Hủ Thụ - Thâm Khuy

Chương 42




Vì Nguyễn Hà đang ở nhà dì Trần nên khi Cận Đình Hựu về nhà, phòng khách chỉ còn lại mình hắn.

Ngôi nhà đã bật sẵn hệ thống sưởi dưới sàn, nhưng lúc hắn đi vào, không khí vẫn chưa ngay lập tức trở nên ấm áp. Hắn chậm rãi quay lại phòng của Cận Hướng Dương. Từng góc trong căn phòng đều được hắn tỉ mỉ ngắm nhìn. Quyển nhật ký và tập vẽ của Cận Hướng Dương đã bị hắn lật giở vô số lần, giờ đang nằm ngay ngắn trên bàn học. Còn những cuốn truyện tranh của cậu, hắn chưa từng chạm tới, chúng vẫn được sắp xếp ngay ngắn theo thứ tự cũ trên giá sách. Chiếc chăn mềm mại của Cận Hướng Dương vẫn trải phẳng phiu trên giường. Quần áo của cậu cũng được treo từng bộ hoàn chỉnh trong tủ.

Tất cả mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có Cận Hướng Dương là không còn nữa.

Cận Đình Hựu đứng giữa căn phòng trống trải. Trong đầu hắn dường như vẫn còn hiện lên cảnh tượng hai người họ ôm nhau dưới trận tuyết đầu mùa. Hắn cuối cùng cũng bắt đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian này, thậm chí là những năm qua, những ký ức giữa hắn và Cận Hướng Dương. 

Khi mới đến nhà họ Cận, Cận Hướng Dương vốn là đứa trẻ trầm lặng và sợ người lạ. Nhà bọn họ đối xử với cậu không nồng nhiệt cũng chẳng lạnh nhạt, nên cậu bé cũng chẳng làm ồn hay gây phiền phức gì. Lúc đó, Cận Đình Hựu chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nhìn thấy đứa em trai lờ đờ, ngốc nghếch, nhưng lại có khuôn mặt xinh xắn, liền nảy sinh ý định trêu chọc cậu. 

Mặc dù bị Cận Đình Hựu trêu đùa, Cận Hướng Dương lại chẳng phát hiện ra, thậm chí còn tưởng rằng đó là người duy nhất trong nhà quan tâm đến mình, muốn chơi cùng mình, nên ngày nào cũng chạy theo hắn, bám dính lấy hắn không rời. Khi ấy, mối quan hệ giữa Cận Đình Hựu với cha mẹ đã bắt đầu rạn nứt, còn với anh trai thì ngấm ngầm ganh đua, nên hắn cũng chẳng ngại gì việc cùng chơi với Cận Hướng Dương. Mỗi lần như thế, cậu đều tròn mắt ngốc nghếch nhìn hắn, miệng cười ngây ngô.

Về sau, Cận Đình Hựu không còn trêu chọc cậu nữa, có lúc khi tâm trạng tốt, hắn còn đưa Cận Hướng Dương ra vườn nhà cũ chơi đu quay. Rồi đến một ngày, khi Cận Đình Hựu rời khỏi nhà cũ, hắn đã mang theo cả Cận Hướng Dương.

Khi hồi tưởng về những ký ức giữa mình và Cận Hướng Dương.

Hắn tự hỏi bản thân, phải chăng mình chỉ mới thích Cận Hướng Dương trong hai tháng qua? 

Nếu tình cảm này thật sự hời hợt và ngắn ngủi đến vậy, làm sao hắn lại rơi vào tình trạng khốn khổ như bây giờ? 

Ngay từ lúc hắn đưa Cận Hướng Dương ra khỏi nhà họ Cận, hắn đã biết rằng cậu hoàn toàn khác biệt trong mắt mình. Những người thích hắn, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, hoặc vì ngoại hình, hoặc vì tiền bạc của hắn. Nếu hắn chỉ tham luyến sự quan tâm và dựa dẫm của người khác, thì ngoài kia, bất cứ ai cũng có thể làm được điều đó. 

