Hứa Hẹn Một Đời Không Hối Tiếc

Chương 119




Trans: Thủy Tích

Ting tang ting...

Lúc điện thoại reo lên, Lý Tân Hạo đang xem TV: "A lô?"

"Đang làm gì đấy?"

Trong chốc lát, Lý Tân Hạo không thể nhớ ra giọng nói mang theo ý cười này là ai, cậu lại nhìn số điện thoại, là một dãy số xa lạ: "Là ai vậy?"

"Cậu đoán xem." Rõ ràng đối phương cũng lường trước được Lý Tân Hạo sẽ hỏi như vậy nhưng lại khá thất vọng: "Cậu nghe tiếng không nhận ra sao?"

Lý Tân Hạo cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn không thể nghĩ ra: "Không chơi đoán chữ, không nói tên tôi cúp máy đấy."

"Đừng, đừng mà. Hỏi cậu chiều nay đi chơi không? Ngày mai cũng được." Hồng Gia Vĩ vội nói, rất sợ Lý Tân Hạo cúp máy.

"À, là cậu à." Lúc này vừa nói, Lý Tân Hạo đã nghĩ ra, "Không đi, huấn luyện quân sự mệt như cún còn không bằng ở nhà ngủ."

"Đi đi mà, cậu ở nhà thiếu gia Sơ à? Tớ tới đón cậu."

"Không đi." Lý Tân Hạo bắt chéo chân, vừa xem TV vừa ăn trái cây, cậu dự định ăn hết những thứ mà trong kỳ quân sự mình không được ăn.

"Được rồi, vậy thứ hai đến trường cùng ăn cơm nhé?"

"Cậu làm gì vậy? Tớ đã nói là tớ không có hứng thú với cậu, tớ đã có bạn trai rồi." Là một người đàn ông, cậu không muốn hưởng thụ quá trình bị người đàn ông khác theo đuổi.

"OK, tớ biết nhưng thích cậu là quyền tự do của tớ mà?" Hồng Gia Vĩ hỏi.

Thật ra Lý Tân Hạo có ấn tượng rất không tệ với Hồng Gia Vĩ nhưng hai người không thể tới với nhau được. Nếu người này đứng đắn một chút thì còn có thể làm bạn bè.

"Tùy cậu."

"Bạn trai cậu là ai vậy? Cậu tới thủ đô học, không sợ cậu với bạn trai ở hai nơi sẽ xa cách nhau sao?"

"Cậu cho rằng bây giờ đang đóng kịch Quỳnh Dao Nhĩ Khang và Tử Vi à?" Lý Tân Hạo không nói gì, "Không nói nữa, tớ cúp máy đây."

"Khoan đã, thiếu gia Sơ biết cậu là Gay không?"

"... Cậu muốn nói gì?" Giọng điệu Lý Tân Hạo đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cậu không biết Hồng Gia Vĩ nói vậy là có ý gì. Hay là cậu ta đã nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Sơ Lam Phong?

"Không, tớ chỉ hỏi chơi vậy thôi."

"Ờ, tạm biệt." Cúp điện thoại, Lý Tân Hạo không còn hứng thú xem TV nữa. Cậu nằm trên sofa suy nghĩ những lời Hồng Gia Vĩ nói.

Một cái thảm đắp lên người cậu: "Có người theo đuổi em à?"

Lý Tân Hạo xoay người, vốn đang nằm nghiêng, bây giờ đổi thành nằm thẳng: "Con nít ấy mà... Đúng rồi, hôm qua em có gọi điện cho Thủy Niên, anh muốn mời em tham gia tổ chức từ thiện của anh à?"

"Ừ, không phải em đồng cảm với những người đó, lại cảm thấy cuộc sống không có ý nghĩa sao? Có chuyện làm sẽ không thấy như vậy nữa. Mỗi năm em đều được chia hoa hồng từ tập đoàn Anh Đằng, còn có lợi nhuận từ xuất bản sách, lại thêm tài sản tư nhân của tôi nữa, số tiền đó tôi cho Bộ phận đầu tư dưới trướng Hạo Phong xử lý. Bộ phận đầu tư và tài vụ khác nhau, là một công ty độc lập. Tôi thành lập quỹ từ thiện, mỗi năm công ty quỹ từ thiện đều sẽ đi kiểm tra đánh giá, lựa chọn ra người hoặc khu vực cần giúp đỡ, sau đó Bộ phận đầu tư sẽ chi tiền từ thiện. Em muốn làm gì, tôi đều sẽ ủng hộ em." Sơ Lam Phong tựa vào bên cạnh sofa rũ mắt nhìn Lý Tân Hạo.

