Những dãy nhà cao tầng san sát nhau chìm trong bóng tối, màn đêm bao trùm lên thành phố tĩnh lặng. Trong phòng VIP số 3 của câu lạc bộ, khói thuốc bay lượn lờ, nhóm thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi đều khoác lên mình toàn đồ hiệu, miệng rôm rả bàn tán mấy câu chuyện thị phi bẩn thỉu trong giới thượng lưu.
Tống Trác Kỳ ôm một cô gái trông chỉ tầm mười bảy, mười tám tuổi trong lòng, nói: “Các cậu đã nghe chuyện nhà họ Tô chưa? Thiếu gia nhỏ nhà họ, thời gian trước vì một cô gái mà cãi nhau với gia đình đấy.”
“Chuyện này còn ai chưa nghe chứ? Chắc đã lan truyền khắp nơi rồi.”
Mã Văn Như ngồi ở góc trong sofa, phụ họa: “Bị một cô gái quay như chong chóng, giờ nghe nói còn cắt đứt quan hệ với gia đình nữa. Thật là phục luôn đấy!”
Tống Trác Kỳ tặc lưỡi đầy vẻ cảm thán, cúi đầu hôn chụt hai cái lên gương mặt trắng hồng của cô gái trong lòng, cười cợt:
“Em nói xem, các em làm nghề này, có phải ai cũng mơ làm thiếu phu nhân không?”
Cô gái trong lòng thở hổn hển, nũng nịu, chu môi nói: “Aiya, sao anh lại nói thế với em chứ.”
“Được rồi, được rồi, không nói em nữa.” Tống Trác Kỳ đưa tay xoa xoa bộ ngực trắng nõn lộ ra một nửa của cô gái, tiếp tục nói,”Tôi thấy thế này, chơi thì cứ chơi, nhưng nếu chơi mà lại thành thật thì không đáng. Tiểu thư nhà danh giá không cưới, lại rước một cô gái như thế về, thật làm tôi xấu hổ thay.”
Tống Trác Kỳ và Cận Đình Hựu là bạn từ nhỏ, thấy hắn không nói gì, chủ động hỏi: “Này, cậu thấy đúng không, Đình Hựu?”
Cận Đình Hựu lắc nhẹ ly rượu, uống hết nửa ly Martini, hắn mới ngẩng mặt lên nhìn Tống Trác Kỳ:
“Đầu năm tôi còn gặp Tô Duy một lần, trông cậu ta đâu có vẻ là người bốc đồng như thế. Thật khó mà tin nổi.”
“Tôi cũng không ngờ, nên mới đem ra bàn chút cho vui thôi.” Tống Trác Kỳ còn định nói gì đó, nhưng bị Cận Đình Hựu ra hiệu bằng tay nên không nói tiếp. Thấy vậy, không khí trong phòng cũng trở nên yên tĩnh lại.
Cận Đình Hựu nhìn thoáng qua màn hình hiển thị người gọi đến — “Thằng ngốc.” Hắn thả lỏng cơ thể, chậm rãi tựa vào lưng ghế sofa, lười biếng bắt máy. Đầu dây bên kia liền truyền đến một tiếng khóc thút thít nho nhỏ. Không gian trong phòng quá yên tĩnh, khiến âm thanh tủi thân pha lẫn chút nũng nịu ấy trở nên vô cùng rõ ràng. Tống Trác Kỳ nhìn Cận Đình Hựu bằng ánh mắt trêu chọc, như đã hiểu rõ mọi chuyện.
“Anh ơi…” Giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, đầy tủi thân, nghe như của một đứa trẻ.
Cận Đình Hựu dịu dàng hỏi: “Sao thế?” Ánh mắt hắn lơ đãng chạm vào ánh nhìn của Tống Trác Kỳ.
“Anh ơi, hình như em bị sốt rồi…” Cận Hướng Dương ngồi thu lu ở cửa ra vào, ép chặt điện thoại vào tai, co ro thành một cục, cả người run rẩy. “Hôm nay dì Trần xin nghỉ. Em sợ lắm…”
Nghe vậy, mặt Cận Đình Hựu không đổi sắc, chỉ dịu dàng an ủi: “Nhưng tối nay anh có việc rất quan trọng, phải về muộn một chút nhé.”
Cận Hướng Dương muốn khóc lắm, nhưng cậu biết anh trai không thích thấy cậu khóc. Anh từng nói rằng cậu đã lớn, không thể cứ khóc mãi như trẻ con.
Vì vậy, dù mắt đã đỏ hoe, cậu vẫn dùng tay áo ngủ rộng thùng thình lau mạnh những giọt nước mắt đang trào ra. Giọng nghẹn ngào, cậu van nài: “Anh ơi, anh về ngay được không? Trán Dương Dương nóng lắm, đầu đau, người khó chịu… Khó chịu lắm. Anh ơi…”
“Không phải nói rồi sao? Anh chỉ có thể về muộn một chút. Dương Dương đã là người lớn nên phải biết kiềm chế. Anh bây giờ không thể rời đi, em ở nhà ngoan ngoãn, xong việc anh sẽ về ngay.”
“Được… được thôi.” Cận Hướng Dương mếu máo, nước mắt vẫn thi nhau rơi xuống.
