Trên lầu, Hùng Cách Cách đứng trước gương thầm động viên chính mình.
Dưới lầu, ba người đàn ông bàn bạc với nhau, quyết định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật ấm áp lãng mạn cho Hùng Cách Cách. Bọn họ muốn làm cho Hùng
Cách Cách nhớ mãi ngày này, muốn làm cho mỗi khi Hùng Cách Cách nhớ tới
hôm nay thì sẽ thật lòng nở một nụ cười ngọt ngào!
Phó Khương
chịu trách nhiệm chuẩn bị phần thức ăn, trang trí một bàn thức ăn có cả
sắc lẫn hương, chỉ cần long trọng mà không cần tiết kiệm.
Tô
Hàng chịu trách nhiệm đi đặt bánh kem và hoa tươi. Anh biết Hùng Cách
Cách thích Anime nên muốn đặt cho cô một cái bánh sinh nhật hết sức đặc
biệt, nhưng mà thời gian không cho phép nên bỏ qua chuyện này. Tuy thế
nhưng bánh kem ba tầng hình trái tim vẫn phải có.
Phó Bạc Yến
chịu trách nhiệm trang trí phòng ốc, khăn trải bàn, rèm cửa sổ... Tất cả đều đổi sang màu sắc rực rỡ tươi tắn để chào mừng một ngày đầy ý nghĩa.
Ba người đàn ông loay hoay loay hoay bận đến vắt chân lên cổ,
chỉ tiếc không thể mọc ra ba đầu sáu tay được.
Dù rất vất vả, nhưng khi tời tối thì tất cả đều được chuẩn bị sẵn sàng. Ba người đàn ông không hẹn mà cùng trở lại phòng của chính mình, thay một
bộ áo quần mà mình cho là đẹp nhất.
Phó Bạc Yến mặc một bộ vest Tuxedo màu đen làm tôn lên dáng người có thể so sánh với người mẫu chuyên nghiệp của mình.
Tô Hàng mặc một bộ vest màu trắng làm cho cả người anh tràn đầy sức sống, trông như Bạch Mã Hoàng Tử ấy.
Phó Khương thì lại mặc một bộ đồ màu xám bạc. Nửa phía trên được làm bằng
vải mỏng lại còn để hở vài cái nút áo, có vẻ dụ dỗ hết sức rõ ràng. Phía dưới là quần cùng màu, chỉ có chất liệu là hơi khác, rũ xuống và dày
hơn. Thật sự là một bộ quần áo rất sexy.
Phó Bạc Yến và Tô Hàng đều phê bình kín đáo việc Phó Khương mặc bộ đồ này.
Tô Hàng bĩu môi nói: “Tối nay có quán nào đó mời chú tới múa cột hả?”
Phó Khương làm động tác hôn gió, nói: “Nếu như cháu muốn nhìn thì chú sẽ cố gắng.”
Phó Bạc Yến lạnh nhạt nói: “Chú là một người chú tốt đấy.”
Phó Khương đáp trả lại: “Thời điểm cháu tung nắm đấm về phía chú thì tại sao không nghĩ tới chú là chú của cháu?”
Phó Bạc Yến lạnh lùng nói: “Chú cảm thấy mình có dáng vẻ mà bề trên cần có sao?”
Tô Hàng thấy hai người sắp xông vào nhau, sợ làm cho Hùng Cách Cách không
vui nên anh vội xen vào nói: “Được rồi, được rồi, đừng cãi nhau nữa...
Ai làm chuyện người nấy đi, hãy làm cho Hùng Cách Cách có một buổi tiệc
sinh nhật thật có ý nghĩa.”
Phó Khương cười nói: “Vẫn là Tiểu Hàng Hàng biết suy nghĩ.”
Phó Bạc Yến liếc Phó Khương một cái, nói: “So với chú thôi.”
Phó Khương cắt ngang Phó Bạc Yến, nói: “Hôm nay chú sẽ không đánh cháu.”
Phó Bạc Yến lấy tay vuốt vuốt vạt áo của mình, nhíu mày nói: “Lúc nào cháu cũng sẵn sàng.”