Điều hắn thực sự khao khát chính là trái tim trong sáng của Cận Hướng Dương. Thế nhưng, hắn lại khinh thường tất cả những điều này—khinh thường sự ngây ngô của Cận Hướng Dương, và khinh bỉ chính bản thân mình vì đã si mê con người đó.

Hắn vừa tận hưởng nó, lại càng chống đối nó nhiều hơn.

Cận Đình Hựu không thể chấp nhận mình giống như một kẻ ngốc, mua quà và bánh kẹo để lấy lòng Cận Hướng Dương. Hắn cố tình phủ nhận sự khác biệt của cậu. 

Hắn đã sớm biết, cha mẹ luôn thiên vị anh cả, bởi họ cho rằng Cận Hoa Vĩ trầm ổn hơn. Dù trong mắt hắn, người anh trai ấy chẳng qua chỉ là người kế thừa tốt hơn sự giả tạo đặc trưng của nhà họ Cận. Tuy chênh lệch tuổi tác giữa hắn và anh trai không lớn, nhưng sự phân biệt đối xử từ cha mẹ đã sớm khắc sâu vào lòng hắn. Bề ngoài, hắn tỏ vẻ dửng dưng và chuyển ra ngoài sống một cách tự do, nhưng trong thâm tâm, làm sao hắn có thể thật sự không để tâm?

Vậy nên, khi nhận ra bản thân lại nảy sinh tình cảm với một người có vấn đề về trí tuệ như Cận Hướng Dương, hắn tự nhiên bài xích điều đó. Trong nhà họ Cận, nơi luôn đề cao sự mạnh mẽ và ưu tú, việc hắn yêu thích Cận Hướng Dương lại trở thành một thứ ngây thơ đáng chê cười, khiến Cận Đình Hựu cảm thấy mình chẳng khác nào một kẻ thiếu thốn tình cảm và bất tài.

Hắn cho phép Hướng Dương nằm chung giường với mình, cho phép cậu ôm mình ngủ, cho phép cậu thể hiện tất cả những cử chỉ thân mật. Nhưng giờ nghĩ lại, hắn nhận ra không phải bản thân “cho phép” mà là chính hắn đã hèn hạ dụ dỗ cậu làm những điều đó. Như vậy, có lẽ cũng không thể tính là khát khao của hắn.

Giờ đây, khi nhìn lại quãng thời gian vừa qua, Cận Đình Hựu càng thấy bản thân mình, người đã luôn đấu tranh và giằng xé, mới thật sự đáng buồn cười và trẻ con hơn cả.

Con người sống cả một đời, phải may mắn đến mức nào và bất hạnh ra sao, mới có thể nảy sinh một tình cảm gần như phá vỡ các quan niệm xã hội và thậm chí chẳng hòa hợp với chính bản thân mình như vậy. Thay vì giữ chặt và bảo vệ nó, hắn lại đẩy nó ra xa và làm tổn thương nó.

Cận Đình Hựu tự biết bản thân đã mục rữa từ sâu thẳm, muốn kéo người khác xuống nước cùng mình. Hắn không ngừng hút cạn sức sống của Cận Hướng Dương, lấy cậu làm nguồn sống, ích kỷ muốn giữ người ở bên cạnh. Rời xa hắn, Cận Hướng Dương quả thật sống tốt hơn nhiều. 

Vừa rồi, cảnh tượng Cận Hướng Dương tươi cười ngắm tuyết rơi giống như những chồi non đang vươn mình chào đón mùa xuân. Nhưng khi còn bên hắn, Cận Hướng Dương dường như chưa bao giờ hạnh phúc như thế.

Mấy ngày trước, hắn vẫn tự dối mình rằng mọi thay đổi đều bắt đầu từ cái tát đó, nhưng thực tế không phải vậy. Mỗi việc hắn từng làm với Cận Hướng Dương đều là nguyên nhân, là những tội lỗi khiến hắn cảm thấy nhục nhã. Hắn hoàn toàn không thể biện minh cho những điều tồi tệ đã làm với Cận Hướng Dương.  

