Người tối hôm qua còn thút thít dưới thân mình, giờđã không còn bên cạnh nữa.
Hơi ấm từ lâu lạnh lẽo, chỉ còn Duẫn Hạo cùng mùi vị của chính mình. Mùi của dầu gội cả hai dùng chung, mùi sữa tắm cả hai tắm chung, Duẫn Hạo căn bản không thể phân biệt được là mùi vị của chính mình hay mùi vịmà Tại Trung lưu lại. Nhưng vẫn là Duẫn Hạo cố chấp, một mực nhích sang phía chỗ Tại Trung nằm, áp mặt lên gốiđểhít vào thật sâu mùi hương màaiđóđã lưu lại.Tại Trung đi nơi nao? Duẫn Hạo không biết, nhưng cũng không muốn tìm kiếm. Bởi vì trong lòng Duẫn Hạo từ lâu vẫn chắc chắn Tại Trung sẽ quay về. Nơi đây, còn rất nhiều thứ mà Tại Trung lưu luyến. Khát khao, sự nghiệp, niềmđam mê ca hát, đám bạn thân cùng những thương tổn mà chính mình gây nên cho cậu.
Bản thân đích thị là nam nhân vừađộc tài vừaích kỉ khiến cho Tại Trung ở chung một chỗ với mình thật sự là khổ sở. Loại ham muốnđộc chiếm cậu của bản thân, ý nghĩđem Tại Trung giữ chặt không cho người khác tìm cách nhìn thấy, cũng đã từng nảy sinh khiến chính mình càng hoảng sợ.Từ từ khép chặt hai mắt, Duẫn Hạo trở mình, hai tay đưa lên đặt trên mắt.Cho dù mắt đã nhắm, nhưng vẫn có thể nhìn thấy nước mắt của Tại Trung. Bởi vì ham muốn dục vọng mà khiến trong đôi mắt to trònđó, lệ tuôn rơi. Lồng ngực Duẫn Hạo cũng vẽ nên một vết thương lòng.
Rõ ràng là nước mắt kia khiến chính mìnhđau đớn, nhưng Duẫn Hạo lại không thể hiểuđược xung động của bản thân.
Đây mà là nam nhân sao? Đây là sự chinh phục dục vọng theo như cách của nam nhân sao?
Cho dù là người mình yêu nhất, trong lòng lạilàm cho ngườiấy khóc, làm cho người mình thương yêu ở trước mặt mình rơi lệ?
Nam nhân kém cỏi như vậy, đích thị là Trịnh Duẫn Hạo.
– Hỗn đản, hỗn đản… – Duẫn Hạo lớn tiếng chửi rủa, bất mãn với chính bản thân mình.
– Anh cũng biết mình là hỗn đản sao?
Lời nói của người nàođó khiến Duẫn Hạo liền mở mắt, toàn thân ngồi thẳng dậy, nhìn con ngườiđang ở trước mặt mình – Kim Tại Trung.
Áo khoác màu xanh lam nhạt, quần jean xám đậm, vốn chỉ là loại y phụcbình thường nhưng cũng không thểche giấuđược vẻgầy gò của Tại Trung. Đưa thân thể nhẹ nhàng dựa vào phía bên phải cửa phòng ngủ, Tại Trung tựađầu lên phía phải cánh cửa. Vốn làhắc bạch phân minhtrong đôi mắt to tròn kia, nhưng giờ lại cóchút ít tơ máu. Thanh âm cũng vì sử dụng quá mứcđêm qua mà hơi khàn khàn.
– Anh cũng biết chính mình là hỗn đản a! – Từ bên cạnh cửa bước vào phía trong, Tại Trung đi đến chỗ giường ngủ, nhìn xuống Duẫn Hạo đang ngồi trên giường.
– Không sai, anh chính là hỗn đản, đại hỗn đản, trên thế giới này làđại hỗnđản có một không hai – Tại Trung đưa mắt nhìn chằm chằm vào Duẫn Hạo – Thế nhưng, vì sao em lại yêu một đại hỗnđản hay tức giận lạiđộc tài như vậy chứ?
– Duẫn Hạo, anh là không tin em hay là không tin chính bản thân mình? Lẽ nào, em không đáng cho anh tin tưởng sao?
Duẫn Hạo không thể trốn tránhánh mắt của Tại Trung nên quay sang nhìn cậu. Nghe lời cậu nói, anh chỉ trầm mặc.
– Em không phải làđồng tính luyếnái, lại càng không phải thích trao thân cho kẻ khác.
