Nghe xong quá khứ qua lời của Linh Lân, GODs không biết phải nói gì, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp như thế này trong quá trình sống lại của hắn, hắn chỉ thốt ra hai chữ:
- Xui nhỉ.
Đối với lời nói của GODs Linh Lân cũng chỉ có thể cười khan vì đúng là cuộc đời cậu thật xui xẻo, cha mẹ mất, họ hàng tranh nhau tài sản của cậu, vị hôn thê trên danh nghĩa từ hôn, thậm chí ngay cả người yêu hiện tại cũng gián tiếp gây họa sát thân cho cậu xem ra số phận của cậu không phải xui bình thường mà xui có đẳng cấp. Dường như cảm nhận được suy nghĩ của cậu, GODs nói:
- Quá khứ của ngươi ta không có khả năng can thiệp mà cũng chả muốn can thiệp nhưng kể từ bây giờ, lúc ta còn tạm trú trong cơ thể ngươi thì cuộc đời của ngươi sẽ do ta quyết định, rồi ngươi sẽ thấy gặp ta là bước ngoặc và là vận may lớn nhất của ngươi, ngươi muốn cuộc sống như thế nào ta cũng có thể cho ngươi, đến khi ngươi đủ thực lực thì ngươi sẽ có lại cơ thể của mình.
- Vậy…sau đó thì sao ?
- Hỏi ngu thế. Sau đó ngươi tự đi quản lý cái cơ thể này của ngươi.
- Không phải, ý tôi là ngươi sẽ ra thế nào ?
Hắn ngẩn người không ngờ Linh Lân lại nói vậy, trong một lúc hắn nói gì mà chìm trong suy nghĩ mông lung, sau đó hắn nói:
- Chuyện đó…ta cũng không biết. Thôi để sau này tính tiếp đi.
Thấy hắn không muốn nói nữa nên cậu cũng không tiếp tục hỏi gì. Đợi xe buýt đến trạm dừng cậu đi xuống, đối diện là cổng trường đại học Nam Xương. Vửa đặt chân vào cổng thì có tiếng gọi ở phía sau, quay lại phát hiện có 2 người đang hướng cậu đi tới, 1 nam 1 nữ. Nam thì khoảng gần 30, dáng cao to, mặc áo sơ mi quần jean, bên cạnh là người nữ mi thanh mục tú, dáng người cân đối. Linh Lân mỉm cười với cô gái vì cô là bạn gái của cậu mới quen gần đây. Khi lại gần cô gái thì thất trong mắt cô toát lên vẻ ưu buồn cùng một chút đau kh, trong đầu vang lên giọng đùa cợt của GODs:
- Kekeke, thôi xong chú. Em này đến chia tay chú rồi. Đời chú khổ thật nhỉ, mới có được mà giờ lại mất rồi.
Linh Lân không nói gì mà nhìn thẳng vào cô gái, dường như không dám nhìn vào mắt người yêu cô đành lảng tránh sang nơi khác. Cậu nở một nụ cười gượng:
- Có chuyện gì không Tuyết Vân ?
Cô gái tên Lâm Tuyết Vân cùng khoa với Linh Lân, hai người gặp nhau trong một dịp khoa tổ chức cho sinh viên mới đi chơi, và chuyện xảy ra giống như trong những phim tình cảm hay thấy. Chàng vô tình va vào nàng, nàng làm rơi “vật định tình” là thẻ sinh viên, chàng tìm đến nơi nàng ở và trả lại “vật định tình”, từ đó, mối tình bắt đầu đâm chồi nảy lộc, qua một phen sóng gió chông gai thử thách, hai người cũng đến được với nhau mặc dù chàng không hề biết gia cảnh của nàng nhưng nàng lại hiểu rõ gia cảnh của chàng nhưng vì tình yêu nàng không màng đến những chuyện đó, nhưng không phải ai cũng như nàng mà cụ thể là gia đình của nàng, một gia đình cao sang quyền quý, một gia đình thượng lưu không thể chấp nhận một kẻ hèn mọn bước chân vào. Biết rõ gia đình mình nên nàng đành giấu chuyện này và mối tình trở thành vụng trộm.