Tô Hàng tức giận, quát: “Hai người có thể dừng lại một chút hay không?!
Không biết hôm nay là sinh nhật của Hùng Cách Cách sao? Có phải hai
người muốn ăn đòn hay không?!”
Phó Khương và Phó Bạc Yến cùng nhau quát: “Câm miệng!”
Tô Hàng cực kì tức giận nhưng chỉ có thể câm miệng. Anh sợ nếu như ba
người cứ tiếp tục như thế này thì việc người nào câm miệng không phải là chuyện đáng quan tâm nữa, mà là người nào dừng tay trước mới là chuyện
đáng nói.
Ba người đàn ông này nhìn nhau không thuận mắt, ai cũng không chịu nhún nhường.
Khi Hùng Cách Cách bước xuống lầu, Phó Khương kéo công tắc điện khiến cả biệt thự tối đen như mực.
Trong bóng tối, Hùng Cách Cách trở nên khẩn trương. Cô cảm thấy hình như
quanh mình có ba con sói đói đang ẩn nấp, len lén mài móng vuốt, chảy
nước dãi....Ai da, cô suy nghĩ nhiều rồi, nhất định là cô suy nghĩ nhiều rồi. Hôm nay là sinh nhật cô, tất cả đều do cô làm chủ. Hùng Cách Cách
nắm tay lại, thầm động viên chính mình. Không nên sợ hãi nữa! Phải vùng
lên! Nhất định phải vùng lên!
Trong bóng tối, thính giác của con người trở nên cực kỳ nhạy cảm.
Hùng Cách Cách nghe thấy tiếng ma sát, giống như là tiếng quẹt quẹt diêm...
Trong bóng tối, cô nhìn thấy Phó Bạc Yến đang bưng bánh sinh nhật, Tô Hàng
thì ôm hoa tươi còn Phó Khương thì cầm chai rượu sâm banh cỡ lớn, vừa
hát bài “Chúc mừng sinh nhật” vừa đi tới chỗ cô.
Hoa tươi, nến lung linh, trai đẹp, rượu ngon, bóng tối tạo nên một hình ảnh đẹp huyền dịu.
Trong ánh nến chập chờn, ba người họ đều nổi bật, mỗi người một vẻ giống như
yêu nghiệt xuất hiện từ trong bóng đêm, mê hoặc giác quan của bạn, dẫn
bạn đi về thế giới xa hoa rực rỡ sắc màu.
Ánh mắt của ba người
bọn họ lóe lên, xinh đẹp động lòng người; nụ cười của bọn họ chân thành
giống như hoa nở khi xuân về; tiếng hát của bọn họ vui vẻ, lượn vòng
quấn quít. Chỉ một bài hát”Chúc mừng sinh nhật” nhưng qua giọng ca của
bọn họ lại nghe ra tình yêu ngọt ngào như đang chảy trong đó.
Hùng Cách Cách chưa bao giờ trải qua một buổi tiệc sinh nhật xa xỉ như thế.
Rượu và thức ăn xa xỉ, địa điểm xa xỉ, ngay cả ba người đàn ông trước
mắt cũng là xa xỉ trong xa xỉ. Người ta nói số mệnh của mỗi người đã
được trời định trước. Phúc phận của mỗi người đều được sắp đặt sẵn.
Riêng Hùng Cách Cách thì cô vẫn chắt chiu tiết kiệm qua ngày, chỉ sợ
mình hưởng thụ hết phúc phận rồi thì sẽ phải đến chỗ Diêm Vương báo cáo. Vậy mà tất cả những gì diễn ra hôm nay lại khiến cho cô có một loại
kích động muốn dùng hạnh phúc nửa đời sau đổi lấy!
Thật là hạnh phúc quá chừng!
Hùng Cách Cách hưng phấn đến mức tay chân luống cuống, một khuôn mặt nhỏ
nhắn hồng hồng, ở dưới ánh nến chập chờn cực kỳ cuốn hút.
