Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 18




Lăng Vũ nhớ rõ trong cuốn NP « Nữ chủ! Lại dẫn về một người! » kia có nhắc đến đoạn Nhược Y Tuyết sau khi được đại boss đỡ lấy quay vài vòng trên không thì Lãnh Vô Hàn tuyên bố ta muốn có nữ nhân này thế là Ngụy Quân Tư đánh với hắn một trận, đánh đến bên vách núi thì nữ chính chạy theo, vô cùng vi diệu hoặc nói mắt nàng ta để dưới mông mới có thể không thấy cái vách núi to thù lù trước mặt mà trượt chân ngã xuống, sau đó nàng ta được thần y gì gì đó cứu chữa, nàng vừa gặp hắn liền thầm than một tiếng “trích tiên“.

Mặc dù thần y kia tuổi ngang ngửa sư tôn Tu Vân nhà hắn nhưng đã kết kim đan nên dung mạo thời trẻ vẫn nguyên vẹn, tuấn tú xinh đẹp như thiếu niên 15 và nữ chính của chúng ta lập tức vứt luôn Ngụy Quân Tư ra sau đầu, cùng với vị thần y kia... lăn giường!?

Được rồi! Giải thích theo khoa học thì một con đực đã cô đơn quá lâu khi gặp một con cái có hành vi cầu hoan với mình nó sẽ dễ dàng sản sinh dục vọng. Vị thần y kia ẩn cư suốt 15 năm không màng thế sự không đụng được đến nữ sắc nên khi Nhược Y Tuyết từ trên trời rơi xuống còn có loại hành vi phóng đãng rõ ràng đối với hắn hắn đương nhiên hành động theo sinh lý bình thường thôi! Cái này còn tạm chấp nhận...

Nhưng mà đại ca trích tiên ngươi quả thật một chút cũng không có tiền đồ! Người ta lúc hỏi ngươi về việc riêng tư ngươi đề phòng khó chịu, đến khi nghe người ta nũng nịu rên rỉ vài cái ngươi liền muốn cùng người ta lên giường! Đây là loại diễn biến tâm lý kiểu méo gì vậy?! Tác giả không bình thường dẫn đến đầu óc nhân vật không bình thường nốt đúng không?

- Vậy vị Ngụy cung chủ kia sao rồi? Nhảy xuống cùng nàng ta chưa?

- Không có nhảy cơ mà giống như sắp phát điên, mang người đến vách núi tìm kiếm rồi!_ Đệ tử ngoại viện thành thành thật thật trả lời sau đó như thể nhớ ra cái gì, nói:

- Nga, đúng rồi! Mấy ngày nay trấn Phục Huyền cách trân núi Thanh Sơn khoảng 100 dặm về phía đông nam xuất hiện tà ma hoành hành, trưởng lão muốn ta tới nói với huynh chuẩn bị cho tốt mai xuất phát cùng nhóm đệ tử đã được chọn kia!

- Trưởng lão kia chính là ngũ trưởng lão phải không?_ Lăng Vũ đau khổ, chắc chắn muốn giáo huấn ta đây mà

- Không phải, là thất trưởng lão Tu Vân chân nhân

“...”

- Ô ô! Hoài, ngươi mau xem! Bây giờ ngay cả sư tôn cũng không thương ta?!_ Lăng Vũ quăng bánh bao ôm chần lấy kẻ bên cạnh khóc đến thành thật

Cảnh Hoài hiếm khi ngồi đến thẳng lưng như trượng phu, vỗ vai hắn an ủi: - Ngoan, hắn không thương ngươi thì còn có ta, khóc cái gì?

