Cận Đình Hựu nói: “Dương Dương, chẳng phải em thích anh nhất sao? Bây giờ anh đến đón em rồi.”
“Em không muốn về với anh!” Cận Hướng Dương quay sang khóc lóc với Nguyên Liệt: “Em không thích anh trai. Em sợ anh ấy. Em sợ lắm, Nguyên Liệt.”
“Tôi sẽ không để em phải về.” Nguyên Liệt nhẹ nhàng nghiêng người, xoa đầu Cận Hướng Dương để trấn an. “Đừng sợ.”
Khi Nguyên Liệt hơi xoay người, nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cận Hướng Dương cũng lộ ra. Đôi mắt to tròn của cậu lúc này tràn đầy nước mắt, ánh mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và tủi thân, hướng về phía Nguyên Liệt. Ánh mắt ấy không dám hướng về phía Cận Đình Hựu dù chỉ một chút.
Cận Đình Hựu đột nhiên siết chặt nắm tay. Đôi mắt hắn bắt đầu đỏ lên. Cổ họng hắn như bị đâm bởi hàng ngàn gai nhọn, khiến hắn cảm thấy đau đớn khôn tả.
“Em sợ cái gì?” Cận Đình Hựu đột nhiên cất tiếng hỏi.
“Xin anh, Nguyên Liệt, em không muốn về. Em không muốn về.” Cận Hướng Dương vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Nguyên Liệt, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má. “Em không muốn ở cùng anh trai, em sợ lắm.”
Nguyên Liệt liên tục đáp: “Không sao, tôi sẽ không để em về.”
Đợi đến khi Cận Hướng Dương khóc nức nở một lúc lâu mới dừng lại, Nguyên Liệt quay người đối mặt với Cận Đình Hựu. Anh nhìn thẳng vào Cận Đình Hựu, nói: “Từ giờ Cận Hướng Dương sẽ không quay lại nhà họ Cận nữa.”
“Một tháng trước, tôi không thể đưa Cận Hướng Dương đi,” Nguyên Liệt nói với vẻ khinh thường, chậm rãi từng từ, “Bây giờ, cậu cũng không thể đưa cậu ấy đi.”
Cận Đình Hựu không hề né tránh ánh mắt của Nguyên Liệt.
“Không thể đưa cậu ấy đi?” Cận Đình Hựu cười nhạt. “Mày là cái quái gì chứ?”
Chưa để Nguyên Liệt nói gì, Cận Hướng Dương bỗng dưng trừng mắt, thò đầu ra, gào lên với Cận Đình Hựu: “Không được chửi Nguyên Liệt!”
Giọng nói sắc nhọn ấy vẫn ẩn chứa sự run rẩy, như tiếng nổ của một khối băng khổng lồ bị vỡ ra, những mảnh băng nhọn hoắt đâm vào đôi mắt đã đỏ lên của Cận Đình Hựu. Hắn ngay lập tức lạnh mặt nhìn về phía Cận Hướng Dương. Bên cạnh sự tức giận, một cảm xúc lạ lẫm khác cũng đột ngột bùng nổ trong lồng ngực hắn.
Nguyên Liệt nhẹ nhàng đẩy đầu Cận Hướng Dương trở lại, thì thầm với cậu: “Nghe lời, đứng sau lưng tôi. Đừng khóc là được.”
Rồi anh quay sang Cận Đình Hựu, chậm rãi nói: “Cận Đình Hựu, cậu vẫn chưa nhìn ra điều gì.”
“Cậu đã mất Cận Hướng Dương rồi.” Nhìn thẳng vào Cận Đình Hựu, Nguyên Liệt nhẹ nhàng nở một nụ cười, thốt ra hai chữ: “Hoàn toàn.”
Đôi mắt Cận Đình Hựu tràn ngập tia máu. Hắn siết chặt nắm tay, bên tai vang lên tiếng gào thét của Cận Hướng Dương vừa rồi.