Nhưng người tính không bằng trời tính, anh trai cô – Lâm Thiên Kiệt – tình cờ đi ngang qua một của hàng hoa và trông thấy cô cùng một người con trai ở đó, mọi chuyện cũng không có gì nếu chàng trai không tặng hoa và cô không hôn lên má người con trai. Thấy được chuyện này, anh trai cô bắt đầu sinh nghi ngờ và âm thầm theo dõi và điều tra về gia cảnh của người con trai. Nhưng khi nhận được hồ sơ thông tin về đối tượng, anh lại bất ngờ đồng thời tức giận, bất ngờ em gái mình lại quen một kẻ nghèo như vậy nhưng điều này không quan trọng vì anh không quan tâm gia cảnh, mà Linh Lân đã tự mình thi vào đại học Nam Xương nên anh cũng coi trọng Linh Lân, mà cái quan trọng hơn hết đây là nam chính trong việc từ hôn của Đình gia, điều này khiến anh rất tức giận vì Lâm gia cũng là một gia đình có vị thế rất lớn trong thành phố này, không thể chứa chấp “đồ thừa” do Đình gia thải ra được. Nghĩ vậy, anh quyết định chia rẽ hai người. Khi Lâm Tuyết Vân về tới nhà sau một cuộc hẹn với Linh Lân, cô phát hiện anh cô đang đứng chờ ai đó ở cổng mà sắc mặt lại không được tốt, cô cảm thấy hơi chột dạ, cô lại gần rồi nói:
- Anh hai, anh đang chờ ai vậy ?
Lâm Thiên Kiệt nhìn thẳng vào mắt cô, cô không dám đối diện với ánh mắt của anh nên nhìn đi chỗ khác, anh nói:
- Anh đang chờ em. Em mới đi đâu về ?
- Em…em đi chơi với bạn.
- Bạn trai hay gái ?
- Anh hỏi điều này làm gì ?
- Em không muốn nói hay không dám nói. – Lâm Thiên Kiệt bắt đầu khích cô
- Có gì không dám nói chứ. – Lâm Tuyết Vân tỏ ra mạnh mẽ
- Vậy em nói đi, nam hay nữ ?
- Là…nam.
- Tên gì ?
Lâm Tuyết Vân không nói gì mà cúi đầu, thấy vậy Lâm Thiên Kiệt tức giận anh nói lớn giọng:
- Em không nói thì để anh nói. Thằng đó tên Linh Lân, một kẻ mồ côi không quyền không thế không đồng xu cắc bạc, căn bản là cặn bã xã hội.
Lâm Tuyết Vân nghe anh trai nói vậy tức thì tức giận:
- Em không cho anh nói anh ấy như vậy. Anh ấy bây giờ có thể tay trắng nhưng tương lai anh ấy sẽ gầy dựng một sự nghiệp lớn mạnh.
- Đó là chuyện của tương lai, cái anh quan tâm là bây giờ, nó không thể mang lại hạnh phúc cho em được.
- Đó là chuyện của em, không cần anh quan tâm.
- Em…em là là em gái anh, anh không quan tâm em thì quan tâm ai đây. – Lâm Thiện Kiệt nghe cô em gái mình vẫn hết mực yêu thương nói ra lời như vậy thì lớn tiếng quát
- Hạnh phúc của em thì tự em quyết định.- Thấy anh trai nạt nộ mình Lâm Tuyết Vân cũng kiên cường chống lại
- Em…- Lâm Thiện Kiệt thật sự tức muốn nổ phổi
Trông thấy anh trai mình tức như vậy cô cũng cảm thấy có lỗi, cô biết do anh mình lo lắng mà thôi nhưng đây là mối tình đầu của mình nên cô quyết không nhân nhượng. Em gái quyết liệt như vậy, Lâm Thiên Kiệt thật sự muốn đem người tên Linh Lân đó băm vằm ra trăm mảnh cho đỡ cục tức này nhưng bây giờ anh phải nghĩ cách khác nếu không tình cảm anh em này sẽ xấu đi, nghĩ vậy anh nói:
- Thôi được rồi. Chuyện này bỏ qua một bên đi, giờ em tính nói như thế nào với cha mẹ ?