Liệu chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi đã có thể thay đổi cách nhìn của Cận Hướng Dương về hắn ư? 

Không, không phải vậy. 

Đơn giản là Cận Hướng Dương đã gặp được một người tốt hơn, và cậu đã tự mình hiểu ra tất cả.

Anh do dự không kiềm chế được cảm xúc, trong khi Nguyên Liệt thì lại quyết đoán và kiên định tiến về phía trước. Nguyên Liệt đã sớm thấy rõ mọi điều từ trước, còn hắn bây giờ mới nhận ra. 

Tính cách của Cận Hướng Dương vốn là thế, khi thích và muốn dựa dẫm vào ai, cậu sẽ ngây thơ và quấn quýt không rời. Còn hiện tại, Cận Hướng Dương sợ hắn, hắn chẳng thể làm gì hơn. Hắn không thể ép buộc cậu nữa. Trước kia hắn tự nhủ mình không bận tâm, nhưng giờ hắn không muốn Cận Hướng Dương phải sợ hãi trước mặt mình thêm nữa.

Đến giờ phút này, hắn sẵn sàng thừa nhận rằng mình đã yêu Cận Hướng Dương. Có gì mà không dám thừa nhận chứ? 

Hắn thích cậu, thích cái sự ngây ngô, hồn nhiên, nhiệt thành và đẹp đẽ của Cận Hướng Dương. Nếu bây giờ cậu có thể cười với hắn, tin hắn, và yêu hắn một lần nữa, hắn sẽ sẵn sàng nâng cậu lên tận trời cao. Cậu có thể leo lên đầu hắn mà tùy ý làm điều mình muốn. Cận Hướng Dương sẽ không còn phải lo lắng nữa, hắn sẽ yêu chiều cậu càng nhiều càng tốt, hắn muốn Cận Hướng Dương mỗi ngày đều cười. 

Nếu lỡ có làm cậu buồn, thay vì rơi nước mắt, cậu sẽ mắng hắn, lúc đó hắn sẽ đi dỗ dành Cận Hướng Dương. Ba năm qua, những gì hắn nợ cậu, hắn sẽ dùng phần đời còn lại để đền bù. Nếu như Cận Hướng Dương có thể quay trở lại.

Quay lại? Cận Hướng Dương còn quay về nữa không? Bây giờ Cận Hướng Dương thậm chí còn không muốn nhìn hắn một cái.

Chẳng có ai bắt buộc phải chờ đợi mãi một người. Huống hồ, hắn đối xử với Cận Hướng Dương đâu có tốt. Chính tay hắn đã tiêu hao hết tình cảm, sự tin tưởng và dựa dẫm mà cậu từng dành cho mình. Bây giờ, Cận Hướng Dương đã đi tìm hạnh phúc cho riêng mình và bỏ hắn lại phía sau.

Cận Đình Hựu ngồi xuống trước bàn học, lật mở quyển nhật ký của Cận Hướng Dương. Ở trang cuối cùng, những dòng chữ nguệch ngoạc hiện lên trước mắt anh:

“Bốn ngày rồi! Khi nào anh mới về? Anh đã nói là sẽ về sớm mà. Em rất nhớ anh. Một, hai, ba, bốn. Anh bốn! ngày! chưa! về! Tại sao vậy? Anh đang làm gì thế? Em muốn khóc. Em nhớ anh nhiều lắm.”

Cận Đình Hựu đóng nhật ký lại, rồi lại mở ra.

Hắn cầm bút lên, viết vào trang cuối cùng, nơi mà Cận Hướng Dương từng thổ lộ nỗi nhớ nhung, những dòng chữ lặng lẽ mà khắc khoải:

“Anh cũng nhớ em. Em còn quay lại không?

Dương Dương.

Anh đã yêu em từ lâu rồi, nhưng bây giờ anh nói điều này, em có còn tin không?”