Hai người không hề nhận ra rằng nội dung cuộc trò chuyện của họ nhạy cảm và cấm kỵ đến mức nào. Giọng nói cả hai vẫn đều đều như thể chỉ đang trò chuyện một cách bình thường. Cận Hướng Dương không chú ý đến việc có một phóng viên đang đứng cạnh bức rèm dày bên cửa sổ.
Nguyên Liệt nghe thấy Cận Hướng Dương gọi tên cô gái, nhớ lại trước đó Cận Hướng Dương từng bảo sẽ đến gặp Nguyễn Hà, nên khi thấy cậu niềm nở, anh liền hiểu ra tình hình. Lúc hai người trò chuyện, anh không định tiến lại gần, sợ sẽ khiến cô gái hoảng sợ.
Anh luôn quan sát Cận Hướng Dương cho đến khi nhận ra phóng viên đã đến gần, liền đứng dậy, bước tới bên cậu. Phóng viên ghi âm đã khiến những người trong giới truyền thông bắt đầu chú ý, giờ đây, tất cả đều hướng máy quay về phía họ.
Nguyên Liệt tiến lại, nghe thấy Cận Hướng Dương tức giận nói: “Họ đều bắt nạt chị sao?!”
“Ừm.” Nguyễn Hà dụi mắt, đôi mắt đẹp đỏ hoe, giọng nói nhỏ nhẹ: “Chú viện trưởng dẫn họ đến. Có lúc là một người, có lúc là hai người. Chị ngoan ngoãn cởi đồ, nhưng vẫn bị mắng.”
“Còn em? Em sống thế nào? Dương Dương.”
“Em…”
Cận Hướng Dương chưa kịp nói hết câu, thì tiếng ồn ào ầm ĩ từ phía sau đã gần như lật đổ cả hội trường. Cậu hoảng hốt quay lại, Nguyên Liệt kịp thời tiến lên chặn trước người cậu. Những gì Nguyễn Hà vừa nói không chỉ mình Nguyên Liệt nghe rõ, mà hầu như tất cả các phóng viên truyền thông đang đi tới cũng đã nghe thấy.
Người viện trưởng, lúc nãy còn tỏ ra thân thiện trên bục phát biểu, giờ đây vội vã đi tới quát lên: “Nguyễn Hà!”
Ban đầu chỉ nghĩ hôm nay chỉ là một buổi báo cáo bình thường, nhưng lúc này họ đã đánh hơi thấy một tin tức nóng hổi. Viện phúc lợi Thịnh Dương, không chỉ là viện lớn nhất trong thành phố mà còn trong cả tỉnh, giờ lại dính líu tới những thông tin gây sốc như thế này.
Dù sự thật ra sao, tất cả những phóng viên có mặt đều đã bắt đầu nghĩ đến việc làm sao để viết bài và chỉnh sửa ngay trong đêm, cố gắng trở thành người đầu tiên tung ra tin tức nóng hổi này.
Doanh nghiệp tài trợ chính cho Viện Phúc lợi Thịnh Dương – Quỹ từ thiện nhà họ Cận – cũng khó mà tránh khỏi làn sóng dư luận tiêu cực. Sắc mặt của bố mẹ Cận lập tức trở nên nghiêm trọng.
Sự ngăn cản muộn màng của viện trưởng giờ đã không còn tác dụng. Dù Nguyên Liệt đã đứng chắn trước Cận Hướng Dương, vẫn có phóng viên vòng sang một bên, dồn dập đặt câu hỏi:
“Cận Hướng Dương, cậu nói rằng cậu đã thấy viện trưởng và người phụ nữ này không mặc quần áo, chuyện đó xảy ra khi nào?”
“Cận Hướng Dương, ngoài cô ấy, cậu còn thấy viện trưởng xâm phạm ai khác nữa không?”
