Nguyên Liệt nhìn thấy khuôn mặt Cận Hướng Dương trở nên đỏ bừng, đôi mắt ngập nước lúng túng nhìn xung quanh, rồi sau đó lại liếc nhìn về phía anh với vẻ e thẹn.
Hình ảnh này khiến Nguyên Liệt nhớ lại một buổi sáng gần đây, khi Cận Hướng Dương ngượng ngùng cuộn tròn trong chăn, đỏ mặt nói rằng cậu không sốt, rồi hình ảnh Cận Hướng Dương hôn lên cằm anh trước khi anh ra ngoài, gương mặt cậu cũng đỏ lựng như vậy.
Ngay khoảnh khắc này, như thể có điều gì đó đột nhiên chui vào tâm trí Nguyên Liệt, mở ra những suy nghĩ bị chèn ép bấy lâu.
Nguyên Liệt lật người, đè lên người cậu. Anh chống tay bên đầu Cận Hướng Dương, ôm lấy cậu một cách bảo vệ, và hỏi khẽ: “Em còn muốn làm gì với tôi?”
“Em nói rồi, anh, sẽ không tức giận chứ?”
“Sẽ không.”
“Em… em muốn, em luôn muốn ôm anh.”
Cận Hướng Dương bị bao quanh bởi hơi thở nặng nề của Nguyên Liệt, cảm thấy như bị giam giữ. Cậu vốn đã thấy mùi hương của Nguyên Liệt thật dễ chịu, giờ đây càng cảm thấy như sắp ngất đi.
Khuôn mặt cậu càng đỏ hơn, giọng nói cũng nhỏ dần: “Em còn muốn… hôn anh. Hôn lên mặt anh, lên mũi anh, lên cằm anh, lên mắt anh, lên… môi anh.”
Nguyên Liệt bất ngờ hôn lên môi Cận Hướng Dương. Anh nói: “Cho em hôn.”
Môi của Nguyên Liệt thì lạnh.
Khi anh hôn xuống, Cận Hướng Dương bỗng cảm nhận được một làn hơi mát lạnh, sau đó nhanh chóng trở nên ấm áp. Không chỉ là hơi thở hòa quyện mà còn là môi chạm môi, mềm mại và nóng bỏng. Cận Hướng Dương cảm nhận được hơi thở của Nguyên Liệt len lỏi qua khe hở giữa môi mình và anh, xâm chiếm hoàn toàn tâm trí cậu.
Hơi thở của Nguyên Liệt lạnh lẽo, mang theo chút ẩm ướt. Trong khoảnh khắc ấy, một làn sương mù cùng ánh sáng mờ ảo như bừng lên, bao phủ lấy tất cả suy nghĩ của Hướng Dương, khiến cậu gần như tưởng rằng mình đang rơi vào một chiếc lồng hấp.
Dần dần, trên đôi môi khô khốc của họ dường như xuất hiện những giọt nước.
Cận Hướng Dương mơ hồ nghĩ rằng, nụ hôn có vẻ khác với những gì cậu tưởng tượng. Cậu nghĩ rằng hôn nhau chỉ đơn giản là chạm nhẹ môi. Nhưng hóa ra, hôn còn cần như Nguyên Liệt, liên tục chạm và mơn trớn.
Tuy nhiên, cậu không cảm thấy sợ hãi hay khó chịu. Khi Nguyên Liệt hôn cậu, thật nhẹ nhàng và cẩn thận. Luồn hơi thở nặng nề của Nguyên Liệt cuộn trào trong nụ hôn nhẹ nhàng này, hòa cùng với độ ẩm trên đôi môi họ, trở nên dinh dính, như một đám lông mềm mại ôm trọn lấy cậu.
Nguyên Liệt lại hôn nhẹ lên mũi của Cận Hướng Dương, lên hàng mi hơi run rẩy và lên gò má đang đỏ ửng của cậu. Cuối cùng, anh hôn vào vành tai đang nóng bừng của Cận Hướng Dương.
Một tay Nguyên Liệt chống bên đầu Cận Hướng Dương, trong khi bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Nguyên Liệt khẽ hỏi với giọng khàn khàn: “Em muốn hôn như thế này à?”
Cận Hướng Dương gật đầu rồi lại lắc đầu. Giọng cậu run rẩy, nói nhỏ:
“Hình như… hình như có chút… hơi lâu rồi.”
Nguyên Liệt khẽ cười. Anh nghiêng mặt gần Cận Hướng Dương, trầm tĩnh hỏi để trêu cậu: “Em cảm thấy tôi hôn lâu quá sao?”
Cứu mạng, Cận Hướng Dương trong lòng kêu gào, cảm thấy choáng váng.
Sao Nguyên Liệt lại bất ngờ tiến sát thế này?
Môi của anh gần đến nỗi cậu cảm nhận được từng hơi thở ấm áp.
Họ không dùng chung sữa tắm, vậy mà tại sao mùi hương của anh lại thơm như vậy?
Nguyên Liệt vừa cười, làn hơi nhẹ nhàng phả lên mặt cậu, khiến tim cậu đập loạn nhịp không thể kiểm soát.
Cận Hướng Dương đã không còn biết mình đang ở đâu, cũng không nhớ rõ mình vừa nói gì. Cậu ngây ngốc nhìn Nguyên Liệt, người đang mỉm cười và nhìn xuống cậu. Nguyên Liệt ít khi cười như vậy.
Trong khoảnh khắc này, Cận Hướng Dương cảm thấy, giữa họ có điều gì đó đã thay đổi. Hoặc nói đúng hơn là ánh mắt của Nguyên Liệt nhìn cậu, đã không còn giống như trước.
