Cận Hướng Dương quay lại phòng mình một lần nữa.
Trước đó, cậu đã có chút sợ hãi đối với Tống Trác Kỳ. Tống Trác Kỳ và Cận Đình Hựu thường xuyên lui tới với nhau, Cận Hướng Dương đã gặp Tống Trác Kỳ không ít lần.
Sự thù địch của Tống Trác Kỳ với cậu gần như rõ ràng. Cậu biết rằng Tống Trác Kỳ không thích mình, thậm chí còn cảm thấy hơi phiền phức, vì vậy mỗi lần gặp mặt, cậu đều cố gắng tránh xa Tống Trác Kỳ.
Cận Hướng Dương không hoàn toàn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Cận Đình Hựu và hai người còn lại, nhưng cậu nghe thấy Tống Trác Kỳ nói “làm bộ làm tịch”, thấy Tống Trác Kỳ mắng cậu là “đồ ngốc”, còn nghe thấy Tống Trác Kỳ nói “đầu óc không thông minh”, trong khi Cận Đình Hựu chỉ đáp lại “cậu ấy sẽ không nói đâu” và “ừ”.
Những câu nói đơn giản như vậy, cậu đều hiểu rõ.
Các cơ trên mặt nếu bị kéo căng thì sẽ khiến cậu cảm thấy đau nhói. Dù rất muốn bật khóc nhưng Cận Hướng Dương vẫn mím chặt môi.
Liệu Cận Đình Hựu có thật sự thích cậu không?
Nếu thích, tại sao lại đánh cậu?
Nhưng nếu không thích, tại sao lại hôn cậu?
Có phải anh trai đang giả vờ không?
Vậy tức là đang lừa dối cậu sao?
Anh trai lừa cậu điều gì?
Vậy nếu anh trai bảo rằng thích Dương Dương, thì có nghĩa là… Thực ra anh trai không thích cậu, đúng không?
Nếu có ai đó mắng Cận Đình Hựu, chắc chắn anh sẽ lao vào đánh lại, nhưng Tống Trác Kỳ mắng cậu, mà Cận Đình Hựu lại không hề phản ứng. Giống như, họ đã quen với việc này, đã coi đó là điều hiển nhiên.
Cận Hướng Dương lôi ra cuốn tập vẽ. Những giọt nước mắt rơi xuống trang giấy, làm nhòe mực. Cậu cầm bút chì lên, cố gắng vẽ một cái gì đó.
Vẽ cái gì đây?
Cậu vội vàng nghĩ. Vẽ một chiếc du thuyền là được.
Cậu tập trung vẽ vài đường, nhưng không thể nào vẽ được hình dạng của chiếc du thuyền. Nước mắt lại rơi, làm cho các nét vẽ trở nên nhòe đi.
Cậu sốt ruột lau đi những giọt nước mắt, nhưng lại làm rách cả trang giấy ướt sũng.
Trong lòng cậu gào thét, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa! Nhưng mà vẽ du thuyền khó quá, cậu hoàn toàn không thể vẽ ra được. Cậu thật ngu ngốc, tại sao lại ngốc như vậy chứ! Cậu còn hay khóc nữa! Có ai lơn lên mà giống như cậu chứ! Chỉ có kẻ ngu ngốc, chỉ có người dại dột mới như thế này.
Cận Hướng Dương ném bút đi. Tập tranh cũng bị cậu quăng xuống đất. Cậu chui đầu vào khuỷu tay, khóc nức nở.
Cậu khóc một hồi lâu mới ngừng lại được. Khi ngẩng đầu lên, cậu dùng mu bàn tay lau đi nước mắt. Với đôi mắt hãy còn ngấn lệ, cậu nhặt bút và cuốn tập vẽ lên, sắp xếp chúng ngay ngắn, hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu lật xem.
Khi lật đến trang vẽ mặt trời và những cơn sóng biển cách đây vài hôm, Cận Hướng Dương bỗng muốn gọi điện cho Nguyên Liệt.
Cậu nhớ Nguyên Liệt đã từng nói, nếu có chuyện gì có thể gọi cho anh. Nhưng cậu vẫn không dám gọi bừa. Cận Hướng Dương bấm vào danh bạ điện thoại, thấy tên Nguyên Liệt. Cậu rất muốn gọi, nhưng nếu Nguyên Liệt tức giận thì sao?
Cận Hướng Dương dùng ngón tay chạm nhẹ vào tên anh, rồi lại nhanh chóng rụt lại. Sau một lúc, cậu lại đưa tay ra, rồi lại thu về. Sau vài lần như vậy, Cận Hướng Dương không may chạm vào màn hình. Cuộc gọi lập tức được thực hiện.
Cận Hướng Dương hoảng sợ, không biết phải làm gì, định ấn vào nút đỏ để hủy cuộc gọi, nhưng chưa kịp thì điện thoại đã kết nối.
Giờ thì cậu không dám cúp máy, chỉ có thể thấp thỏm cùng hồi hộp đưa điện thoại đang kết nối lên tai.
Cậu nghe thấy giọng nói của Nguyên Liệt: “Là Dương Dương phải không?”
Nguyên Liệt đang họp.
Một số cổ đông đều nhận ra tâm trạng của anh hôm nay không tốt. Thông thường, Nguyên Liệt rất quyết đoán và dứt khoát khi đưa ra quyết định, không phải là kiểu người dễ gần hay nói đùa. Dù thường ngày tính cách của Nguyên Liệt có lạnh lùng, nhưng cũng không đến mức nghiêm khắc như thế này.
Trước đây, anh không bao giờ để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc của mình. Thậm chí, khi các dự án lớn trong công ty gặp phải khó khăn, anh vẫn có thể xử lý một cách điềm tĩnh. Chính vì điều này, mặc dù còn trẻ, anh vẫn có uy tín rất lớn trong công ty. Cho nên, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ trước tâm trạng thất thường của Nguyên Liệt.