Đệ tử ngoại viện kia thấy hai sư huynh nhà mình có xu hướng phát bệnh liền rất thức thời hành lễ rời đi

- Tiểu Vũ, trong kịch tình có đoạn này sao

- Ai biết chứ, cốt truyện là lấy theo góc nhìn của vị nữ chính đang lăn giường cùng thần y ở dướ sơn cốc kia, còn vai phụ như người qua đường như chúng ta ai quan tâm chứ! Hiện tại coi như đây là đời sống thực của chúng ta đi, bước được bước nào hay bước đó!_ Lăng Vũ thoải mái cắn một miếng bánh bao

Buổi tối tại Thanh Sơn Môn bốn bề vắng lặng, thỉnh thoảng vài cơn gió nhẹ thổi qua mang theo sương đêm lành lạnh làm không khí cuối thu rất mát mẻ

Lăng Vũ bước chầm chậm trên hành lang, tuy rằng đèn lồng không thể chiếu sáng như điện cao áp nhưng ngũ giác của người tu tiên rất nhạy bén, dù không có đèn vẫn có thể thấy rõ đường. Hắn vừa đi vừa suy nghĩ không có Nhược Y Tuyết cùng mấy tiếng xuân phòng không cần mặt mũi của nàng ta thật sự quá tốt, tránh cho các đệ tử trực đêm lầm tưởng là có ma

Lăng Vũ đứng trước cửa phòng Tu Vân chân nhân đang muốn gõ cửa bỗng nhiên nghe thấy thanh âm nam tử từ trong phòng truyền ra:

- Ngươi hiện tại muốn tự động thủ hay muốn ta ra tay?

Giọng điệu này sao nghe giống của Âu Dương trưởng môn như vậy

- Âu Dương Vân! Ngươi đừng một tấc lại muốn một thước! Ta là trưởng bối của ngươi!

Giọng điệu của sư tôn tại sao tức giận như vậy? Không lẽ...

- Được! Vậy sư thúc người không thể nói không giữ lời đúng không, người đã hứa rồi, mau cởi ra!

Cởi? Cởi cái gì? Âu Dương ca ca, cái cởi của huynh ngàn vạn lần đừng là cái “cởi “ mà ta đang nghĩ nhá!

- Âu Dương Vân! Ngươi buông ra! A, đừng...ưm...Vũ nhi... đang tới...ngươi...buông... a...

- Hừ, ngươi cả ngày chỉ biết đến đệ tử của mình, phu quân ngươi sống sờ sờ ra ngươi lại bỏ không!

“...”

Hay cho hai từ “phu quân”! Âu Dương đại ca, ngươi hoá ra bụng dạ hẹp như vậy? Ngay cả ta cũng đem lên bàn cân tình địch của ngươi? Ngươi có phải quá coi trọng ta rồi hay không?

Lăng Vũ cứ như vậy đứng trước cửa phòng sư tôn trong gió đêm se lạnh vừa độc thoại nội tâm vừa nghe lén hai người trong phòng làm chuyện xấu...

Không đúng! Ta là quang minh chính đại đứng đây a! Là do âm thanh trong phòng vọng ra đấu chứ!

Lăng Vũ hiện tại đang gặp phải một trong những vấn đề nan giải nhất trong đời

Có nên đẩy cửa vào hay không? Người ta nói phá hỏng chuyện tốt nhà người khác nghèo tám đời đó! Nhưng mà đứng ở đây nghe lén cũng không ổn, đệ tử trực ca đêm tới thì phải làm sao? Âu Dương đại ca cũng quá ngang ngược, ngay cả phong ấn thuật cũng không dùng đến

Có vài kẻ thấy quan tài cũng không đổ lệ, không đổ lệ sẽ không sợ chết, không sợ chết thì việc xấu gì cũng muốn thử trải nghiệm một chút... Ví như phá hỏng chuyện tốt nhà người ta chẳng hạn!

- Sư tôn, con tới rồi!_ Lăng Vũ gõ nhẹ cửa một cái, lập tức như dự đoán nghe thấy một tiếng “ bịch “ thật lớn như vật nặng rơi xuống, hắn giống như không hiểu chuyện gì một bộ dạng cuống cuồng đẩy cửa vào lập tức thấy một cảnh tượng rất...dễ gây hiểu lầm?...

