Hủ Nữ Muôn Năm

Chương 26: Giày vò chết người (bốn)




Tô Hàng cau mày, bắt đầu nổ súng về phía y tá, "Này, cô không thể nhẹ tay chút sao hả? Mạnh tay như thế thì đừng có làm y tá nữa, đi đào hầm là được đấy."

Mặt y tá đỏ rần, không vui mắng trả: "Sao anh có thể ăn nói thế chứ? ! Bôi thuốc có thể không đau à? Chiều chuộng vậy thì tới bệnh viện làm gì? !"

Mắt Tô Hàng nheo lại, cười lạnh nói: “Lúc mẹ cô sinh cô ra có đau không? Có thể không sinh được không?"

Y tá đứng phắt đậy, ném thuốc mỡ trong tay xuống, khóc “hu hu” chạy đi.

Hùng Cách Cách vốn định nói với Tô Hàng "thật ra thì cũng không đau như thế", nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt “tôi còn chưa mắng đủ mà sao cô đã chạy rồi” của Tô Hàng làm cô lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn nhặt thuốc dưới đất lên, yên lặng bôi thuốc cho mình.

Tô Hàng là con hổ, vồ được ai là cắn người đó. Gần đây cô không tiêm phòng chó dại, tránh xa nguy hiểm vẫn tốt hơn.

Tô Hàng nhổ hết kim tiêm trên tay vứt xuống đấy rồi đi tới trước mặt Hùng Cách Cách, đoạt lấy thuốc của cô làm mặt thối nói: “Rốt cuộc là cô có biết bôi thuốc không hả? Sao mà hệt như cái cô y tá kia thế, chân tay vụng về! Ngồi xuống để tôi làm cho!” Không nói thêm gì nữa, anh đỡ chân Hùng Cách Cách rồi bôi thuốc lên.

Chân Hùng Cách Cách giống như chạm ngọc, trắng noãn mà trơn mịn, tay sờ vào có cảm giác rất thích. Trên bàn chân lài đầy rẫy bọng máu cả cũ lẫn mới, nhìn thấy mà giật mình.

Tô Hàng nghĩ: chính đôi chân nhỏ này đã cõng anh chạy điên cuồng trên đường núi hơn 20 phút. Nếu như không có Hùng Cách Cách, vào lúc này anh nhất định phải nằm trên bàn mổ, nghe âm thanh dao phẫu thuật cắt vào da thịt mình.

Anh nên cảm ơn cô.

Nhưng chuyện hôm nay nếu như không phải bởi vì cô, thì anh đâu có giận dỗi mà ăn hết nhiều thức ăn thế chứ?

Haiz…. Đúng là gặp phải chuyện xui xẻo mà!

Tô Hàng không muốn thừa nhận sai lầm của mình, nhưng càng nhìn lại càng thấy Hùng Cách Cách xinh đẹp.

Nhìn kỹ thì thấy tóc cô cũng không đến nỗi lù xù; nhìn thêm phát hiện da cô đẹp vô cùng; nhìn nhiều thêm nữa phát hiện cằm cô rất mê người; liếc mắt lần nữa, không thể không cảm thán, cái mũi nhỏ của cô lại đáng yêu như vậy!

Miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, lại không nhịn được quan sát nhiều thêm một lát, rồi lại cảm thấy cô gái này cũng rất bình thường, bình thường tới nỗi ném vào trong đám người là không tìm được.

Có lẽ, không tìm thấy tốt hơn. Như vậy thì chẳng ai biết trên đời này có Hùng Cách Cách. Ha ha....

Tô Hàng hơi ngạc nhiên với suy nghĩ của mình. Anh nhăn mày nâng chân Hùng Cách Cách, trực tiếp xức thuộc dính trên ngón tay lên.

Hùng Cách Cách bị đau nhưng không kêu ra tiếng, mà khẽ rụt chân một cái.

Tay Tô Hàng dừng lại, thả chậm tốc độ sức lực cũng giảm bớt.

Sau khi bôi thuốc xong anh liền trực tiếp đá bay giày của Hùng Cách Cách, ngồi xổm xuống trước mặt cô ra lệnh: “Lên đây.”

Tim gan Hùng Cách Cách loạn hết cả lên. Grừ… Grừ....Hai chữ kia thật sự là quá gian ác! Thụ ngang ngược, đúng là thụ ngang ngược mà!

Anh ta bảo cô đi lên hả? !

Grừ… grừ.... ực ực ....Cô có cần kêu lên một câu "Dưa chuột ở đây, thiên hạ ta vào nhé? !" không nhỉ.

Không được không được, thật sự là quá tà ác mà.

Hùng Cách Cách véo hai má của mình, vừa nhếch miệng cười khúc khích, vừa không ngừng lắc đầu.

Tô Hàng đưa lưng về phía Hùng Cách Cách, nghiêng đầu cau mày nói: "Tôi bảo cô đi lên thì lên đi, cười dâm đãng như thế làm gì? !"