Tô Hàng tặng hoa tươi cho Hùng Cách Cách rồi cúi đầu, hôn nhẹ vào má của cô, dịu dàng nói: “Chúc em sinh nhật vui vẻ.”
Trái tim của Phó Khương đau giống như phải hứng chịu một cơn mưa đá. Anh
không nhịn được lại suy nghĩ xem lát nữa, lúc xuống tay có cần trực
tiếp dùng vỏ chai sâm banh này đập chết Tô Hàng hay không!
Ánh mắt Phó Bạc Yến trầm ngâm, chịu đựng nỗi đau khổ khi không thể đến gần cô, anh nói: “Hùng Cách Cách, mau ước đi.”
Hùng Cách Cách nhoẻn miệng cười, nhắm mắt lại, ước nguyện hết sức nghiêm
túc: Cô hi vọng mọi người có thể mãi chung sống vui vẻ với nhau.
Sau khi thổi tắt nến thì mọi người nghe thấy một tiếng “bốc”. Phó Khương mở nắp chai sâm banh. Cổ chai giống như vòi nước phun bọt lên trên mặt mọi người.
Hùng Cách Cách nhảy cẫng lên, hốt hoảng chạy trốn. Hôm
nay cô mặc một cái áo sơ mi mỏng màu hồng nhạt, bên dưới là váy ngắn màu trắng nên... không chịu được bị phun nước như vậy đâu!
Cô đau
lòng cho quần áo của mình nhưng quan trọng nhất là hôm nay cô chọn áo
váy có chất liệu rất mỏng nếu bị rượu làm ướt như vậy, nhất định sẽ lộ
ra đồ lót gợi cảm ở bên trong.
Ba người đàn ông này có người nào là không thành tinh, cô cũng không cần phải nói toạt ra suy nghĩ của mình.
Hùng Cách Cách cố sức né tránh nhưng lại không tránh được hết những tia rượu lợi hại của Phó Khương.
Trong nháy mắt phòng khách trở nên hỗn loạn.
Phó Bạc Yến thắp nến, nhìn mấy người còn lại bị ướt nhẹp, khóe môi không nhịn được nhếch lên.
Hùng Cách Cách giống như một con hồ ly nhỏ ham chơi, không cẩn thận nên rơi
xuống nước, sau đó vung vẩy bộ lông màu trắng, ánh mắt trong veo như
nước nhìn chằm chằm, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Tầm mắt Phó Bạc Yến di chuyển trên người cô, càng ngày càng thấp xuống...
Áo sơ mi màu hồng bị ướt dính vào người, khiến đường cong quyến rũ của cô
bị lộ ra bên ngoài. Áo quần bị rượu sâm banh văng tung tóe nên làm bộ áo ngực gợi cảm và quần lót màu đen lộ ra lúc ẩn lúc hiện. Một bộ phận
tròn tròn tưng tưng theo bước cô di chuyển làm cho hô hấp của anh trở
nên dồn dập!
Nếu như có thể, Phó Bạc Yến thật sự muốn cởi quần
áo ra, xông tới ôm lấy tiểu yêu tinh mê người kia lại, ngoại trừ anh thì không để cho ai khác nhìn thấy! Đáng tiếc, anh không thể. Anh chỉ có
thể là người ngoài đứng xem chứ không có quyền động tay động chân.
Hùng Cách Cách bị Phó Khương chọc giận, cũng không thèm để ý tới việc sửa
sang lại quần áo của mình. Cô xoay người hét to một tiếng, sau đó liền
vọt về phía Phó Khương!
Tô Hàng theo sát phía sau, tay cầm một
chai rượu sâm banh khác, sau khi dùng sức lắc thì nắp chai bắn ra, anh
bắt đầu đuổi theo Phó Khương. Hôm nay nhất định anh phải làm cho Phó
Khương ướt sũng từ đầu đến chân, nếu không thì không dừng lại! Oa ha ha
ha...
Phó Khương lắc mình né tránh sự công kích của Hùng Cách
Cách và Tô Hàng, tiện tay anh cầm lấy một miếng bánh kem bôi lên mặt
Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách nhanh chóng bắt chước, cũng cầm lấy một miếng bánh kem muốn trét lên mặt Phó Khương.