Sư tôn nhà hắn Tu Vân chân nhân trước nay phong thái tao nhã quy củ, mặt tạc băng tuyết, hơi thở đều mang theo nét cấm dục hiện tại đang cố gắng chỉnh lại y phục xộc xệch, cổ áo mở rộng lộ ra da thịt trắng nõn như bạch ngọc, ngọc quan thạch bích không biết đã bị quăng tới nơi nào, tóc dài trắng bạc như tuyết đông xoã xuống một đoàn, gương mặt đều là một nét đỏ hồng diễm lệ như xấu hổ mà trên mặt đất cách đó không xa có một người khác vừa bị đạp bay lồm cồm bò dậy, tử y áo khoác đạo bào trưởng môn trước giờ cao ngạo hiện tại dính một lớp bụi, ngọc quan bằng bạc hơi lệch sang một bên cộng với vẻ mặt “ vợ vừa chết “ của hắn làm Lăng Vũ nhịn cười đến run rẩy

- A, trưởng môn sư huynh cũng ở đây sao?_ Lăng Vũ giống như rất ngạc nhiên giọng điệu lại mang vài phần đắc ý còn thâm ý liếc sư tôn nhà mình một cái

Tu Vân chân nhân cảm xúc vừa bình ổn được một chút cảm thấy ánh mắt của đồ đệ mình mặt lại hồng lại xanh, cảm giác chột dạ quen không tuỏng! Loại cảm thụ “bị bắt gian tại giường” này là ảo giác thôi đúng không?

- Con đến không đúng lúc sao?_ Lăng Vũ tiếp tục chơi trò giả ngu

- Không, con đến rất đúng lúc(cứu ta khỏi vuốt sói)! Ta có chuyện muốn nói với con

Tu Vân chân nhân cũng quay qua liếc Âu Dương trưởng môn một cái, trưởng môn sư huynh bị người ta phá hư chuyện tốt bực bội đến nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo rời khỏi, lúc đi qua còn trừng Lăng Vũ một cái đầy oán hận

Lăng Vũ nhìn trời, phá hỏng chuyện tốt nhà người khác nghèo tám đời, oán hận của Âu Dương tiểu công sâu như vậy có phải kiếp sau ta sẽ làm ăn mày không?

Ở dãy hành lang khác cách đó khá xa có một người khác, Thanh Sơn đạo bào xanh không hoa văn, cổ cầm trắng ôm trên tay, miệng ngậm trái táo chín mọng hết nhìn đông lại ngó tây như đang tìm kiếm

Cảnh Hoài cắn miếng táo, nó sống ở chỗ này cũng được một thời gian vậy mà mãi không nhớ được đường đến tiểu viện của tứ trưởng lão, nó hình như nằm ở hướng tây thì phải

“ Bịch”

Cảnh Hoài còn đang xác định phương hướng bỗng cảm thấy có cái gì luót qua mặt mình, nó bị doạ cho giật nảy, cố gắng nhìn kỹ thì thấy một người mặc hắc y thêu hoa văn vân mây màu trắng nằm sõng soài trên đất, còn lẩm bẩm cái gì mà “ Hạo nhi mạnh tay quá” “ đối xử thật tàn nhẫn” “ thân mật xong lièn không nhận mặt”

Ngay lúc Cảnh Hoài còn đang sững sờ thì một thanh âm quen đến không thể quen hơn được nữa truyền ra từ phòng ngũ trưởng lão:

- THƯỜNG THIỆU PHONG! NGƯƠI CÒN DÁM MỖI ĐÊM MÒ ĐẾN NỮA TA SẼ ĐẠP CHẾT NGƯƠI!!!

Quả táo trong miệng Cảnh Hoài rơi bụp xuống đất

Ta đây là đang thấy cái gì....







NỬA ĐÊM MỞ CỬA THẤY SƯ THÚC ĐẠP NAM NHÂN RA KHỎI PHÒNG?!

( Tình huống quen đến đáng sợ (-_-)