Người đầu tiên là sếp của phòng chúng ta —— Lý Tử Nho.
Năng lực làm việc của sếp siêu khủng, như hôm trước chỉ cần thức một đêm đã nhẹ
nhàng xử lý xong cả một bộ hồ sơ. Nhưng biến thái nhất không phải ở chỗ sếp có
thể một mình làm bằng bốn người, mà ở tốc độ đọc của hắn, ngươi đừng nghĩ sếp
công việc bề bộn mà không có thời gian xem kỹ bản thảo của ngươi, hắn có thể
đọc hết một siêu bản thảo dài N vạn chữ chỉ trong 10 phút, sau đó bới ra N sai
lầm của ngươi, rồi tiêu sái phun ra hai từ “Trừ lương”.
Ở trước mặt sếp, vĩnh viễn đừng có ôm tâm lý may mắn.
Những lời này cũng đồng thời có thể áp dụng cho Nhậm
Ma Vương. Nhậm Hàn, tên biến thái thứ hai của công ty, biệt danh nhân viên đặt
cho là “Robot hình người”. Công ty vẫn lưu truyền lời đồn tốc độ viết bản thảo
của Nhậm Hàn có thể đạt tới hơn một vạn chữ mỗi giờ, đối với đồn đại này, ta và
Xán Xán rất kín đáo chê cười. Thường thường mỗi lần nghe được câu chuyện hài
hước này, ta đều chỉ coi như gió thoảng qua tai, cho đến khi ta cùng Nhậm Ma
Vương và Ultraman ngồi xem bộ phim hoạt hình cũ rích《 Akazukin Cha Cha 》.
Trên sô pha, từ ngay đầu phim, Nhậm Hàn đã ngồi ôm
laptop gõ gõ, điều này làm cho ta có đôi chút bất mãn, thả một miếng khoai vào
miệng Ultraman rồi kêu lên: “Anh không xem thì em lấy CD ra đây, mấy giờ rồi
còn xem hoạt hình, có phải tiểu học nữa đâu, em tắt nha.”
Nhậm Hàn một mặt vừa tiếp tục gõ chữ, một mặt bình
tĩnh nói: “Không được tắt, anh đang xem.”
“Đang xem? Được, anh nói xem Seravi vừa nói cái gì?”
“! #@$$^%&$” Nhậm Hàn không thèm nhíu mày tuôn ra
một tràng, miệng ta ngoạc thành hình chữ O, tua lại đĩa, lời thoại không sai
một chữ!! Không thể tin được! Chắc chắn là hắn đã học thuộc từ trước. Nhưng mà
phim dài như vậy, chắc không thể học thuộc hết chứ?
Vì thế ta chưa từ bỏ ý định, chọn một tập khác, Nhậm
Ma Vương không ngăn cản, vẫn nhìn màn hình gõ chữ lạch cạch, ta hỏi: “Này, vừa
xong bọn Cha Cha đi đâu? Nói gì?”
“◇?
Θ&*(▲! #% “
Đây —— Còn —— Là —— Người —— Sao? Lại không sai một
chữ! Ngay lúc ta đang kinh hoàng, Nhậm Ma Vương đẩy laptop ra, “Bản thảo lớn
của kỳ này xong rồi, bây giờ giao cho em đấy, nhà biên tập lớn.”
Ta chớp mắt: “Bản thảo lớn không phải có hơn 3 vạn chữ
sao? Hơn nữa hôm kia với hôm qua hai đứa mình luôn ở cạnh nhau, em cũng không
thấy anh có thời gian viết mà?”
“Uhm.” Nhậm Ma Vương bình tĩnh tự nhiên, vuốt cằm nói,
“Anh viết lúc xem tivi hồi nãy.”
Lần này không chỉ riêng cằm mà đôi tròng mắt của ta
cũng rớt cả xuống, “Không thể nào! Tuyệt đối không thể!” Phim hoạt hình một tập
24 phút, hai tập gộp lại kiểu gì cũng không nổi một tiếng, 3 vạn chữ/h, hơn nữa
còn trong tình trạng bị ta và Ultraman quấy rầy…
Chẳng lẽ trong vụ trụ này thật sự tồn tại loại người
có thể làm song song hai việc một lúc?
Ta không cam lòng gào lên: “Chắc chắn là anh viết từ
trước rồi!”
Nghe vậy, Nhậm Hàn nhướng mày kiêu ngạo, mở laptop ra,
nói luôn: “Vừa hay có một dự án của khách hàng chưa làm, bây giờ em ngồi trông,
anh viết, thử không?”
Thế là, lại một lần nữa ở trong hoàn cảnh xem tivi +
Ultraman quấy rầy + Bạch Ngưng quấy rối, Nhậm Hàn thuận lợi viết xong phương án
quảng cáo trong nửa giờ, nhìn bản dự án gần như hoàn hảo, nước mắt ta chảy dài,
“Anh không phải là người!”