“……”
Trước đây, khi tham gia các buổi tiệc nhà họ Cận, Cận Hướng Dương thường được phóng viên phỏng vấn, nhưng chỉ là những câu hỏi vô thưởng vô phạt. Chưa bao giờ cậu phải đối mặt với cảnh các phóng viên như phát cuồng, thi nhau đặt câu hỏi dồn dập như thế này. Sợ hãi, cậu núp sau lưng Nguyên Liệt, lo lắng quay đầu nhìn về phía Nguyễn Hà. Rõ ràng, cô cũng bị dọa đến hoảng sợ. Ở phía xa, vẫn còn có phóng viên đứng ngoài cửa sổ, hét lớn vào bên trong hỏi:
“Cô gái này, cô có thể kể về thời điểm lần đầu tiên bị xâm hại không? Lúc đó cô đã đủ tuổi trưởng thành chưa?”
“Trong trại trẻ còn có nạn nhân nào khác không?”
“Những việc này đã diễn ra bao lâu rồi?”
Sắc mặt Cận Hướng Dương trắng bệch, hoảng loạn. Cậu di chuyển một chút, chắn trước mặt Nguyễn Hà, người đang rơi nước mắt và lúng túng. Nguyên Liệt lập tức bảo vệ hai người.
Anh lạnh lùng nói: “Những việc cụ thể, các người nên đi hỏi viện trưởng Thịnh.”
Viện trưởng Thịnh bị các phóng viên chặn lại, không thể di chuyển một bước: “Viện trưởng Thịnh, những gì cô gái này nói có đúng không?”
“Viện trưởng, trong viện còn nạn nhân nào khác ngoài cô ấy không?”
“……”
Không chỉ viện trưởng Thịnh, mà cả bố Cận và mẹ Cận cũng bị các phóng viên phía sau vây quanh:
“Ngài nói Cận thị luôn rất quan tâm đến công tác từ thiện, và Thịnh Dương là mục tiêu được Tần Thị tài trợ chính. Vậy những việc mà viện trưởng Thịnh làm, Tần Thị có biết không?”
“Nếu như những gì Cận Hướng Dương nói là đúng, thì hành vi xâm hại này đã kéo dài ít nhất là tám năm. Liệu Cận thị thực sự không biết gì sao? Các ngài chưa bao giờ âm thầm điều tra hay tìm hiểu kỹ về viện phúc lợi Thịnh Dương à?”
“Hay toàn bộ cái gọi là hoạt động từ thiện của các ngài chỉ là hình thức bên ngoài?”
Chỉ trong chốc lát, đại sảnh vốn yên bình bỗng trở nên hỗn loạn, như thể bị một chậu nước bẩn lâu năm ở góc hẻm đổ vào từ trên mái nhà.
Âm thanh ồn ào lập tức bùng nổ, từng lớp mặt nạ hoàn hảo của những người có mặt như bị dội nước sôi, để lộ ra lộ ra bộ mặt thật sự bên dưới. Giới truyền thông giờ đây không còn quan tâm đến bản chất sự việc, mà chỉ chú ý đến sức ảnh hưởng và tác động mà nó có thể gây ra.
Những bí mật bẩn thỉu ẩn sau lớp vỏ học thức lịch lãm của viện trưởng Thịnh bị phơi bày không chút che giấu. Còn bố Cận và mẹ Cận, khi bị phóng viên truy vấn, vẻ ngượng ngùng hiện rõ, như bóc trần cái đạo đức giả mà họ cố che đậy.
Cận Đình Hựu đứng dưới một cái cây không xa đại sảnh. Hắn nghe thấy âm thanh ồn ào mạnh mẽ từ bên trong, vẻ mặt chợt căng thẳng. Hắn bước nhanh về phía đại sảnh, lặng lẽ đi vào từ cửa bên. Từ đó, hắn nhìn thấy bố mẹ Cận và viện trưởng Thịnh đang bị vây chặt, không thể thoát thân.