- Hả ? – Lâm Tuyết Vân ngẩn người
- Không lẽ em tính để chuyện này mãi như này hay sao. Dù sao cũng sẽ có ngày chuyện này lộ ra ánh sáng, lúc đó em tính giải quyết thế nào ?
- Em… - Lâm Tuyết Vân không biết phải trả lời anh cô như thế nào vì cô biết nếu cha mẹ cô biết về Linh Lân thì học nhất định sẽ phản đối có khi còn dồn ép cậu ta.
Lâm Thiên Kiệt thở dài, từ biểu hiện của em gái anh cũng biết cô rất khó xử, thật sự anh cũng muốn cô tìm được hạnh phúc cho bản thân nhưng đó chỉ là mong muốn mà thôi. Gãi gãi đầu, anh nói:
- Em thật sự yêu cậu ta ?
Lâm Tuyết Vân không nói gì mà chỉ gật đầu. anh nói tiếp:
- Vậy được rồi, anh có cách này nhưng em phải phối hợp và còn phải xem cậu ta thế nào nữa.
- Hả ? – Lâm Tuyết Vân như không tin vào những gì mình nghe được cô hỏi – Anh sẽ giúp em ?
- Hết cách, ai bảo anh chỉ có em là em gái chứ.
- Cảm ơn anh. – Lâm Tuyết Vân nhào vào lòng Lâm Thiên Kiệt
- Em gái ngốc. - Ôm cô một hồi rồi buông ra – Được rồi, trước tiên nghe kế hoạch của anh đã.
Lâm Tuyết Vân gật gật đầu rồi anh cô ghé vào tai cô nói. Mặt Lâm Tuyết Vân biến đổi liên tục, lúc thì buồn, lúc thì hy vọng, khi thì bối rối, nói chung đủ loại cảm xúc. Nói xong Lâm Thiên Kiệt chờ cô quyết định. Hồi lâu Lâm Tuyết Vân cắn răng gật đầu.
* * * * *
- Có chuyện gì không Tuyết Vân ? – Linh Lân hỏi
- Em..có chuyện muốn nói với anh. – Lâm Tuyết Vân đáp có vẻ mất tự nhiên
Từ biểu hiện của cô Linh Lân cảm thấy lo lắng và dường như đã hiểu ra chuyện gì nhưng trên mặt không biểu hiện ra. Lâm Tuyết Vân ấp a ấp úng một hồi mà vẫn không biết nói thế nào, lúc này người đàn ông bên cạnh mới nói:
- Chào cậu, tôi là anh trai của Tuyết Vân, Lâm Thiên Kiệt.
- Ồ…ra là anh Kiệt, xin chào anh. – Linh Lân không ngờ đây lại là anh của người yêu mình, lo lắng của cậu bớt đi một – Xin hỏi anh đến đây là…
- Ừm, hôm nay tôi tới gặp cậu là có việc quan trọng.
- Vâng, xin anh cứ nói.
Lâm Thiên Kiệt lấy giọng rồi nói:
- 5 năm sau em gái của tôi sẽ làm đám cưới.
Trong đầu của Linh Lân “Oành” một tiếng rồi đơ người đứng như trời trồng, không để ý đến Linh Lân đang choáng váng, Lâm Thiên Kiệt bồi thêm một phát bom nữa:
- Đối tượng nó lấy là con trai của gia đình thượng lưu, sau này em gái tôi sẽ thành một quý bà và vì thế tôi muốn cậu và em gái của tôi chia tay ngay hôm nay để tránh ảnh hưởng đến tương lai của nó.