– Nhưng bởi vìđó là anh, là Trịnh Duẫn Hạo nên em chỉđem bản thân giao cho anh. Từ nay về sau, thân thểnàysẽ không chỉthuộc về một mình em, cả trái tim cũng sẽchỉ lưu lại một mình anh.
– Anh biết, Tại Trung. Anh so với bất kì ai khácđều biết em không phải làđồng tính luyếnái – Duẫn Hạo ngắt lời Tại Trung, nghĩ thầm: “Trong lòng em chỉ có một mình anh, trong lòng anh làm sao lại không có một mình em.”– Anh biết trong lòng em có anh, thế nhưng không biết vì sao, nhìn em cùng người khác thân mật, anh cảm thấy tức giận; nhìn em đối với người khác dịu dàng, anh thấy chán ghét. Anh chỉ muốn em thuộc về một mình anh, chỉ muốn anh là người duy nhất cởiáo khoác cho Hero Tại Trung, chỉ muốn Kim Tại Trung thuộc về một mình Trịnh Duẫn Hạo. Muốn em chỉ nhìn một mình anh, chỉ cười với một mình anh và dịu dàng với một mình anh.
– Anh ghét người khác nhìn em. Anh chỉ muốn dùng xiềng chân khóa em lại nhốt vào trong phòng, không cho em rời khỏi cửa, chỉ muốn vẻđẹp của em thuộc về một mình anh.
Vì sao những lời Duẫn Hạo nói ra tàn khốc như vậy, nhưng trong mắt lại mang theo bi thương?
– Tại Trung a, anh thật không bình thường. Vì sao lại trở thành bộ dạng như thế này? Anh từ trướcđến giờđều không phải bộ dạng này a – Duẫn Hạo hỏi Tại Trung mà ngay cả bản thân mình cũng không thể giải thích nổi, cũng không chờđợiđáp án của Tại Trung.
– Anh cóđúng hay không từ lúc yêu em đã mắc phải kịchđộc? – Có lẽ loạiđộc nàyđã khiến bản thân mất phương hướng, cũng khiến cho bản thân trở thành một kẻ thành thạo làm tổn thương cả hai.
– Tại Trung, em sợ sao? Việc anh nói muốnđem em nhốt lại khiến cho em sợ sao? – Duẫn Hạo cúiđầu, trong mắt tràn ngập đauđớn nhức nhối.– Có lẽ, sau khi anh chết, em sẽđược giải thoát – Trong mắt Duẫn Hạo có cái gìđó rơi xuống chăn.
Giải thoát sao? Nếu như trên đời này không có một người là Trịnh Duẫn Hạo, không có linh hồnđó, thế giới này còn có thể có người tên Kim Tại Trung sao? Chuyện như vậy Tại Trung chưa hề nghĩ qua. Bởi vì cậu không thể biếtđược tương lai, càng không thể kết luận bất kìđiều gì với anh cả.
– Anh làđồ ngốc sao? Anh nói anh trúng kịchđộc của em? Em cũng trúng độc của anh vậy.
– Em thích anh nên không giống như việc anh thích phân lượng ít nhiều.
– Trịnh Duẫn Hạo, anh nghe cho rõđây, những lời sau em chỉ nói một lần – Ngồiở bên giường, Tại Trung đưa tay gõ nhẹ vàođầu Duẫn Hạo, chăm chú nhìn vào dòng lệ trong đôi mắt anh, bắt đầu nói rõ từng chữ từng câu.
– Em yêu thích Trịnh Duẫn Hạo thì cho dù em có nhìn người khác, cho dù em có cười với ai khác, cóôn nhu với bất kì ai, nhưng trong lòng em, trong mắt em chỉ có một mình Trịnh Duẫn Hạo. Người em yêu là Duẫn Hạo, dù cho Duẫn Hạo có làm em đau lòng, có làm tổn thương em, em cũng không bao giờ rời bỏ tình yêu với ngườiđó. – Lời nói như vậy có thểđược xem như lời thề chứ? Tại Trung bình thường sẽ không nói ra mấy lời kiểu này, nhưng cậu vẫn muốn nói ra cũng vì muốn cho nam nhân trước mặt một lời cam đoan.
– Cho nên, xin anh hãy tin tưởng em. Con đường chúng ta phảiđi ở phía trước còn quá dài, cũng quá lầy lội. Hơn nữa, ở phía sau lại còn là tình yêu của em và anh. Càng có nhiều ngờ vực vô căn cứ cùng việc không tin tưởng nhau sẽ chỉ là cho gánh nặng của cả hai tăng lên. – Rõ ràng cậu là yêu đối phương, cho nên nếu lời nói minh bạch này có khiếnđối phương bị thương tổn, bản thân mình nhất định cũng sẽ chịu thương tổn tương tự.