Cậu còn định nói thêm vài câu nũng nịu, nhưng đầu dây bên kia bỗng phát ra tiếng “tút tút.” Cậu ngẩn ra một lúc. Giờ đầu cậu đau nhức, toàn thân khó chịu, trong nhà có mỗi một mình. Cận Hướng Dương chỉ có thể gọi cho anh trai, nhưng giờ anh không thể về ngay được.
Cận Hướng Dương lại lùi thêm hai bước đến cửa, dựa người vào đó, rồi òa khóc nức nở.
Trong phòng VIP, Cận Đình Hựu cúp máy, uống hết nửa ly martini còn lại. Tống Trác Kỳ châm chọc: “Không phải chứ Cận ca ca, người ta bị sốt mà cậu cũng không quan tâm. Người ta phụ thuộc vào cậu lắm đấy.”
“Xùy” Cận Đình Hựu cười khẩy một tiếng, đáp lại với vẻ hờ hững: “Sốt có hai tiếng thì không chết được đâu. Hơn nữa, với chỉ số thông minh của cậu ấy, cho dù có sốt đến ngốc đi thì cũng không khác gì bây giờ.”
“Ha ha ha ha ha,” Tống Trác Kỳ vỗ đùi cười lớn, “Không hổ danh là Cận ca ca của tôi.”
Tống Trác Kỳ hỏi: “Nói thật, nhà cậu định nuôi thằng ngốc đó đến già à?”
“Chứ còn gì nữa” Cận Đình Hựu thản nhiên nói, “Chỉ là làm màu thôi mà. Nuôi một kẻ ngốc cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.”
“Để tôi đi xem thử.” Nguyên Liệt đột ngột lên tiếng từ góc phòng, thấy mọi người đều nhìn mình với vẻ ngỡ ngàng, anh bình thản giải thích: “Hôm nay không được khỏe lắm, tôi định về luôn. Tiện đường qua nhà cậu ấy, nên tôi sẽ ghé xem sao.”
Nguyên Liệt đứng dậy, ra vẻ muốn đi, rồi quay lại nhìn Cận Đình Hựu, đôi mắt cười như không cười.
“Sao vậy, sợ tôi ăn trộm đồ của cậu à? Hay trong nhà giấu sở thích bí mật gì không muốn cho người khác biết?”
Họ là những người bạn từ nhỏ, thân quen với nhau, hiểu rõ tính cách và gia đình đối phương. Về mặt lợi ích, giữa các gia đình không có sự đối kháng mà là hợp tác. Mặc dù Cận Đình Hựu không thân với Nguyên Liệt như với Tống Trác Kỳ, nhưng cũng coi như quen biết lâu năm, nghe vậy, liền ném chìa khóa qua cho Nguyên Liệt:
“Cho cậu. Vậy thì phiền cậu đưa cậu ta đi bệnh viện luôn.”
“Chỉ là tiện đường thôi mà.” Nguyên Liệt đón lấy chìa khóa, nhặt áo khoác trên sofa, vừa chào mọi người vừa thong thả bước ra ngoài.
“Đi nhé, lần sau tụ tập.”
Ra khỏi câu lạc bộ, Nguyên Liệt nhanh chóng bước về phía xe. Anh vừa ngồi vào liền tăng tốc đến một trăm km/h, lái thẳng về phía căn hộ của Cận Đình Hựu. Đến cổng căn hộ, anh trình giấy tờ và chìa khóa, khi bảo vệ cho phép vào, Nguyên Liệt lập tức lao vào bên trong.
Nguyên Liệt vừa mở cửa, một cái bóng nhỏ xíu liền lăn đến chân anh. Anh chưa kịp phản ứng thì bóng nhỏ đó đã nhảy lên, lao vào lòng anh và hét lên:
“Anh ơi! Anh về rồi!”
“Hu hu hu, em biết ngay là anh sẽ về mà.”
Cận Hướng Dương khóc nức nở, nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ Nguyên Liệt. Cậu đứng kiễng chân ôm một lúc, đầu óc nóng bừng vì sốt chợt nhận ra người đứng trước mặt hình như cao hơn anh trai một chút và mùi hương cũng không quen thuộc. Nhận thức được điều bất thường, Cận Hướng Dương giật mình buông Nguyên Liệt ra, lùi lại vài bước mới nhận ra người đến là bạn của anh trai cậu. Cậu không nhớ tên đầy đủ của người này, chỉ nhớ người này họ Nguyên.
Cận Hướng Dương lúc này nhìn rõ người, liền có chút sợ sệt. Cậu lo lắng nắm lấy vạt áo ngủ, giữ khoảng cách an toàn rồi nhỏ giọng hỏi:
“Anh trai em đâu?”
“Anh ấy có việc, bảo tôi đến đưa em đi bệnh viện.”
Nguyên Liệt cho người trước mặt thấy chiếc chìa khóa trong tay. Cận Hướng Dương nhìn chìa khóa quen thuộc, biết người này không phải kẻ xấu, liền buông lỏng cảnh giác một chút.
Nguyên Liệt đưa tay sờ trán Cận Hướng Dương để thử nhiệt độ. Cận Hướng Dương sợ hết hồn, lập tức cứng đờ không dám cử động, ngón tay căng thẳng nắm chặt lấy tay áo, cậu nín thở, cẩn thận quan sát Nguyên Liệt bằng đôi mắt ngập nước.
Nguyên Liệt vuốt lại mái tóc rối bù của Cận Hướng Dương, dịu dàng nói: “Dương Dương đừng sợ, tôi không phải người xấu. Thay quần áo đi, tôi đưa em đến bệnh viện.”