Choáng váng không chỉ Linh Lân mà còn có cả Lâm Tuyết Vân, cô không ngờ anh cô lại không thực hiện theo đúng kế hoạch đã đề ra trước đó: nói cô sẽ đi du học 5 năm, trong vòng năm năm anh cô sẽ giúp Linh Lân tạo dựng sự nghiệp để cha mẹ cô đồng ý hai người qua lại, nhưng bây giờ anh cô lại nói khác vì thế sau khi choáng váng giay lát cô hét lên:
- Anh, tại sao anh nói như vậy ? Điều này không có trong kế hoạch cơ mà.
Quay sang Lâm Tuyết Vân, Lâm Thiên Kiệt nói với giọng lạnh lùng:
- Đây là chuyện cha mẹ đã quyết định, anh không có quyền can thiệp, nếu em muốn phản đối thì tìm cha mẹ mà nói, anh không làm gì được.
Lâm Thiên Kiệt giang hai tay tỏ vẻ vô tội. Thực ra trong lòng anh cũng không thoải mái gì, hôm qua anh cũng tính làm theo kế hoạch nhưng ai ngờ sau khi vào nhà thì cha mẹ đã gọi lại và báo tin đính hôn của em gái và bảo anh khuyên nhủ cô, lúc đó anh thực sự khó xử nhưng anh không phản đối được vì anh biết đây là cuộc hôn nhân chính trị và nó có lợi cho gia đình anh nên anh đành phải phụ lòng của cô em gái nhưng trước tiên phải giải quyết chuyện tình cảu em gái đã, cho nên mới có chuyện trưa hôm nay. Trở về với Linh Lân, sau khi nghe Lâm Tuyết Vân nói thì cậu biết cô cũng không biết chuyện này mặc dù cô có kế hoạch khác nhưng cậu không quan tâm được nữa vì sau khi nghe tin cô sẽ làm đám cưới thì cậu cảm thấy trời đất quay cuồng suýt nữa thì hôn mê, lúc đó thì âm thanh của GODs vang lên:
- Ây, ngươi làm gì mà kích động như vậy, làm cho linh hồn người yếu đi rồi này, thiệt tình, thôi để ta giải quyết chuyện này cho ngươi nghỉ ngơi đi.
Chấm dứt âm thanh thì GODs đã thay thế vị trí của Linh Lân điều khiển cơ thể của cậu. Những chuyện này xảy ra trong chớp mắt nên hai anh em Lâm gia không phát hiện lúc này ánh mắt của “Linh Lân” đã thay đổi. Thấy hai anh em này còn cãi nhau chí chóe nhau dài dài, hắn không kiên nhẫn, quát:
- Ồn ào quá, im lặng hết coi.
Hai anh em Lâm gia ngạc nhiên nhìn qua “Linh Lân”, Lâm Thiện Kiệt thông qua điều tra còn Lâm Tuyết Vân là qua tiếp xúc lâu nên cả hai đều biết Linh Lân là người hiền lành, ít nói, hướng nội, hiếm khi to tiếng với ai thế mà bây giờ lại hét lên với hai người họ, “Linh Lân” thấy cả hai đã im lặng, nói:
- Rồi, cả hai nói xong chưa, mà dù chưa xong cũng phải xong vì bây giờ là tôi nói. – Hai anh em Lâm gia triệt để nín luôn – Nói tóm lại là cô…à là em, say này sẽ cưới một tên thiếu gia nhà giàu còn ông anh này muốn tôi chấm dứt với em của ông anh để cô ấy được hạnh phúc đúng không ?
Lâm Thiên Kiệt tuy ngạc nhiên khi thấy “Linh Lân” thay đổi nhưng vẫn gật đầu còn Lâm Tuyết Vân muốn nói gì nhưng thấy anh mình trừng mắt mình nên cũng gật đầu. Thấy vậy, “Linh Lân” nở nụ cười:
- Tốt rồi, mọi chuyện đã xong. Ai về nhà nấy, an hưởng tuổi già.