Trong cuộc họp, Nguyên Liệt có thói quen đặt cả điện thoại riêng và điện thoại làm việc ở chế độ im lặng trên bàn. Trong lúc đang nói, điện thoại cá nhân bỗng nhiên rung lên.
Trừ khi có việc quan trọng, người thân và bạn bè của Nguyên Liệt thường không làm phiền anh trong giờ làm việc. Nguyên Liệt cầm điện thoại lên. Ngay khi nhìn thấy thông tin người gọi, nghĩ đến tính cách của Cận Hướng Dương, anh lập tức nhận cuộc gọi. Anh làm động tác tạm dừng, rồi quay người đi thẳng vào phòng nghỉ.
Bên kia không nói gì, Nguyên Liệt liền chủ động hỏi: “Dương Dương phải không?”
“Ô…” Cận Hướng Dương có chút rụt rè, “Nguyên Liệt, chào anh.”
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có chuyện gì sao?”
“Em, em…” Cận Hướng Dương không thể diễn đạt lý do, chỉ ấp úng.
Nguyên Liệt kiên nhẫn hỏi: “Dương Dương, có chuyện gì xảy ra à?”
Cận Hướng Dương lắp bắp nói: “Không, không có.”
“Không sao đâu, có chuyện gì, tôi sẽ giúp em.”
Cận Hướng Dương vừa rồi khóc sưng cả mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đây lại là lần đầu tiên gọi điện cho Nguyên Liệt, nhất thời không biết phải nói gì.
Cậu thành thật đáp: “Không có gì.”
“Thế à.” Lại im lặng, Nguyên Liệt tự nghĩ.
Anh đổi cách hỏi: “Vậy Dương Dương gọi điện cho tôi làm gì vậy?”
Cận Hướng Dương nói: “Em, em không biết. Chỉ là, đột nhiên muốn gọi cho anh.”
“Em muốn nghe giọng của anh.”
Nguyên Liệt im lặng không nói gì.
Anh bất lực nhận ra rằng tiếng tim mình đập còn lớn hơn cả nhịp thở đang dần trở nên gấp gáp, nó như một cơn sóng mạnh mẽ cuộn trào trong lồng ngực, không có cách nào ngừng lại được.
Cận Hướng Dương thật sự… quá khiến người khác đau đầu.
Tất cả hành động của cậu đều xuất phát từ cảm xúc thật của bản thân. Nếu cậu lạnh nhạt với bạn và có chút sợ hãi, bạn sẽ không biết phải làm gì. Nhưng nếu cậu chủ động gần gũi, nói những lời trêu chọc mà chính bản thân cũng không biết, thì bạn chỉ có thể đầu hàng mà thôi.
Chưa nghe thấy Nguyên Liệt đáp lời, Cận Hướng Dương bắt đầu lo lắng. Bỗng dưng, cậu nhớ lại vẻ mặt xa lạ của Nguyên Liệt khi đưa mình về tối qua, môi mím lại, nhỏ giọng hỏi:
“Nguyên Liệt. Hôm qua, có phải anh, giận em không?”
Giọng của Nguyên Liệt chậm vài giây mới truyền đến: “Không. Tôi không giận.”
“Nhưng, nhưng mà anh…” Cận Hướng Dương không biết làm sao diễn tả vẻ mặt của Nguyên Liệt tối qua, chỉ biết rằng nó không giống như mọi lần. Cậu có thể cảm nhận được, Nguyên Liệt thực sự đã giận rồi.
Nguyên Liệt ôn hòa nói với Cận Hướng Dương: “Thật sự không giận.”
“Ồ, ồ” Cận Hướng Dương được câu trả lời chắc nịch của Nguyên Liệt trấn an, tin tưởng anh.
“Có phải em vẫn muốn ra ngoài chơi với tôi không?”
“Ừm, em muốn lắm.”
“Vậy vài ngày nữa anh đến tìm em, được không?”
“Được ạ.” Cận Hướng Dương vui mừng nói, “Vậy em đợi anh nha.”
Hai người đều không biết nói gì thêm. Nguyên Liệt không thích nói những lời thừa thãi, nhưng lúc này lại đang suy nghĩ về việc có thể nói chuyện gì vui vẻ với Cận Hướng Dương.
Cận Hướng Dương thấy cả hai im lặng, trong lòng có chút lo lắng. Cậu sợ Nguyên Liệt sẽ chê mình phiền phức, nhanh chóng nói: “Vậy, vậy em phải ngủ trưa đây! Nguyên Liệt, sau này em vẫn có thể gọi cho anh không?”
“Được. Em có thể gọi bất cứ lúc nào!”
Sau khi Cận Hướng Dương kết thúc cuộc gọi, Nguyên Liệt nhìn chằm chằm vào giao diện cuộc gọi đã kết thúc, đột nhiên mỉm cười.
Khi Nguyên Liệt bước ra khỏi phòng nghỉ, những người có mặt đều nhận ra nét mặt anh hoàn toàn thay đổi. Sau khi nói “tiếp tục”, anh bắt đầu bàn về chủ đề còn dang dở trước đó.
Cuộc họp kết thúc, tất cả lần lượt rời đi, chỉ có Nguyên Liệt vẫn ngồi lại ở vị trí chủ tọa trong phòng họp. Anh mân mê vỏ điện thoại màu đen nhám, khẽ chống tay lên trán rồi cười nhẹ.
Đột nhiên, anh gọi thư ký vào dặn dò: “Thông báo với mọi người, hôm nay có thể tan làm bất cứ lúc nào. Không cần chấm công.”