Cạnh cửa sổ, nơi đám đông đang tụ tập ngày một đông, hắn lập tức nhận ra Nguyên Liệt với vóc dáng cao lớn nổi bật. Hắn vội vàng bước đến, nhìn thấy Cận Hướng Dương đang được Nguyên Liệt bảo vệ, và cô gái bên ngoài cửa sổ đang được Cận Hướng Dương bảo vệ. Gương mặt Cận Đình Hựu trầm xuống khi nghe loáng thoáng vài câu, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra trong sảnh.
Tình hình ngày càng mất kiểm soát, nhưng chuyện này nhà họ Cận sẽ xử lý thế nào, Nguyên Liệt không quan tâm. Anh chỉ lạnh lùng bảo vệ Cận Hướng Dương, định kéo cậu ra ngoài. Tuy nhiên, phóng viên đã bao vây họ chặt cứng, không còn đường đi.
Nguyên Liệt nổi tiếng trong ngành là người lạnh lùng và nghiêm nghị. Gương mặt sắc lạnh của anh bây giờ càng thêm dữ tợn, khiến đám phóng viên đứng chắn trước mặt không tự chủ lùi lại vài bước.
Anh muốn đưa Cận Hướng Dương rời khỏi chốn hỗn loạn này. Nhưng Cận Hướng Dương lại nắm chặt tay áo Nguyên Liệt, lo lắng nói:
“Còn chị Nguyễn Hà nữa, không thể bỏ mặc chị ấy được.”
Trong tình hình này, trừ phi có thêm người từ Nguyên gia đến, nếu không, chỉ mình Nguyên Liệt thì khó có thể bảo vệ cả hai người cùng lúc. Nguyễn Hà cúi đầu, lấy tay che mặt, nhỏ giọng nói:
“Em đi đi, Dương Dương. Đừng lo cho chị nữa.”
Các phóng viên nhường lối cho Cận Đình Hựu tiến lại gần họ. Hắn nói với Cận Hướng Dương:
“Dương Dương, anh sẽ đưa em đi. Nguyên Liệt sẽ đưa chị Nguyễn Hà của em đi.”
“Không!” Cận Hướng Dương nắm chặt áo Nguyên Liệt, cuống quít nói:
“Em không muốn anh. Em muốn Nguyên Liệt. Nguyên Liệt sẽ đưa em và cả chị Nguyễn Hà đi.”
Mắt Cận Đình Hựu bỗng đỏ lên. Trong khi đó, đã có phóng viên ra khỏi đại sảnh, bao vây Nguyễn Hà bên ngoài. Cận Hướng Dương nhìn thấy sắc mặt Nguyễn Hà tái nhợt, bị nhiều người liên tiếp chất vấn, đứng ở đó sốt ruột đi đi lại lại.
Cậu hoảng loạn khóc lớn: “Phải làm sao đây, chị Nguyễn Hà. Làm ơn, em muốn ra ngoài giúp chị ấy!”
“Anh sẽ đưa cô ấy đi.” Chưa kịp để Nguyên Liệt gọi điện, Cận Đình Hựu bỗng nói, nhìn vào đôi mắt đang không ngừng rơi lệ của Cận Hướng Dương, “Nguyên Liệt sẽ đưa em đi.”
Nói xong, hắn bước ra ngoài, ôm lấy Nguyễn Hà gần như cùng lúc với Nguyên Liệt, cả hai cùng bước ra khỏi cánh cửa viện phúc lợi Thịnh Dương. Hắn nghiêng đầu, nhìn thấy Nguyên Liệt ôm lấy Cận Hướng Dương lên xe.
Cho đến khi lên xe, ánh mắt Cận Hướng Dương vẫn lo lắng dõi theo Nguyễn Hà. Cận Đình Hựu thu hồi tầm mắt, mặt hắn không biểu cảm, dẫn theo Nguyễn Hà, người đang sợ hãi tái nhợt lên xe.