Lúc này là giữa trưa, hầu hết những người đi bộ trên đường là nhân viên văn phòng ra ngoài ăn trưa. Đám đông nhộn nhịp đang trò chuyện thì thầm với nhau ở hai bên đường. Cận Đình Hựu ngồi trong xe, chậm rãi đi qua những cảnh tượng nhộn nhịp này.
Hắn trở về nhà.
“Cận tiên sinh,” trong nhà chỉ có dì Trần ra đón, bà vội vàng nói, “Tôi không biết cậu về, tôi sẽ đi nấu cơm ngay.”
“Không cần đâu.” Cận Đình Hựu ngăn bà lại.
Cận Đình Hựu hiếm khi về nhà vào giờ này. Dì Trần hỏi: “Ngài có việc gấp gì không? Cần tôi lấy gì cho ngài không?”
“Không có.” Cận Đình Hựu nói, “Không sao cả. Dì về phòng đi.”
Dì Trần trở về phòng. Cận Đình Hựu lên lầu hai, đi vào phòng của Cận Hướng Dương. Cách bài trí trong phòng giống như tâm trạng của Cận Đình Hựu lúc này. Khi Cận Hướng Dương rời đi, cậu ấy không mang theo bất cứ thứ gì. Cận Đình Hựu đi đến bên giường, từ từ ngồi xuống. Sau một lúc, hắn chậm rãi nằm xuống. Hắn tựa đầu lên gối của Cận Hướng Dương, nhắm mắt lại.
Trong đầu hắn hiện lên lúc cánh cửa từ từ mở ra, vẻ mặt hoảng sợ của Cận Hướng Dương khi thấy mình, lại là hình ảnh Cận Hướng Dương núp sau lưng Nguyên Liệt, mếu máo kêu hắn không được mắng Nguyên Liệt.
Chỉ bốn ngày trôi qua. Lúc bận rộn với công việc, thời gian trôi qua thật nhanh. Nhưng từ khi Cận Hướng Dương rời đi, hắn rõ ràng luôn làm việc, vậy mà tại sao hắn lại cảm thấy thời gian trôi chậm chạp quá, như đang ngưng đọng, đứng yên rồi chậm rãi như thể đã chết lặng hoàn toàn?
Hắn chợt nhớ ra mình chưa từng mua kẹo cho Cận Hướng Dương. Sao mà trong chăn hình như vẫn còn mùi hương ngọt ngào ấm áp của cậu vậy.
***
“Bôi thuốc thêm lần cuối nhé.”
Nguyên Liệt mang thuốc đến. Anh bôi thuốc cho Cận Hướng Dương và nói: “Sau hôm nay, sẽ không cần bôi nữa.”
“Vâng.” Cận Hướng Dương đáp.
Cậu hơi mím môi, nhìn chằm chằm vào môi và cằm của Nguyên Liệt.
Thấy Cận Hướng Dương không có vẻ gì là sắp khóc, Nguyên Liệt như vô tình hỏi: “Cận Đình Hựu trước đây có đánh em không?”
“Không ạ.” Giọng Cận Hướng Dương có chút nghẹn ngào, “Lần này, anh trai về mới đánh em. Anh trai là kẻ lừa đảo, là kẻ xấu. Em không thích anh trai nữa.”
“ Lúc sống ở nhà của bố mẹ Cận, có ai bắt nạt em không?”
Cận Hướng Dương lắc đầu, mắt rưng rưng: “Không có.”
“Vậy chỉ có anh trai em, đã từng bắt nạt em, đúng không?”
“Không phải.” Cận Hướng Dương nói, “Còn có bà Triệu.”
“Bà Triệu?” Nguyên Liệt thấy Cận Hướng Dương chỉ nhắc đến cái tên này mà đã sợ hãi đến mặt tái mét, động tác trên tay chậm lại.
“Khi em còn nhỏ, bà Triệu mắng em, đánh em. Bà ấy là người xấu. Bà ấy véo chỗ này của emi,” Cận Hướng Dương dùng ngón trỏ chỉ vào bên trong đùi, “Đau lắm. Em cầu xin bà ấy, nhưng bà không thèm để ý còn đánh em. Nếu em không nghe lời, bà sẽ véo em. Bà ấy còn đánh vào đầu em. Bà ấy là người xấu.”
Nguyên Liệt tức giận đến mức mặt mày biến sắc.
Nhưng trước mặt Cận Hướng Dương, anh buộc phải kiềm chế giọng nói đang sôi sục: “Lúc đó em mấy tuổi?”
“Lúc nhỏ. Khoảng bảy tám tuổi, bà Triệu ở trong viện, ở lâu lắm.” Cận Hướng Dương nói.