Hùng Cách Cách vốn định phối hợp với tình tiết, hô to một tiếng "bảo bối ta tới đây!" , sau đó cười dâm đãng nhào tới. Nhưng cô biết chắc rằng làm như vậy hậu quả sẽ khó lường thế nào.

Hùng Cách Cách thở dài trong lòng, cảm khái lần nữa, vì sao cô không phải là một người đàn ông chứ? ! Vì sao cô không có cây gậy kia? Sao cô phải sống bỉ ổi như vậy? Sao cô không thể trắng trợn đụng ngã Tô Hàng sau đó móc cây gậy đó ra? Được rồi, cô phải thừa nhận, cô không có cái quả.... dưa chuột đó.

Nhìn mà xem, Hùng Cách Cách cô quả là người ngây thơ mà.

Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách lại mất hồn, không vui nói: "Sao nào, tôi cõng cô mà cô còn không vừa lòng?"

Hùng Cách Cách cố gắng trấn định lại, bày ra thái độ nghiêm túc, ho nhẹ một tiếng đáp: "Cơ thể anh không khỏe, tôi có thể tự đi."

Tô Hàng lạnh lùng nói: "Chân kia của cô sắp đi tới nát bấy rồi, còn có thể đi cái rắm? ! Đừng có mà cằn nhằn, mau lên đây! Tính tôi không tốt vậy đâu!”

Hùng Cách Cách ngoan ngoãn giang hai cánh tay nằm trên lưng Tô Hàng, sau đó....Nhếch miệng cười.

Tô Hàng đang quan tâm tới cô ư?

Mặc dù người đàn ông này là nói năng chua ngoa, nhưng cũng có lúc đáng yêu. Đúng là một… chàng thụ tốt!

Tô Hàng cõng Hùng Cách Cách ra khỏi bệnh viện, còn chưa gọi được xe đã bắt đầu thở hổn hển.

Hùng Cách Cách đề nghị: "Nếu không anh đặt tôi xuống trước đi?"

Tô Hàng cắn răng nói: "Câm miệng!" Hôm nay, dù nói gì đi nữa thì anh cũng phải cõng cô tới khi bắt được xe mới thôi!

Có lẽ là vận khí của Tô Hàng không tốt, anh đã đi một đoạn rất dài mà ngay cả một chiếc taxi trống cũng chẳng gặp!

Chân của anh đang run, mồ hôi rơi như mưa, thầm nói: mệt thì mệt nhưng dầu gì anh cũng là một người đàn ông, không thể để cho Hùng Cách Cách xem thường! Hơn nữa anh cõng cô một đoạn đường như vậy, chắc là cô đã cảm động phát điên lên rồi?! Ha ha….

Khóe môi Tô Hàng nhếch lên hỏi: "Hùng Cách Cách cô có muốn nói gì không?”

Hùng Cách Cách có chuyện muốn nói nhưng cô không biết phải mở miệng sao nữa. Cô do dự.

Nụ cười trên mặt Tô Hàng bắt đầu mở rộng, khích lệ nói: "Có chuyện gì thì mau nói đi, hôm nay tâm trạng tôi rất tốt."

Hùng Cách Cách mấp máy môi, ghé vào bên tai Tô Hàng nhỏ giọng nói: "Anh.... có thể.... trả tiền khám bệnh cho tôi được không?" Phải biết rằng phí điều trị là cô dùng tiền cơm nước tạm ứng cho anh! Nếu như Tô Hàng không trả tiền cho cô, tháng này bọn họ phải ăn cháo cầm hơi rồi.

Tô Hàng thật sự có loại kích động muốn nổ pháo ầm ầm đưa Hùng Cách Cách ra bên ngoài địa cầu!

Thật may là lý trí còn sót lại chẳng là bao của anh vẫn chiếm thế thượng phong.

Tô Hàng không vứt Hùng Cách Cách, nhưng cũng không nhịn được mắng lên: "Hùng Cách Cách...."

Hùng Cách Cách buông hai tay đang ôm Tô Hàng ra, che lỗ tai, "Đừng mắng tôi!"

Tô Hàng vốn thể lực đã cạn kiệt đâu thể chịu được động tác lớn như vầy của Hùng Cách Cách, chân anh mềm nhũn buông tay ra, ném Hùng Cách Cách xuống.

Hùng Cách Cách không hổ là người luyện võ, trong khoảnh khắc sắp bị vứt xuống, cô dùng mũi chân nhõn trên đất một cái, lại bắn về trên lưng của Tô Hàng.

Tô Hàng bị Hùng Cách Cách đụng như thế, chỉ cảm thấy cơ thể mình không chống trụ nỗi nữa ngã uỵch quỳ gối xuống đất. Tô Hàng ngửa mặt lên trời rít to, quát um lên: "Hùng! Cách! Cách!"

Hùng Cách Cách bắt đầu giả ngu, "Chuyện gì thế?"