"Vâng." Ngoài hai chữ cảm ơn không thể nói, thế mà cậu lại không biết nói gì cả.

"Ngoan." Sơ Lam Phong duỗi tay xoa đầu cậu, "Cho nên dù em muốn làm gì, em cứ làm đi."

"Vâng... Anh định giải quyết chuyện huấn luyện viên Diệp ở doanh trại màu xanh như thế nào?" Hôm qua Lý Tân Hạo quên hỏi, hôm nay mới nhớ ra.

"Là một người lính, anh ta tuân theo kỷ luật là không sai nhưng phục tùng một cách mù quáng như thế lại còn có thành kiến và cố chấp nữa chính là vấn đề của anh ta. Tôi đã gọi điện nói chuyện với Ngô Đồng, phái anh ta đến doanh trại màu tím rèn luyện lại lần nữa. Khi trước em vẫn còn ở doanh trại, tôi không tiện xử lý anh ta, nếu không sẽ khiến em và bạn học có khoảng cách."

"Em biết, em cũng không hận ông ta."

"Vậy em có yêu tôi không?" Sơ Lam Phong lập tức đổi đề tài.

"Yêu... Cút đi."

Hai ngày cuối tuần chẳng mấy chốc đã trôi qua.

Chương trình học của Học viện y học được sắp xếp vô cùng mệt nhọc, từ tuần thứ nhất tới tuần thứ năm, tiết học mỗi ngày đều đầy. Với lại, khoa y khác với các ngành học khác, Lý Tân Hạo muốn theo phía nghiên cứu khoa học thì còn phải cố gắng hơn nữa. Đại học khác với cấp hai cấp ba, phần nhiều tri thức đã học trước đây nhưng y học chuyên ngành trong đại học lại không phải.

Nhưng chuyện thứ nhất Lý Tân Hạo làm là từ chối chức vụ lớp trưởng Dư Quốc Mẫn đề nghị.Dư Quốc Mẫn cũng đồng ý rất nhanh.

Là một chủ nhiệm, vì quan hệ của Sơ Lam Phong khiến ông ta cảm thấy rất áp lực mỗi khi đối diện với Lý Tân Hạo.

"Đúng rồi, nghiên cứu khoa học là căn cứ vào kỳ thi cuối kỳ đánh giá ra. Sau khi thi cuối kỳ, các giáo viên có thể đề cử một sinh viên, Tân Hạo, cậu nghĩ sao?" Hoa Thu Ngụy vừa ăn cơm vừa hỏi.

"Tớ cũng có ý định này nhưng tớ nghe nói giáo viên đề cử là một cách, còn nếu muốn thì bản thân cũng có thể đề xuất xin. Cậu có muốn làm cùng với giáo sư nào không?" Lý Tân Hạo đã hỏi Lâu Từ cho nên cậu hiểu khá rõ vấn đề này.

"Tớ còn chưa xác định, với lại không phải tớ xin thì giáo sư đó sẽ nhận tớ. Còn cậu thì sao? Định cùng giáo sư nào?"

"Giáo sư Lâm Hán Ngôn." Lý Tân Hạo trả lời.

"Wow, đó là giáo sư đứng đầu đại học Quốc gia đấy, cũng rất nổi tiếng trong giới y học quốc tế. Nhưng bà ấy chỉ chuyên tâm với phòng thí nghiệm, thích nghiên cứu. Phải rồi, hình như bà ấy mới chỉ nhận ba học trò từ trường chúng ta thôi, hai người đã tốt nghiệp, một người thì năm nay đã năm cuối, còn là người tài tử ở học viện y học tên là Lâu Từ. Cậu có biết sự kiện máy bay năm 2002 không? Lâu Từ là học sinh trao đổi của học viện y học đi thực tập ở đại học Hạ Giang, kết qủa lúc trở về thủ đô thì chuyến bay gặp phải phần tử kh ủng bố. Thật ra, Học viện y học ở thành phố Hạ Giang các cậu cũng rất nổi tiếng." Lúc trước, khi lựa chọn học viện y học, Hoa Thu Ngụy cũng từng nghĩ tới đại học Hạ Giang nhưng nói thế nào thì Đại học Quốc gia có tiếng hơn cho nên mới quyết định tới đây.

Đây cũng là lý do khi trước Lý Tân Hạo học trung học Hạ Giang, cậu cũng định học lên Học viện y học của đại học Hạ Giang.

Nhưng tiếc là sau đó đã bị Sơ Lam Phong lừa tới đây. Sau khi trải qua sự kiện máy bay, Lý Tân Hạo cũng quý trọng người bên cạnh, cậu không muốn mỗi lần gặp mặt Sơ Lam Phong đều phải lãng phí thời gian ngồi máy bay.

