Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 71: Chúng ta cùng nằm chung trong bệnh viện! (hai)




Hùng Cách Cách ngủ một giấc đến bốn giờ sáng, khi tất cả mọi người đang say giấc nồng thì cô đột nhiên nhảy bật dậy khỏi giường, hét lớn một tiếng “Hàaaa”, dọa ba người đàn ông tức thì mở mắt, nhịp tim cũng đập nhanh hơn vài cái.

Sao.... sao thế?

Các chàng trai đều ngẩn tò te hết cả.

Hệ thống thần kinh của Hùng Cách Cách vẫn chưa bắt đầu hoạt động bình thường, đây chỉ là một thói quen mà hàng ngày cô đều phải hô “Hàaaa” thôi. Cô nhắm mắt lại, hít mũi như một chú gấu nhỏ sau đó nằm lại giường lần nữa, tiếp tục “ngủ say như chết”.

Dĩ nhiên cái gọi là “ngủ say như chêt’ cũng chỉ là một biểu tượng mà thôi. Hệ thống thần kinh của Hùng Cách Cách trong khoảng thời gian “ngủ say như chết này” cũng bắt đầu từ từ thức tỉnh.

Khoảng một phút sau, cô chậm rãi mở mắt nhìn xung quanh một vòng sau đó nghiêng mặt sang bên nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh cô hỏi: “Đây là đâu vậy? Sao anh lại ở đây?”

Thôi đi! Nằm bên cạnh cô là một người đàn ông sống sờ sờ vậy mà câu đầu tiên cô mở miệng hỏi lại là ‘đây là đâu?’ đủ đế thấy thần kinh của cô thô thế nào, có thể chạy hai chiếc xe ngựa song song!

Phó Khương tặng cho Hùng Cách Cách một gương mặt cười siêu cấp sáng chói, để lộ ra hàm răng trắng, anh đáp: “Đây là bệnh viện. Anh tới chăm sóc em.”

Hùng Cách Cách lắc lắc đầu, cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề chính, “Tại sao anh ngủ trên giường của tôi?”

Phó Khương hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ em muốn ngủ trên giường của anh?” Rồi anh cười áy náy, “Đây là bệnh viện, giường của anh thực sự không tiện chuyển qua. Nhưng nếu em muốn ngủ cũng không sao hết, buổi chiều anh…”

Hùng Cách Cách giơ ngón tay đẩy cằm của Phó Khương lên thành công làm anh ngậm miệng lại.

Hùng Cách Cách vuốt vuốt đầu, bò dậy khỏi giường. Sau khi cô cẩn thận quan sát kỹ hai mắt Phó Bạc Yến mới hỏi: “Anh là…. Phó Bạc Yến?”

Phó Bạc Yến nhắm mắt lại, gật đầu một cái. Thật là mất thể diện! Bộ dạng xấu hổ như vậy lại bị Hùng Cách Cách nhìn thấy.

“Ha ha. . . Ha ha ha....” Hùng Cách Cách không nhịn được cất tiếng cười to. Cô vừa cười, vừa ôm bụng, thở không ra hơi nói, “Nếu không phải là nhận ra mắt của anh tôi thật sự khó mà tưởng tượng ra anh chính là Phó Bạc Yến. Đám người đánh anh cũng độc ác quá đi, đánh anh đến nỗi biến dạng luôn. Ha ha....Ha ha ha.... Trước kia xem ‘Đường Bá Hổ điểm Thu Hương’ của Châu Tinh Trì tôi còn không tin trên đời này có ‘Hoàn Ngã Phiêu Phiêu Quyền’. Bây giờ xem ra nếu đã có một bộ quyền pháp có thể đánh anh thành bộ dạng dưa vẹo táo nứt thì cũng nhất định có một bộ quyền pháp có thể đánh anh trở lại hình dạng ban đầu!”

Phó Bạc Yến trầm mặc. Trong lòng anh vô cùng lạnh. Trải qua chuyện tối hôm qua anh khó khăn lắm mới xác định được tấm chân tình của mình, muốn biểu hiện ra một mặt phong độ tao nhã của mình trước mặt Hùng Cách Cách, nhưng… chỉ bởi vì chỗ băng chết tiệt này nên anh mới bị Hùng Cách cười nhạo! Anh… muốn… đụng đầu vào trên người Phó Khương để đâm chết cái tên gieo họa đó!

Sau khi Hùng Cách Cách cười xong thì dường như nghĩ tới gì đó, cô vội hỏi: “Á, đúng rồi, sao chúng ta thoát ra được vậy?”

Phó Bạc Yến kinh ngạc hỏi: “Em không nhớ gì à?”

