Hứa Cho Em Một Hôn Lễ Màu Trắng

Chương 5




Em muốn kể lại thời em mới quen anh, đó là ký ức mà em sẽ cảm thấy ấm áp mỗi khi nghĩ về.

Lúc đó em rất gầy, y như cây trúc, những khi gió to, nếu không để ý thì em có thể sẽ bị gió cuốn bay, nhưng em luôn kiên cường chống lại những cơn gió.

Một lần đi qua cầu vượt thấy có người bán bong bóng, đó là một chàng trai rất gầy, em mua một quả bong bóng màu đỏ, cột chặt vào tay.

Khi đó anh là một ca sĩ lang thang đang hát rong ở trạm xe lửa, lúc em đi ngang qua anh thì anh đang hát một ca khúc của ca sĩ Mãn Giang, bài hát có tên “Trở về”.

Em đi đến trước mặt anh, nghe hết bài hát rồi tặng anh quả bong bóng màu đỏ, anh ngạc nhiên nhận lấy rồi nhìn em, luôn miệng nói “Cảm ơn”, em còn trông thấy má anh đỏ hây hây.

Sau đó em thường xuyên đến trạm xe lửa nghe anh hát, những lúc nhàn rỗi đều đến đó, giọng ca ấm áp của anh khiến lòng em ấm áp.

Những khi anh đi hát ở quán bar, em đều đi theo anh, như một fan trung thành. Tiểu Thất nói một cô gái như em cứ thường xuyên đến quán bar như vậy là không tốt, em cười bảo còn có ai quản em nữa mà lo? Em không có cha cũng chẳng có mẹ, chỉ có anh là quan tâm em thôi.

Đúng thế, em không cha không mẹ, ít nhất đối với em là như vậy. Cha mẹ của em ly hôn khi em mới được ba tháng tuổi, tòa phán em thuộc về mẹ, nhưng vì sau đó tinh thần của mẹ trở nên thất thường nên bà bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Cha muốn đón em về sống cùng ông, nhưng từ sau khi mẹ kế sảy thai vì em thì ông không thèm đoái hoài đến em nữa. Đối với em, em thực sự là đứa trẻ không cha không mẹ.

Em rất thích ở bên anh, thích nói chuyện với anh, cũng nhân tiện thích luôn cả anh.

Sau đó anh tỏ tình, em đã vui rất lâu, rất lâu. Ở bên nhau càng lâu, em càng phát hiện anh tốt đến nhường nào. Đẹp trai, biết nấu ăn, biết quan tâm chăm sóc, và quá đỗi dịu dàng.

Khi đó em đã nghĩ nhất định kiếp trước em làm nhiều việc thiện nên kiếp này Thượng Đế mới ban anh cho em. Nhưng Thượng Đế vĩnh viễn không phải kẻ nhân từ, ông ta sẽ ban cho chúng ta niềm hạnh phúc ngọt ngào rồi sau đó giáng cho chúng ta cái tát thật đau. Thế nên ông ta mới để em gặp anh, nhưng rồi khiến em mất anh mãi mãi.

Sở Ca ơi, em luôn muốn nói với anh hai câu, một là em yêu anh, hai là em xin lỗi.

HẾT