"Tớ biết, khi ấy tớ cũng ở trên máy bay mà." Lý Tân Hạo không để ý nói ra chuyện chấn động.

"Cậu nói cái gì?" Hoa Thu Ngụy suýt chút thét chói tai, "Bạn yêu, cậu đang lừa tớ hả?"

"Tớ lừa cậu làm gì, tớ và anh Lâu là hai người còn sống duy nhất trong sự kiện máy bay lần đó. Cũng nhờ vậy mà tớ mới quen biết anh ấy cho nên mới chọn Học viện y học của Đại học Quốc gia." Thật ra, lý do mà Lý Tân Hạo chọn Học viện y học của Đại học Quốc gia chủ yếu là Sơ Lam Phong, còn có một phần là Lâu Từ.

Lúc này vào đời trước Lâu Từ đã là người chết rồi nhưng đời này vì có cậu, nhờ duyên số nên số mệnh đã được thay đổi.

"Thật là khó tin, tớ lại trở thành bạn bè lại còn chung phòng ký túc với người khó tin như cậu." Hoa Thu Ngụy không thể khống chế được cảm xúc của mình.

"Cút đi."

Hai người ăn cơm xong định về phòng nghỉ trưa.

Lúc về tới phòng ngủ phát hiện Vu Lỗi và Lý Khải Phi đã ở đó. Thấy họ tiến vào, Lý Khải Phi không biết đang nói chuyện gì đột nhiên dừng lại, sau đó mới cười nói: "Tân Hạo, đây là đồ ăn mẹ Vu Lỗi mang đến, cậu muốn thì cứ lấy ăn."

"Không cần." Lý Tân Hạo mỉm cười từ chối.

Hoa Thu Ngụy không nói gì, Lý Khải Phi muốn mượn hoa hiến Phật hay là thế nào?

Thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, Lý Tân Hạo nhận được cuộc gọi từ Lâu Từ: "A lô, anh Lâu?"

"Tối này có một cuộc thực nghiệm ở bệnh viện phụ thuộc Học viện y học của Đại học Quốc gia, các giáo sư có tiếng trong giới y học trong và ngoài nước đều sẽ tới, có hứng thú tới xem không?"

"Hả?" Lý Tân Hạo giật nẩy người, "Em tới được hả? Thật sự có thể tới sao?"

"Đương nhiên rồi, có danh sách, anh hỏi giáo sư rồi, không có vấn đề gì cả. Là một ca phẫu thuật tim, anh cũng lần đầu thấy đội ngũ to lớn như thế."

"Vậy được, mấy giờ, gặp ở đâu?"

"Mấy giờ cậu tan học?"

"Để em xem thời khóa biểu... Tiết cuối ba giờ bốn mươi lăm phút kết thúc."

"Tới lúc đó đợi anh ở bãi đậu xe, anh lái xe tới đón cậu rồi chúng ta cùng đi ăn cơm. Đúng rồi, biết dùng máy quay phim không?"

"... Không biết." Lúc trả lời không biết, mặt Lý Tân Hạo hơi đỏ lên.

"... Vậy thì thôi, gặp ở bãi đậu xe nha."

"Được, tan học gặp ở bãi đậu xe."

Buổi chiều sau khi tan học, Lý Tân Hạo gọi điện cho Sơ Lam Phong nói cho anh biết tối nay mình được Lâu Từ mời tới quan sát một ca phẫu thuật tim.

Một buổi thực nghiệm phẫu thuật tim hội tụ các giáo sư có uy tín trong và ngoài nước, có thể thấy đây không phải là một buổi thực nghiệm đơn giản. Sau khi Lý Tân Hạo lên xe, Lâu Từ giới thiệu với cậu: "Giới y học quốc tế có một diễn đàn, để anh gửi địa chỉ web cho cậu, cậu có thể vào đó nhìn xem. Các giáo sư tựa thiên thần trong mắt cậu đều là thành viên của diễn đàn đó, vấn đề nào cậu không hiểu có thể lên đó hỏi, biết đâu họ nhìn thấy sẽ trả lời, lúc đó cậu sẽ cảm thấy thì ra thiên thần cách chúng ta gần đến vậy."

"Tài tử của Học viện y học cách em gần thế này đã là kỳ tích rồi. Hôm nay, bạn học của em nhắc tới anh, hai mắt sùng bái chỉ kém thắp hai nén nhang trên đầu."

"Thắp hai nén nhang trên đầu làm gì?" Lâu Từ khó hiểu.

"Cúng bái anh như Bồ Tát vậy á."