý Tân Hạo nói.
"Hả?" Trưởng thôn nhìn về phía Lý Tân Hạo. Đứa nhỏ này là thiên tài cũng là bộ mặt của thôn các ông. Nhưng cũng vì vậy mà có rất nhiều người ghen ghét nhà ông Lý, con người thường sẽ ích kỉ như thế.
"Bác trưởng thôn chăm lo cho thôn đã nhiều năm cũng nên nghỉ ngơi. Bác cứ ngồi quan sát xem trưởng thôn mới làm trưởng thôn thế nào, sau đó nếu có chỗ không tốt thì lại đi báo cáo ông ta là được rồi." Lý Tân Hạo dùng độ tuổi mười bảy thản nhiên nói ra những lời này khiến cho trưởng thôn rất bất ngờ.
Nhưng trong lòng trưởng thôn cũng rục rịch, được Lý Tân Hạo nhắc nhở ông lập tức có chủ ý của mình.
Mục đích chính mời trưởng thôn tới nhà ăn cơm lần này là về chuyện báo cáo lớp bổ túc.
"Bác trưởng thôn, cháu muốn hỏi một chút là bác có biết là ai báo cáo lớp bổ túc nhà cháu không?" Với độ tuổi như Lý Tân Hạo, cũng không cần hỏi quanh co lòng vòng.
"Chuyện này bác thật sự không biết, lúc trước ba cháu cũng hỏi bác rồi. Làm gì có chuyện người ta sẽ tới báo cáo với bác chứ, ngày đó nhận được điện thoai từ trong xã mới biết được có người báo cáo, bảo là nhà cháu không có giấy phép kinh doanh, bác lại chưa từng nghe tới những loại giấy tờ rắc rối như vậy." Trưởng thôn thở dài, vốn là mỗi năm nhận hai mươi ngàn từ nhà ông Lý đã không tồi, bây giờ không có nữa thật sự rất tiếc.
Mặc kệ nhà họ có giấy phép hay không, dù gì không làm hại tới trong thôn là được.
"Vậy nhà cháu có thể nhờ bác trưởng thôn giúp đỡ hỏi người bạn trong xã của bác thử được không? Có lẽ ông ấy sẽ biết được ai là người báo cáo nhỉ?" Lý Tân Hạo lại hỏi, "Nhà bọn cháu có thể có ngày hôm nay cũng nhờ có bác trưởng thôn quan tâm. Cho vay tiền xây nhà, cho vay tiền mở lớp bổ túc, mấy năm nay bác trưởng thôn rất tốt với nhà cháu, bọn cháu cũng đều ghi tạc trong lòng. Về sau bác trưởng thôn có cần nhà cháu giúp đỡ gì thì bọn cháu nhất định không từ chối."
"Chuyện này... Không phải vấn đề ở chỗ bác, bác có thể dẫn mọi người đến tìm ông ấy." Trưởng thôn nói thật, "Nhưng bác có thể cung cấp chút thông tin cho mọi người, bác có người bạn làm ở xã, chúng ta có thể đến thẳng đó gặp ông ấy. Đương nhiên... Có một số việc mặt ngoài cũng cần phải làm cho đầy đủ."
Đóng cửa lại nói chuyện, cũng không cần phải giấu diếm.
"Vậy ngày mai đi thôi, vừa lúc anh Tân Nham cũng ở nhà để anh ấy lái xe đưa chúng ta đi."
"Để bác liên hệ với người bạn đó trước xem ngày mai ông ấy có ở nhà không, rồi sẽ báo lại cho mọi người." Trưởng thôn nói.
Ăn cơm tối xong, trưởng thôn quả thật liên hệ với người bạn làm việc trong xã, người nọ cho biết ngày mai có ở nhà, vì thế trưởng thôn nói ngày mai sẽ tới thăm nhà, người nọ rất sảng khoái đồng ý.
Buổi tối nằm trên giường, Lý Tân Hạo gọi điện thoại cho Sơ Lam Phong. Chú Sơ ở khách sạn trên thị trấn, rất là nhàm chán, vô cùng nhàm chán, hết sức nhàm chán.
"Anh yêu, có phải đang nhớ em không?" Lý Tân Hạo mặc áo ba lỗ lăn lộn trên giường, tâm trạng vô cùng vui sướиɠ. Bởi vì cậu sắp biết kẻ tiểu nhân đi báo cáo nhà mình là ai rồi.