Hùng Cách Cách ngượng ngùng nói: “Vừa uống rượu vào một cái là đầu óc tôi không tỉnh táo. Lúc ấy có thể còn nhớ đã xảy ra chuyện gì nhưng chỉ cần ngủ một giấc là nhất định sẽ quên sạch!”

Mắt Phó Bạc Yến chợt sáng lên, anh nhìn Hùng Cách Cách thâm tình dịu dàng nói: “Là em đã cứu anh.”

Hùng Cách Cách chỉ vào mũi mình, “Tôi?”

Phó Bạc Yến gật đầu nói: “Đúng vậy. Sau khi em uống say đã hạ gục bọn chúng.”

Hùng Cách Cách bừng tỉnh hiểu ra, nhưng ngoài mặt lại biểu hiện hết sức mơ hồ, “Ha ha....Vậy sao?” Mỗi lần uống rượu cô đều sẽ làm trò hề, chỉ mong lần này không làm ra quá nhiều trò, tạo ra một cục diện rối rắm không dễ kết thúc.

Phó Bạc Yến tựa như hiểu được suy nghĩ của Hùng Cách Cách vậy nên anh dừng chủ đề này lại.

Hùng Cách Cách lén quan sát nét mặt Phó Bạc Yến thấy anh còn điều gì chưa nói hết nhưng cô cũng không muốn tiếp tục truy hỏi. Chuyện giả bộ hồ đồ trước giờ cô vẫn làm rất thuận buồm xuôi gió, tự học thành tài không cần ai dạy.

Hùng Cách Cách nhảy xuống giường, duỗi cái lưng mệt mỏi, đá bắp chân, rồi bắt đầu vây quanh Phó Bạc Yến.

Không phải hỏi anh có đau chỗ này không thì chính là hỏi anh có khát không? Vả lại còn dùng đôi mắt muốn nói lại thôi để quyến rũ anh.

Hùng Cách Cách có ý muốn tiếp xúc thân hơn với Phó Bạc Yến nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội thân thiết này.

Trong lòng Phó Bạc Yến thích đến mềm nhũn, anh muốn ôm người đẹp vào lòng yêu thương một phen. Nhưng đáng tiếc anh bị quấn băng như một cái xác ướp, thực sự không tiện để lộ ra nụ cười tự tin tự mãn. Haiz….

Phó Khương thấy Hùng Cách Cách cứ quay lòng vòng bên Phó Bạc Yến, cái dáng vẻ nịnh nọt vòng trước vòng sau đó làm anh cực kỳ khó chịu! Và thế là anh lê giầy đi đến bên cạnh Hùng Cách Cách ôm cô từ phía sau rồi đặt cằm lên vai cô cười tủm tỉm nói: “Đừng bận rộn nữa. Em có đói bụng không? Muốn ăn gì? Để anh bảo Tô Hàng đi mua.”

Hùng Cách Cách mất tự nhiên uốn éo người với ý đồ bỏ rơi tên huênh hoang khoác lác sau lưng.

Tô Hàng trừng đôi mắt gấu mèo quát bực dọc: “Tại sao lại là cháu đi?”

Phó Khương buông Hùng Cách Cách ra, đi tới trước mặt của Tô Hàng, lấy ngón trỏ nâng cằm của cậu lên sau đó chậm rãi cúi người xuống, mập mờ nói: “Bởi vì, chú muốn ăn....”

Tô Hàng rùng mình, vỗ cái bốp lên tay Phó Khương hằm hằm quát: “Muốn ăn cái đầu chú ấy!” Tuy nói thì nói thế nhưng cậu vẫn đi mua bữa sáng thật. Cậu sợ mình ở lại đây thêm nữa thì sẽ không nhịn được mà đánh vỡ đầu Phó Khương mất!

Hùng Cách Cách cũng rùng mình! Nước miếng của cô chảy dài, máu huyết của cô sôi trào! Á há há… Ha ha…. Cái này lẽ nào chính là công phúc hắc và thụ xấu xa trong truyền thuyết đó ư? Quá khủng! Quá khủng rồi!

Đó là loạn luân! Là công nhỏ tuổi, đẹp trai á! Thụ đại thúc! Á á…. Tuyệt đối là thụ đại thúc chính cống!

Hoa nhi à, tại sao mi lại đỏ như vậy? Bởi vì, mi là cúc hoa! Là cúc hoa bị máu nhuộm đỏ!

Mắt Hùng Cách Cách đảo lòng vòng trong hốc mắt, là dáng vẻ bỉ ổi khi trông thấy “hình ảnh sinh động”. Cô nghĩ mãi không ra, Phó Khương và Tô Hàng thông đồng cùng nhau từ lúc nào? Là thật hay giả? Là hấp hay là luộc? Là mặn hay nhạt? Rốt cuộc là đã H hay chưa, đây mới là vấn đề quan trọng nhất!