“Còn ai nữa không?”
“Không còn nữa.” Cận Hướng Dương lắc đầu, rồi đột nhiên nói thêm, “Chị Nguyên đôi khi sẽ giúp em.”
Cậu vội hỏi: “Nguyên Liệt, lúc nào đó chúng ta có thể đến viện thăm chị Nguyễn Hà không?”
Nguyên Liệt nói: “Qua vài ngày nữa, được không?”
“Được.” Cận Hướng Dương đáp, cậu quay lại chủ đề vừa rồi, “Cho nên, tôi rất nghe lời.”
Nguyên Liệt nhắm mắt lại trong giây lát, giọng nói trầm xuống, hứa với Cận Hướng Dương: “Từ bây giờ, em không cần phải ngoan ngoãn nữa. Sẽ không ai có thể bắt nạt được em.”
Đó là khoảng thời gian mà Cận Hướng Dương sợ hãi nhất, nhưng nó lại chiếm phần lớn những kỷ niệm của cậu tại trại trẻ mồ côi.
Sau khi đến nhà họ Cận, cậu đã phải thích nghi và học hỏi rất nhiều điều mới mẻ. Cậu chưa bao giờ đề cập đến điều này với người nhà họ Cận, và tất nhiên, cũng không ai hỏi han cậu. Khi ở nhà họ Cận, các cô giúp việc rất lịch sự với cậu, sẽ không khiến cậu liên tưởng đến những điều đáng sợ. Cái tát từ Cận Đình Hựu đã khiến Cận Hướng Dương hồi tưởng lại những ký ức đau thương năm xưa.
Bây giờ khi mô tả lại cho Nguyên Liệt, Cận Hướng Dương không còn cảm thấy ngột ngạt và đáng sợ như khi ở trong phòng tắm nhà Cận Đình Hựu.
Rõ ràng là Nguyên Liệt không cười, biểu cảm cũng lạnh lùng, nhưng Cận Hướng Dương lại không thấy sợ, trái lại, tim cậu đập thình thịch, giống như cái ngày cậu thấy Nguyên Liệt bất ngờ xuất hiện ở cửa phòng mình.
Ngày hôm đó, trong mắt cậu chỉ còn hình bóng của Nguyên Liệt.
Nguyên Liệt mở cửa, giống như xua tan bóng tối, giải phóng trái tim ẩm ướt và ngột ngạt của cậu.
Nguyên Liệt từ trong ánh sáng bước ra, quay lưng lại với bóng tối, tiến vào thế giới của cậu. Vì vậy, cậu cũng không chút do dự mà chào đón Nguyên Liệt. Nguyên Liệt xuất hiện trong cuộc đời cậu như một vị anh hùng trong phim hoạt hình, cứu rỗi cậu.
Không, Cận Hướng Dương thầm so sánh và nghĩ rằng Nguyên Liệt còn đẹp trai hơn cả những nhân vật anh hùng trong phim hoạt hình.
Cậu nói: “Vâng.” Nhưng trong lòng lại nghĩ, những gì Nguyên Liệt nói, cậu đều phải nghe. Nếu cậu không nghe lời, Nguyên Liệt sẽ khóc, vậy cậu phải làm cho Nguyên Liệt vui vẻ.
Buổi tối, Cận Hướng Dương là người ngủ trước. Nguyên Liệt trở mình dậy. Anh rời khỏi phòng ngủ, đi ra ban công và gọi điện cho một người bạn ở công ty.
“Mười năm trước đã làm việc tại trại mồ côi Thịnh Dương.”
“Họ Triệu. Ừ, là nữ.”
Sau khi Nguyên Liệt kết thúc cuộc gọi, anh đứng trên ban công một lúc để bình tĩnh lại tâm trạng, rồi mới quay về phòng ngủ. Cận Hướng Dương đang ngủ say với khuôn mặt đỏ bừng, dường như cậu có thói quen xấu là thích che mũi và miệng khi ngủ. Nguyên Liệt chỉnh lại chăn cho Cận Hướng Dương, để mặt cậu lộ ra.
Anh mở laptop và bắt đầu xem xét các tài liệu đã dồn lại trong vài ngày qua. Sau khi ký được một nửa tài liệu, anh mới quay trở lại giường. Trong hơi thở của Nguyên Liệt mang theo hương vị ấm áp ngọt ngào của Cận Hướng Dương, khiến anh dần cảm thấy buồn ngủ.