Cả Lâm Thiên Kiệt và Lâm Tuyết Vân đều trố mắt nhìn chằm chằm vào “Linh Lân” vì cả hai không ngờ cậu ta lại đồng ý chia tay. Lâm Tuyết Vân không thể tin được, cô run giọng, nói:
- Anh…anh nói là thật lòng sao ?
“Linh Lân” nhìn thẳng vào mắt cô, tay trái nâng lên vuốt má cô, từ đôi mắt lóe lên vẻ ôn nhu, cậu nói:
- Anh không muốn, thực sự anh không muốn nhưng bây giờ anh biết anh và em không thuộc về một thế giới…
Lâm Tuyết Vân muốn nói gì đó nhưng cậu kịp thời chặn đôi môi đỏ mọng của cô, cậu lắc lắc đầu:
- Anh biết em muốn nói gì nhưng em yên tâm, anh nói là tạm thời chứ không phải là không bao giờ, em hiểu ý anh chứ.
Nhìn thật lâu vào đôi mắt đen sâu thẳm như là hắc động sâu hoắm dễ đem người ta giam cầm ở trong đó, cô giật mình phát hiện nam nhân trước mặt có điều gì đó khác với bình thường nhưng khác nhau ở chỗ nào cô tạm thời không biết rõ, cô gật đầu rồi ôm chặt lấy “Linh Lân”, dường như không ngờ cô sẽ ôm mình nên “Linh Lân” cứng đờ cả người, hắn âm thầm nghĩ: “Chà, thằng nhóc Linh Lân này sướng thật, có người yêu hàng to như thế này, lúc đầu nhìn cứ tưởng nhỏ ai ngờ…kekeke”. Thật lâu sau Lâm Tuyết Vân mới buông “Linh Lân” ra, cậu nhìn sang Lâm Thiên Kiệt đứng qua sát nãy giờ:
- Bây giờ hai chúng tôi tạm thời chia tay và tôi mong anh chắm sóc tốt cho cô ấy, nếu cô ấy có bất cứ chuyện gì không may thì tôi sẽ cho anh hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
- Ngươi…người đang uy hiếp ta ?
- Đúng, ta đang uy hiếp ngươi đấy.
Nói xong câu đó, từ người “Linh Lân” tỏa ra một áp lực cực lớn đè ép lên Lâm Thiên Kiệt, trong nháy mắt mặt Lâm Thiên Kiệt biến sắc, trán đổ mồi hôi như mưa, anh nhìn thẳng vào “Linh Lân” nhưng bây giờ anh cảm thấy giống như nhìn thấy “Linh Lân” rất khổng lồ và anh không thể thở được. Cảm nhận được sự bất thường của anh trai, Lâm Tuyết Vân hỏi:
- Anh làm sao vậy ?
Lúc này, áp lực trên người Lâm Thiên Kiệt biến mất, anh mở to mắt không dám tin vào người đứng trước mặt mình hiện giờ, trong đôi mắt có một tia sợ hãi khó hiểu, nghe thấy lời hỏi thăm của cô em gái anh đáp:
- Không...không có gì đâu. Chuyện xong rồi chúng ta mau trờ về thôi.
- Vâng. – Lâm Tuyết Vân rất không muốn nhưng cô không làm gì được nên quay sang Linh Lân nói lời tạm biệt rồi đi theo anh cô
Trong khi bước đi Lâm Thiên Kiệt liếc về phía “Linh Lân” và anh thấy cậu ta đang mỉm cười nhìn mình, nụ cười ấy làm anh nổi lên một cơn ớn lạnh, không phải vì “Linh Lân” là gay mà là nụ cười ấy rất khủng khiếp, theo anh là như vậy. Thấy hai anh em Lâm gia đã đi khuất, “Linh Lân” vỗ vỗ tay:
- Cuối cùng cũng xong, mệt chết người rồi. – Tuy nói vậy nhưng trên mặt luôn nở nụ cười thì hẳn đây chỉ là câu nói đùa mà thôi.