"Ừ, nhớ em." Tiếng nói trầm thấp của Sơ Lam Phong truyền từ bên kia điện thoại tới, "Hôm nay vui vẻ lắm sao?!" Nghe giọng cậu là biết ngay.
"Đúng vậy, ngày mai em sẽ đến nhà lãnh đạo xã hỏi về kẻ tiểu nhân đã đi báo cáo lớp bổ túc, đương nhiên là vui vẻ rồi." Lý Tân Hạo lầm bầm lẩm bẩm nguyền rủa đối phương một hồi, "Nhưng mà... Không có anh bên cạnh, rất không quen." Cuối cùng, đây mới là lời cậu muốn nói.
Hai người nói lời yêu thương cũng không hề đỏ mặt.
Đầu quả tim Sơ Lam Phong rung lên, cổ họng cũng hơi khát, Lý Tân Hạo thực sự rất biết nói một ít lời khıêυ khí©h anh. Mà mỗi câu đều có thể trêu chọc anh tới thể xác và tinh thần đều sung sướиɠ. Anh phát ra tiếng cười trầm thấp: "Có muốn bây giờ tôi qua đón em không?" Ban đêm không thể ôm cậu ngủ thật sự rất không quen. Không quen nhất là lúc này anh vì lời nói của đứa nhỏ mà cả người rất hưng phấn, hưng phấn đến nỗi muốn đè cậu xuống làm. Người đàn ông hai mươi bảy tuổi, không hề muốn kiềm chế khát vọng đối với thân thể nhưng bình thường Sơ Lam Phong rất là kiềm chế, loại kiềm chế này luôn làm cho Lý Tân Hạo muốn khóc. Bởi vì đột nhiên một buổi tối nào đó, người đàn ông không muốn kiềm chế nữa, sẽ phóng toàn bộ kiềm chế trước đó ra.
Kết quả chính là một ngày cậu cũng chưa rời giường được, eo mỏi tâm mệt.
Lý Tân Hạo nghe một câu như thế, ánh mắt lập tức sáng lên nhưng sau đó lại thở dài: "Đợi chuyện ngày mai xử lý xong, em tới tìm anh."
"... Được."
"Vậy, em ngủ đây."
"... Được."
Đột nhiên Lý Tân Hạo hôn một cái chóc với điện thoại, sau đó cúp máy.
Sơ Lam Phong không chỉ mỗi trái tim rung động, mà vành tai cũng ngứa, bị quỷ nhỏ làm hại. Con mẹ nó, chênh lệch mười tuổi thật khiến người ta khó chịu. Cùng với tiếng hôn của cậu thiếu niên, được rồi, là tiếng hôn gió, anh cảm thấy phía dưới bụng có một ngọn lửa đang chuyển động... Cứng lên rồi.
Bất đắc dĩ rời giường, vào phòng tắm tự giải quyết.
Nhưng đã hưởng thụ qua sự tuyệt vời khi hai thân thể cuốn lấy nhau, bây giờ phải tự giải quyết thật sự rất khó chịu. Người đàn ông đầy đầu ý xấu trong phòng tắm lại gửi một tin nhắn cho Lý Tân Hạo, đặt lịch sẽ gửi đi vào sáu giờ sáng mai: "Sau cái hôn của em, anh cứng."
Sáng sớm, Lý Tân Hạo vừa thức dậy đã nhìn thấy tin nhắn của Sơ Lam Phong, suýt chút đã ném điện thoại ra thật xa rồi. Cậu vội vàng xóa tin nhắn này đi, thầm mắng hai chữ lưu manh.
Sau khi rửa mặt, ăn bữa sáng xong, Lý Tân Nham chở ba Lý, trưởng thôn và Lý Tân Hạo tới nhà của vị lãnh đạo xã kia.
Vị lãnh đạo hơi bất ngờ vì có thêm những người khách khác nữa. Nhưng sau khi trưởng thôn giới thiệu, dường như đã hiểu ra.
Lý Tân Hạo có mang quà tới, có rượu vang cũng có trái cây. Khi ba Lý nói tới chuyện có thể giúp đỡ tra xem người đã báo cáo không, người lãnh đạo xã đó không có trả lời, mà chỉ nói để đi hỏi thử xem, còn có thể tra được tin tức không thì không chắc chắn được.
Nói cách khác, chuyện này còn có thể xoay chuyển được.