Hùng Cách Cách không hổ là người luyện võ, tốc độ của cô nhanh vô cùng, nếu là đánh nhau thật thì Phó Khương không phải là đối thủ của cô.
Sau khi Phó Khương bị trúng chiêu thì Tô Hàng khoái chí cười như điên. Anh
cũng định tạo ra một trận mưa sâm banh nhưng không nghĩ tới Hùng Cách
Cách lại xoay người đánh lén anh, trét lên mặt anh một lớp kem thật dày!
Thừa dịp Tô Hàng đang ngẩn người thì Hùng Cách Cách lại cầm tiếp một miếng bánh kem, trét lên mặt Phó Bạc Yến.
Phó Bạc Yến cũng không cách nào làm người ngoài cuộc nữa nên cũng tham chiến.
Ba người đàn ông, một cô gái, náo loạn như một bầy khỉ.
Rượu đỏ, bia, rượu trắng được khui ra liên tục, cũng không biết là để uống hay để tưới lên người người khác nữa.
Hùng Cách Cách chơi đùa như điên, cười vui vẻ rồi lại hét lên...
Đến khi tất cả mọi người chơi mệt mỏi thì cùng nhau ngồi vào bàn, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa cụng ly uống rượu.
Không biết là vì muốn phối hợp với quần áo bị rượu làm cho trong suốt của
Hùng Cách Cách hay là vì không muốn để cho bộ quần áo của Phó Khương
đứng đầu về độ gợi cảm mà Tô Hàng cũng cởi bộ vest màu trắng ra, chỉ mặc một cái áo lót bó sát người cực kì quyến rũ. Phó Bạc Yến cũng cởi bộ
Tuxedo màu đen dính đầy kem ra và cởi vài cái nút áo sơ mi để lộ ra lồng ngực màu đồng khêu gợi.
Hùng Cách Cách cảm thấy mình chỉ có một đôi mắt thì không đủ để ngắm cho đã được.
Cô thật sự hy vọng mình có thể lấy điện thoại di động ra trước mắt mọi
người để chụp lại khoảnh khắc vô cùng có ý nghĩa lịch sử này! Nhưng mà
cô không dám.
Thật ra thì cũng không phải là không dám mà là
trong điện thoại của cô vẫn còn lưu lại mấy đoạn video trần trụi của ba
người họ nên cô sợ bị người ta phát hiện sau đó thủ tiêu mất.
Đó chính là đồ tốt, là đồ tốt đấy, cho dù liều chết cũng không thể đưa ra ánh sáng được!
Sau khi Hùng Cách Cách hạ quyết tâm thì cố gắng trợn đôi mắt to xinh đẹp
của mình, dùng ánh mắt quyến rũ quét qua từng người, tranh thủ dùng mắt
ghi lại dáng vẻ phong thái của bọn họ, để lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc
này.
Thức ăn rất ngon miệng, rượu ngon đậm đà và người đẹp cũng rất quyến rũ nha.
Tô Hàng giơ ly rượu lên, cao giọng nói với Phó Khương: “Cháu mời chú! Chú là ông chú khốn kiếp, không biết xấu hổ!”
Phó Khương cũng giơ ly rượu tới trước mặt của Phó Bạc Yến, lớn tiếng nói: “Chú mời cháu! Cháu là đồ khó chịu, khốn nạn!”
Phó Bạc Yến cũng nhìn về phía Tô Hàng, cất giọng nói: “Anh mời em! Em là thằng đàn ông chuyên nói những lời chanh chua độc ác!”
Hùng Cách Cách cũng giơ ly rượu lên: “Tôi mời mọi người! Ba người đều là đồ con rệp!”
Ba người đàn ông không hẹn mà lại đồng thanh nói: “Không cho uống rượu!”
Hùng Cách Cách lắc lắc cái đầu đã có chút không tỉnh táo, la lớn: “Không!
Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi muốn uống rượu! Nếu như mà tôi say, ha
ha... “ Thì tốt hơn nha... Cô liếc trộm Tô Hàng một cái, âm thầm xác
định mục tiêu. Hôm nay, cô nhất định phải bắt Tô Hàng lại! Không để cho
anh suy nghĩ lung tung nữa, để cho anh ổn định tâm tình. Nếu là quen
nhau thì phải dùng thái độ chân thành. Hùng Cách Cách cô là người một
nghiêm túc...!
Ba người đàn ông liếc mắt nhìn nhau, hiếm khi họ ăn ý như thế, cùng ra tay ngăn lại ly rượu của Hùng Cách Cách.
Thật ra thì bọn họ cản hơi bị muộn. Lúc mọi người mời rượu nhau thì không
biết Hùng Cách Cách đã trút bao nhiêu rượu vào miệng rồi.
Hùng
Cách Cách không chịu nghe lời, cô nói: “Để cho tôi uống... uố...ng! Để
cho tôi uống... uố...ng! Con gái không say thì làm sao mấy người đàn ông như các anh có cơ hội chứ?!”
Ba người đàn ông cùng nhau đổ mồ hôi hột. Chắc cô ấy say rồi nên mới dám nói ra những lời... giàu tính triết lý như vậy!
Phó Khương sợ Hùng Cách Cách uống rượu xong sẽ gây chuyện, lại sợ mình
không khống chế được cô, vì vậy vội tìm biện pháp trấn an nói: “Em hát
trước đi. Nếu hát hay thì sẽ để cho em uống.”
Ánh mắt của Hùng Cách Cách trong veo như nước, đến gần Phó Khương, nhìn chằm chằm rồi cười tủm tỉm hỏi: “Thật không?”
Phó Khương nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì chỉ muốn nuốt cô vào bụng! Anh
cố gắng kìm nén kích động muốn ôm cô vào lòng, gật đầu lên tiếng:“Thật.”
Hùng Cách Cách lại lắc lắc cái đầu đang mơ màng của mình, hỏi: “Thật mấy phần?”
Tô Hàng lấy tay quay mặt Hùng Cách Cách lại, để cô nhìn thẳng vào mình rồi mới nói: “Thật 100%. Mau hát đi!”
Hùng Cách Cách vuốt vuốt mặt mình, bất mãn trợn mắt nhìn Tô Hàng một cái,
nghĩ đi nghĩ lại về cái kế hoạch hành động vào tối nay, cô liền cười,
mặt mày hớn hở nhìn Tô Hàng. Dáng vẻ thẹn thùng đáng yêu này làm cho
trái tim Tô Hàng trở nên bấn loạn.
Phó Bạc Yến giơ ly rượu đỏ lên, nói với Hùng Cách Cách: “Hát đi, hát xong thì cho em ly rượu này.”
Giọng nói của Phó Bạc Yến rất nam tính, tràn đầy khích lệ chui vào lỗ tai
Hùng Cách Cách, cô lập tức quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến, không nhịn được bắt đầu tưởng tượng hình ảnh rượu đỏ chảy xuôi theo người anh. Ha
ha... Đây chính là tình tiết kinh điển trong truyện tranh cấm trẻ em
dưới mười tám tuổi đấy. Mà trong tình tiết này còn cần đến công cụ hỗ
trợ là roi da và còng tay nữa.
Hùng Cách Cách kích động, cảm thấy cổ họng khát... nên không nhịn mà đưa đầu lưỡi hồng hồng ra liếm liếm cánh môi.
Hô hấp của Phó Bạc Yến trở nên dồn dập, bụng dưới trương lên.
Không khí rất mê hoặc; ánh mắt rất mập mờ; cơ thể rất quyến rũ. Trong mắt ba
người đàn ông, Hùng Cách Cách chính là một người đẹp được ngâm trong
rượu đỏ, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng làm say lòng người.
Hùng Cách Cách không biết mình đã vô ý hớp hồn ba người đàn ông trước mặt.
Trong không khí lãng mạn, cô hít một hơi, đập bàn một cái sau đó bắt đầu gào lên. À mà sai rồi, là... hát lên mới đúng.