Trước mặt Cận Đình Hựu, Nguyên Liệt đã gọi điện cho mẹ Cận.
“Tiểu Nguyên à, tìm dì có chuyện gì không?”
“Com dự định để Dương Dương đến ở một thời gian.”
“Là Cận Hướng Dương à?”
“Vâng.”
Nhà họ Nguyên và nhà họ Cận thường có nhiều mối quan hệ trong kinh doanh. Nguyên lão tiên sinh từ khi còn trẻ đã tham gia chính trị, trong khi Cận gia là thương nhân, nên chính trị và thương mại không hề xung đột.
Mẹ Cận đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu không quan trọng của Nguyên Liệt. Hơn nữa, Nguyên Liệt rõ ràng cần người, bà không nghĩ rằng anh sẽ cố tình làm tổn thương một đứa trẻ có khuyết tật trí tuệ.
Bà nói: “Cái này… được đấy. Nhưng con phải chăm sóc Dương Dương thật tốt, đừng để thằng bé bị ngã hay bị thương.”
“Con chắc chắn sẽ chú ý,” Nguyên Liệt đáp. “Vậy không làm phiền dì nữa, dì tiếp tục công việc của mình đi ạ.”
“Thế nào.” Nguyên Liệt cúp điện thoại, quay sang Cận Đình Hựu nói: “Cần mẹ cậu đến nói lại cho cậu biết không?”
Nguyên Liệt và Cận Đình Hựu không đến mức thành kẻ thù. Từ khi còn nhỏ, mối quan hệ của họ chỉ dừng lại ở mức xã giao. Hai gia đình cùng hợp tác, ngoài một vài người bạn thân thiết thực sự, ngoại trừ vài người bạn thật sự thân thiết, phần lớn chỉ duy trì mối quan hệ lịch sự.
Họ quen biết nhau từ nhỏ, dù sau này có trở nên xa lạ, nhưng ít nhiều cũng hiểu rõ về gia đình của nhau. Nguyên Liệt trực tiếp thông báo cho mẹ Cận, một là vì bố mẹ Cận mới là người giám hộ thực sự của Cận Hướng Dương, hai là để không ép buộc Cận Đình Hựu rời đi bằng bạo lực trước mặt Cận Hướng Dương.
Người trong cuộc thường khó nhìn ra vấn đề. Phản ứng của Cận Đình Hựu hôm nay khiến Nguyên Liệt tin chắc rằng Cận Đình Hựu sẽ hối hận vì đã đối xử như vậy với Cận Hướng Dương trong quá khứ. Chắc chắn giờ phút này, khi Cận Hướng Dương bảo vệ mình, lòng hắn đã hỗn loạn. Bây giờ anh đề cập đến mẹ Cận, càng làm tổn thương đến lòng tự trọng của Cận Đình Hựu.
Quả nhiên, Cận Đình Hựu nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt vạt áo của Nguyên Liệt một lúc, sau đó thu hồi tầm mắt, không nói gì, quay người bỏ đi.
Khi bên ngoài không còn tiếng động, Cận Hướng Dương do dự thò đầu ra.
“Anh trai em đã đi chưa?”
“Đi rồi.”
Cận Hướng Dương từ sau lưng Nguyên Liệt chầm chậm bước ra. Cậu khẽ nhấc mí mắt nhìn Nguyên Liệt, ủ rũ nói: “Xin lỗi.”
“Hửm?” Nguyên Liệt nhìn cậu.
Cận Hướng Dương nói: “Anh đã bảo vệ em, nhưng lại bị mắng.”
Nói xong, cậu vội vã cúi đầu xuống. Ngay khi cậu chôn mặt xuống, nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống sàn nhà. Cận Hướng Dương cảm thấy mình thật hèn nhát, thật tệ hại khi lại phải trốn sau lưng Nguyên Liệt và khiến Nguyên Liệt bị anh trai mình mắng.
Những giọt nước mắt nối tiếp nhau rơi xuống, chắc hẳn ngay cả trái tim lạnh lùng nhất cũng sẽ bị chúng làm cho mềm mại mà tan chảy.