Ngày hôm sau, Nguyên Liệt dẫn Cận Hướng Dương đi chơi ở công viên giải trí cả ngày. Cận Hướng Dương hào hứng tham gia các trò chơi, nhưng đến tối, cậu đã sớm kiệt sức. Lúc hơn chín giờ, cậu tắm rửa xong và nằm lên giường. Thấy Cận Hướng Dương đã lơ mơ buồn ngủ, Nguyên Liệt định xử lý nốt các tài liệu còn lại.
Cận Hướng Dương định đợi Nguyên Liệt một lúc, cậu cố gắng áp chế cơn buồn ngủ mãi mà không thấy Nguyên Liệt. Cuối cùng, cậu thấy nguyên Liệt mở laptop. Ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên khuôn mặt trầm ngâm và nghiêm túc của Nguyên Liệt. Cận Hướng Dương nhìn anh một lúc, đầu óc mơ hồ dần tỉnh lại. Nguyên Liệt nhận ra, quay sang nhìn Cận Hướng Dương, hỏi: “Sao vậy?”
Cận Hướng Dương hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Nguyên Liệt đáp: “Là chuyện công việc,” rồi gập laptop lại, đi đến bên giường, nằm vào chăn, “Bây giờ không có việc gì nữa. Nếu mệt thì ngủ đi.”
Cận Hướng Dương thấy dưới mắt Nguyên Liệt có quầng thâm, hỏi: “ Nguyên Liệt, anh làm việc cả đêm à?”
“Chỉ có tối qua thôi,” Nguyên Liệt nghiêng người, chỉnh lại chăn cho Cận Hướng Dương, “Không sao đâu. Em ngủ đi.”
Cận Hướng Dương lại không buồn ngủ: “Buổi sáng, Nguyên Liệt, anh hãy đi làm đi.” Cậu nhíu mày, nói nghiêm túc, “Buổi tối phải đi ngủ sớm.”
“Ừ,” nguyên Liệt cười một cái, “Tôi biết rồi.”
Cận Hướng Dương tiếp tục nói: “Em sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Anh làm việc ban ngày, tối về sớm nhé.”
Cậu ngập ngừng một chút, hơi ngại ngùng thì thầm: “Được không ạ?” Nguyên Liệt trả lời: “Được.”
Nguyên Liệt đã thức khuya cả đêm hôm trước, và ngày hôm sau lại dẫn Cận Hướng Dương đi chơi cả ngày, nên anh cảm thấy rất mệt. Anh và Cận Hướng Dương nằm cùng nhau, mùi hương ấm áp và dễ chịu của Cận Hướng Dương lan tỏa vào chăn, khiến anh hiếm khi ngủ say.
Ngày hôm sau, Cận Hướng Dương lại dậy sớm hơn. Cậu mở mắt, nhẹ nhàng quay đầu, phát hiện Nguyên Liệt vẫn chưa thức dậy. Cậu nín thở, cẩn thận di chuyển một chút, gần hơn với Nguyên Liệt.
Cận Hướng Dương từ từ tiến lại gần để nhìn Nguyên Liệt. Cậu chạm vào mũi của mình, rồi tỉ mỉ quan sát sống mũi của Nguyên Liệt, thầm so sánh, thấy mũi của Nguyên Liệt hình như cao hơn nhiều. Sống mũi của cậu không thẳng như Nguyên Liệt, trong khi mũi của Nguyên Liệt thì vừa thẳng vừa cao.
Cận Hướng Dương tiếp tục nhìn xuống môi. Cậu nhìn một lúc, cảm thấy mặt mình bỗng nóng lên, liền vội vàng nhìn sang phần râu của Nguyên Liệt. Nguyên Liệt thường cạo râu sau khi rửa mặt mỗi ngày, vì vậy hiện tại dưới cằm chỉ có một lớp râu mới mọc rất ngắn.
Cận Hướng Dương nhẹ nhàng đưa tay chạm vào, cảm thấy nhám nhám và hơi ngứa ngáy. Cậu cảm thấy đầu ngón tay mình có chút tê tê, như thể dính phải những viên đá nhỏ đang nhảy múa. Những viên đá ấy lăn vào lồng ngực cậu, làm cho tim cậu cũng tê dại theo.
Cậu sờ cằm mình và tự hỏi, tại sao mình không có nhiều râu nhỉ?
Cận Hướng Dương bỗng nảy ra một ý nghĩ, nếu… nếu cậu hôn Nguyên Liệt một cái thì cũng không sao nhỉ? Nguyên Liệt hoàn toàn không đáng sợ, cậu chỉ cần hôn một cái vào cằm, chắc chắn Nguyên Liệt sẽ không tức giận. Cậu chỉ muốn thử xem, khi môi chạm vào râu, liệu có phải cũng cảm giác tê tê như vậy không.