Đợi sau khi mấy người ba Lý rời đi, vợ của vị lãnh đạo nọ lấy một cái bì thư được giấy báo bọc lại từ trong giỏ trái cây ra, bên trong có hai mươi ngàn đồng thật dày.
Đến chiều, điện thoại của ba Lý vang lên, là cuộc gọi từ vị lãnh đạo xã đó. Lúc ấy, ba Lý đang xem TV ở phòng khách, mấy người Lý Linh Linh, Lý Tân Nham, Vương Viện Viện thì đang chơi mạt chược trong phòng chơi bài. Trưa hôm qua ăn cơm ở nhà thím ba, cơm tối hôm nay là nhà Lý Tân Hạo làm.
Sau khi cúp máy, sắc mặt ông Lý trầm xuống vô cùng đáng sợ. Lúc ông đi ra khỏi nhà, không có ai phát hiện cả.
Ba Lý đi vào nhà bà nội Lý, thím tư đang chăm em bé, bà nội Lý đang xem TV, cô út và cô cả xem với bà ta. Bà nội Lý thấy ba Lý mặt không cảm xúc đi vào bèn hỏi: "Con làm gì đó?"
Ba Lý không quan tâm tới bà ta, mà là dùng ánh mắt u ám nhìn cô cả: "Tôi có lời muốn hỏi chị, ra ngoài chút."
Cô cả rụt cổ lại, bà ta chưa từng nhìn thấy ba Lý với sắc mặt như vậy bao giờ, trong chốc lát có loại sợ hãi không nói nên lời bỗng trào dâng nhưng bà ta vẫn đi theo ba Lý ra ngoài.
Ra khỏi phòng, ba Lý lập tức hỏi: "Vì sao chị lên huyện báo cáo nhà tôi không có giấy phép kinh doanh lớp bổ túc?"
"Cậu nói gì vậy? Tôi không hiểu." Tròng mắt cô cả lóe lên.
"Tôi đã đến huyện hỏi rồi, chị dùng điện thoại trong nhà gọi đến báo cáo, chị còn gì muốn nói không? Chị cả, đời này tôi thiếu chị cái gì sao?" Trong giọng nói của ba Lý đã không có tình cảm, nếu có cũng chỉ là thất vọng.
"Mày thiếu tao, mày hại con tao ngồi tù, hại nhà bọn tao bị chỉ trỏ sau lưng, đến bây giờ tao còn không ngẩng đầu lên được..."
Chát... Ba Lý đã nhịn rất nhiều năm, cuối cùng đến lúc này ông đã không thể nhịn được nữa mà tát một bạt tai. Cô cả cũng là một người chu ngoa, làm sao sẽ để mình bị đánh chứ. Vì thế, hai chị em bắt đầu đánh nhau ở trước cửa nhà bà nội Tống.
Chú thím ba ở nhà mình nghe thấy tiếng động chạy tới, bà nội Lý và cô út cũng chạy ra tách hai người ra. Cô cả là phụ nữ, ba Lý là đàn ông lại quen làm việc nhà nông, đương nhiên sẽ có nhiều sức lực hơn cô cả. Cho nên trên người bà ta đã có vết thương. Mà trên mặt của ba Lý cũng bị cào ra vài vết máu.
"Có chuyện gì vậy hả?" Bà nội Lý lớn tiếng hỏi, "Hai chị em đang êm đẹp sao lại đánh nhau?"
"Mẹ hỏi chị ta đã làm chuyện tốt gì xem?" Ba Lý rống lên, "Chính chị ta là người đã báo cáo với trên huyện là lớp bổ túc nhà con không có giấy phép kinh doanh, hại lớp học bị đóng cửa. Đây là phải hận thù cỡ nào mới có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy, mẹ đi hỏi chị ta xem."
"Vậy... Vậy cũng đừng đánh người chứ." Bà nội Lý nghẹn lời, nhìn cô cả, "Thật sự là con làm à?"
"Đúng là con làm, con muốn bọn họ không thể kinh doanh đó. Dựa vào cái gì nhà bọn họ sống thoải mái như vậy mà con trai của con lại phải chịu khổ trong tù? Mấy người chờ đi, chờ cho tôi, tôi sẽ thuê người gϊếŧ các người, các người cẩn thận đó cho tôi." Cô cả gào lên.
"Câm miệng." Ba Lý hung ác trừng bà ta, "Chị ép tôi gϊếŧ chị có phải không? Có phải không?"