Cậu cảm thấy, Nguyên Liệt dường như thích cậu nhiều hơn.
Cận Hướng Dương nhỏ giọng nói: “Không lâu.”
“Vậy thì hôn thêm một chút nữa.”
Nguyên Liệt không nhịn được lại hôn tiếp.
Hơi thở của Cận Hướng Dương khẽ run rẩy, vừa nóng vừa mềm mại. Nguyên Liệt lắng nghe nhịp thở của cậu, như đang nghe một lời tỏ tình mãnh liệt và chân thành. Giây phút trước, trái tim anh còn nặng nề chôn sâu dưới lớp băng lạnh, giây tiếp theo, lớp băng tan chảy, để trái tim anh rơi xuống dòng dung nham nóng bỏng đang sôi trào.
Cận Hướng Dương đâu có ngốc?
Cậu rõ ràng có thể dễ dàng điều khiển cảm xúc của anh.
Nguyên Liệt ôm lấy hông Cận Hướng Dương, siết chặt thêm.
Lần này, anh không chỉ dừng lại ở việc hôn má cậu.
Lúc đi ngủ, Cận Hướng Dương thường cảm thấy khó chịu với cổ áo ngủ quá chật, nên cậu luôn kéo cổ áo xuống để có thể thoải mái hơn. Nguyên Liệt chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể thấy bờ vai trắng ngần của cậu cùng với đường xương quai xanh thanh tú.
Anh từ từ cúi xuống, những nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống cằm Cận Hướng Dương. Anh hôn lên vành tai cậu, dọc theo phần da quanh hàm, rồi hôn lên mặt sau tai mỏng manh, cuối cùng hôn vào đường chân tóc nóng bỏng kế đó.
Những nụ hôn ẩm ướt và nóng bỏng, dồn dập bên cổ Cận Hướng Dương. Tóc anh vẫn còn hơi ẩm sau khi tắm, mềm mại và ướt át nhẹ nhàng chạm vào cằm của cậu. Cận Hướng Dương thăm dò đưa tay ra, ôm lấy Nguyên Liệt, một lúc sau lại nắm lấy áo ngủ của anh.
Đây là trải nghiệm mà Cận Hướng Dương chưa từng có. Trước đây, cậu luôn chui vào lòng Nguyên Liệt, nhưng lần này, lại là Nguyên Liệt chui vào cổ cậu, hôn lên làn da của cậu.
Tại… Tại sao… Nguyên Liệt lại bắt đầu hôn lên xương quai xanh của cậu?
Điều kỳ lạ hơn là, mặc dù Nguyên Liệt đang hôn lên xương quai xanh, Cận Hướng Dương lại cảm thấy sống lưng mình tê dại trước những nụ hôn không ngừng của anh. Nguyên Liệt siết chặt hông cậu với một sức mạnh chưa từng có. Không chỉ là khuôn mặt nóng bừng, Cận Hướng Dương nghĩ, mà cơ thể cậu cũng đang nóng lên.
Mỗi buổi sáng thức dậy, Cận Hướng Dương cũng có những hiện tượng sinh lý bình thường. Nhưng cậu không tự mình kích thích, chỉ cần kiềm chế một vài phút, mọi thứ sẽ tự lắng xuống. Dù có làm những chuyện đó với Cận Đình Hựu, cậu cũng cần phải có sự kích thích từ hắn mới có phản ứng.
Nhưng giờ đây, nơi ấy thậm chí còn chưa bị chạm tới, mà đã cương lên. Cận Hướng Dương cảm thấy hoang mang. Tại sao cơ thể cậu lại không nghe lời… Cậu ngượng ngùng nghĩ, gần gũi với Nguyên Liệt như thế, nếu chạm phải anh thì sao?
Nguyên Liệt luôn kiềm chế với Cận Hướng Dương. Giờ đây, khi xác nhận rằng mình không làm tổn thương cậu và biết rằng Cận Hướng Dương cũng khao khát anh, Nguyên Liệt không thể kiềm chế mong muốn hôn khắp cơ thể Cận Hướng Dương.
Hơi thở của cả hai đều trở nên nặng nề và gấp gáp.
Nguyên Liệt gần như ôm trọn Cận Hướng Dương vào lòng, hôn cậu từ trên xuống dưới. Khi Cận Hướng Dương có phản ứng, anh lập tức cảm nhận được.
Nguyên Liệt đưa tay xuống, sờ thử một chút.
Cảm giác khó chịu khi bị căng lên, được Nguyên Liệt nhẹ nhàng vuốt ve bằng bàn tay to lớn, khiến Cận Hướng Dương không khỏi rùng mình. Ánh mắt cậu ngay lập tức ánh lên vẻ ướt át, cậu cảm thấy cả vùng lưng dưới của mình tê dại. Cậu lo lắng nhìn Nguyên Liệt và phát hiện ra anh cũng đang nhìn mình.
Cận Hướng Dương không hiểu được ánh mắt của Nguyên Liệt, chỉ cảm thấy thứ không nghe lời đó đã khiến mình lâm vào tình huống khó xử. Cậu hoảng hốt thanh minh: “Em không biết tại sao, nó… nó tự nhiên cứng lên.”
“Không sao cả,” Nguyên Liệt áp sát Cận Hướng Dương, để cậu cảm nhận được mình. Đầu mũi của anh chạm nhẹ vào đầu mũi cậu, anh nói: “Tôi sớm đã cứng rồi.”