Tại Trung chuyển mắt từ khuôn mặt Duẫn Hạo về bả vai anh, bóng loáng lại mang theo màu nâu đồng vạm vỡ. Tại Trung khẽ giữ lấy anh, đôi môi chỉ trong một giây đồng hồ bao phủ lấy bờ vai, hung hăng cố sức cắn vào, thưởng thức vị máu của Duẫn Hạo.
Tại Trung ngẩng đầu, khóe miệng tuy mang theo máu của Duẫn Hao nhưng vẫn nở nụ cười.
Nhìn lông mày Duẫn Hạo hơi nhíu nhíu lại, Tại Trung nhẹ giọng nói nhỏ vào tai anh
– Hiện tại, anh thuộc về em, cho nên cũng sẽ cho anh lưu lại kí hiệu của mình – Tại Trung đưa cởi bỏ y phục xuống, bả vai trắng nõn lộ ra, nhích gầnđến trước miệng Duẫn Hạo.
Nụ cười của người trước mặt tuy là yêu mị, nhưng trong mắt vẫn luôn tràn ngập kiên định. Đầu vai truyềnđến cảm giác nhức nhối nóng rát, nhưng đau nhức này lại là kíức cùng vết tích Tại Trung dành cho chính mình. Duẫn Hạo cũng muốn cậu hoàn toàn thuộc về chính mình.
Mở miệng, hàm răng gắng sức cắn vào, xuyên thấu làn da cậu, khoang miệng ngay lập tức cũng nếmđược vị máu của cậu. Đây là máu của Tại Trung, là minh chứng chứng tỏ cậu vẫn tồn tại.Bả vai vẫn còn rớm chút máu, nhưng Tại Trung liền kéođầu Duẫn Hạo lại mà hôn thật sâu, trong miệng không phân biệt rõ là máu của mình hay củađối phương, chỉ biết mình bị lạc trong mùi vị này, mệng liền nuốt xuống hỗn hợp nước bọt hòa máu của cả hai.
Rõ ràng trong nụ hôn này cậu là người chủđộng, nhưng không hiểu sao trong phút chốc lạiđảo ngược tình thế. Tại Trung mạnh mẽđẩyđầu Duẫn Hạo ra, thở nhẹ hổn hển nhìn anh.
– Xác thực rõ ràng như vậy rồi, anh tin chưa?
– Em đã vì anh mà hứa rồiđó, anh muốn tin hay là không tin a?
– Anh tin, bởi vì là lời Tại Trung nói nên anh tin – Thái độ của cậuđã cho Duẫn Hạo thấy rất nhiều khẳng định. Ở trên sân khấu, Trịnh Duẫn Hạo có thể là người luôn trànđầy tự tin, nhưng chỉ cậu xuất hiện liền trở nên mất tự tin. Và cũng chỉ có Tại Trung mới khiến cho mình nguyện ý tin tưởng tương lai phía trước.
Lời Duẫn Hạo nói khiến Tại Trung mỉm cười. Đưa tay đẩy người ngồi ngay trước mặt mình ra, Tại Trung lên tiếng.
– Thế nhưng làm sao bây giờđây? Em không thể tha thứ cho hành động của anh ngày hôm qua.
– Tại Trung? – Duẫn Hạo không rõ hàmý trong lời nói của Tại Trung. Rõ ràng là cười cười nói nói nhưng lại khiến cho sau lưng Duẫn Hạo cảm thấyớn lạnh.
– Duẫn Hạo, anh nói bây giờ nên làm sao đây a? – Tại Trung đem hai tay đặt trên đầu Duẫn Hạo, nghiêng đầu suy nghĩ nhìn khuôn mặt không biết phải làm sao của anh, khỏe miệng liền nở một nụ cười nhẹ.
– Em đã nói rồi, em ghét việc anh không mang mũ, vậy mà anh vẫnđem đông tây của mình chơi đùa trong thân thể em.
Cái miệng nhỏ nhắn dán sâu vào một bên tai Duẫn Hạo mang theo thanh âm khàn khàn mà nói
– Hơn nữa…Anh còn làm em đau….
Chỉ một câu nói như vậy khiến cho toàn thân Duẫn Hạo run lên. Hơi thở của Tại Trung cứ phả lên mặt, khiến mặt mình một lúc sau liền đỏ lên.
– Cho nên…Ngày hôm nay… Anh không được chạm vào em.