“Vừa rồi không phải em đã giúp tôi sao?” Nguyên Liệt nâng cằm Cận Hướng Dương, nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn đọng trên khuôn mặt ướt sũng của cậu. Anh mỉm cười, “Hơn nữa, ai nói tôi sợ Cận Đình Hựu?”
“Nhưng anh trai của em…” Cận Hướng Dương suy nghĩ một lát, nói, “Em sợ.”
“Ừ. Vậy mà em còn sợ như thế, lại dám giúp tôi cãi lại anh ta?” Nguyên Liệt khen ngợi, “Em đã trở nên dũng cảm hơn rồi.”
Cận Hướng Dương cắn nhẹ môi dưới, khuôn mặt cậu dần dần đỏ lên khi được Nguyên Liệt nâng trong tay. Cậu nhỏ giọng nói: “Nguyên Liệt đối xử tốt với em, em cũng sẽ đối xử tốt với Nguyên Liệt.”
Khi lần đầu gặp gỡ anh, Cận Hướng Dương rõ ràng rất nhút nhát, nghe thấy anh sợ bóng tối, liền lau nước mắt và bật đèn. Anh dẫn cậu đi du thuyền, Cận Hướng Dương chưa kịp tận hưởng gió biển đã nghĩ rằng anh lạnh, vì vậy cậu đã nói muốn xuống tầng một.
Cận Hướng Dương trông rất sợ hãi trước Cận Đình Hựu, nhưng khi nghe thấy anh bị Cận Đình Hựu nói một câu, cậu liền dũng cảm ngẩng đầu lên để bảo vệ anh. Bây giờ, dù vẫn chưa ngừng khóc, Cận Hướng Dương vẫn được anh nâng niu, ngây thơ nói rằng cậu sẽ đối xử tốt với anh.
Một người như vậy, Cận Đình Hựu sao lại nỡ lòng đối xử với cậu như thế?
Cận Đình Hựu làm sao có thể nhẫn tâm như vậy?
Cận Hướng Dương xứng đáng với tất cả những điều tốt đẹp nhất. Dù sau này Cận Đình Hựu có hối hận thế nào, đó đều là cái giá mà hắn phải trả.
Vào khoảnh khắc này, Nguyên Liệt rất muốn hôn vào môi Cận Hướng Dương. Anh chưa bao giờ khao khát hôn một người như vậy. Nhưng Nguyên Liệt biết, nếu bây giờ hôn xuống, Cận Hướng Dương sẽ không hiểu ý nghĩa thực sự của nụ hôn này.
Nguyên Liệu từ từ buông tay khỏi khuôn mặt của Cận Hướng Dương.
Nhìn thấy cậu đã ngừng khóc, nhìn mình với đôi mắt trong veo. Nguyên Liệt suy nghĩ một chút, rồi nói với Cận Hướng Dương: “Lát nữa, em tự mình gọi điện cho thầy giáo được không?”
Cận Hướng Dương có chút do dự. Nguyên Liệu hỏi: “Thầy giáo dạy em có dữ không?
“Không dữ ạ.”
“Vậy em từ từ nói, tôi sẽ đứng bên cạnh nghe, không sao đâu.”
Vì vậy, Cận Hướng Dương ấp úng giải thích lý do với Phương Trạch Bình. Phương Tắc Bình nói: “Vậy khi nào Dương về nhà, nói với thầy một tiếng, thầy
“Em, em không về đâu.” Giọng Cận Hướng Dương yếu ớt.
Nguyên Liệt ra hiệu cho Cận Hướng Dương đưa điện thoại cho anh, sau khi nhận điện thoại, anh giải thích tình huống với Phương Trạch Bình. Nguyên Liệt trả lại điện thoại cho Cận Hướng Dương. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt của cậu:
“Mặt em còn đau không, hình như không còn bầm nữa.”
“Hết đau rồi ạ.”