Nhậm Hàn thấy thế, vẻ hí hửng đầy trong mắt, xoa xoa
đầu ta, “Sao lại có kiểu biên tập viên như em chứ? Biên tập viên khác được biên
bản thảo của anh, người nào người nấy đều sướng cười toe toét. Anh làm tốt,
giao bài lại nhanh, cũng hầu như không cần bọn em biên gì, thêm cái tên biên
tập viên vào là có thể lĩnh nhuận bút cao chót vót.”
………..
Từ đó về sau, ta hoàn toàn tin tưởng, khả năng bùng nổ
của Nhậm Ma Vương thật sự rất mạnh mẽ. Mà tối hôm qua, ta lại may mắn, một lần
nữa lĩnh hội sâu sắc sức bùng nổ siêu mạnh mẽ ở phương diện khác của người nào
đó.
Di chứng là, sáng hôm sau xương sống, thắt lưng ta đau
nhức không thôi, hoàn toàn không nghe được tiếng chuông báo thức.
Đến khi thật sự tỉnh ngủ, nghiêng đầu nhìn đồng hồ,
kim giờ kim phút đã đường hoàng tụ tập ở cùng một chỗ, đồng thời chỉ đến số 9.
Ta giật mạnh mình, con sâu ngủ trong đầu đã bị không khí lạnh lẽo tàn bạo toát
ra từ người sếp Lý do ta tưởng tượng ra giết chết, nhảy dựng lên, ta phát hiện
Nhậm Hàn không ở bên người, đang cắn răng tự đi tìm quần áo, Nhậm Ma Vương dáng
vẻ thoải mái từ phòng khách bước vào.
“Sao lại đứng lên?”
Nhìn chằm chằm gã họ Nhậm nào đó hôm qua đòi hỏi vô
độ, ta toát mồ hôi lạnh từng trận. Vì sao cùng là XYZ đến hơn 4 giờ, hắn có thể
nhẹ nhàng thoải mái như vậy, mà ta thì…
Cúi đầu tự xem xét lại mình, đột nhiên nhớ ra chuyện
đi làm muộn, ta cầm lấy áo ngủ của Nhậm Ma Vương mà cởi ra, “Nhanh, Nhậm Hàn,
thay quần áo nhanh đi, hai đứa mình muộn rồi @¥#%#…”
Nhậm Ma Vương liếc mắt, áo ngủ đã bị ta cởi hơn nửa,
“Không phải vội, anh xin nghỉ cho em rồi.”
Ta á khẩu, đơ luôn tại chỗ không nói được gì.
“Xin, xin nghỉ?”
“Uh, anh bảo em bị sốt.”
Bàn tay ta ngoan ngoãn rụt về, cười cười, “Vậy à, thế…
em đi làm đồ ăn, Nhậm Hàn, anh tự mặc quần áo lại đi.”
“A!” Ta vừa đi tới cửa, Nhậm Ma Vương phía sau liền
cúi đầu cười lạnh, khiến cho ta dựng hết tóc gáy, nổi da gà.
Quả nhiên, giây tiếp theo, ma trảo của Nhậm Hàn đã đã
vòng lên phía trước, thổi vào tai ta một hơi, “Nếu đã cởi rồi, lại hiếm có là
tự tay em cởi, thì không thể để phí công được ———- “
“….”
———————————
Ta lại tỉnh lại một lần nữa, Ultraman đang mài mài
móng vuốt, phẫn nộ cào mép giường. Thấy ta cử động, Ultraman lập tức được đằng
chân lân đằng đầu, sủa “Âu âu”. Ta vỗ vỗ đầu thằng bé, “Đi tìm pa pa đi.”
“Âu âu âu——–” Ta còn chưa nói dứt câu, Ultraman đã mắt
lệ lưng tròng, càng kêu to hơn.
Ta đành ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường, Ultraman
định nói gì? Nhậm Hàn ra ngoài rồi sao? Ta dạo một vòng quanh phòng khách, quả
nhiên không thấy bóng dáng hắn đâu, đang cảm thấy kỳ quái, Ultraman cắn cắn góc
áo ta kéo về hướng phòng đọc sách, đến nơi, kỳ lạ là cửa phòng lại đóng.
Trong nhà hiếm khi có cánh cửa nào bị đóng, cho dù là
Nhậm Hàn đi công tác, cũng để ta tùy ý ra vào, thậm chí Ultraman có ngồi lên
đùi hắn, đánh dấu hai nhát vào cái laptop, Nhậm Ma Vương cũng chưa bao giờ nổi
giận. Nhưng hôm nay cửa lại đóng…
Ultraman ngồi ở cửa phòng, một mặt cào cào vào cửa,
một mặt phối hợp động tác, tru lên theo tiết tấu, thằng bé đáng thương, quên
mất không nói cho nó, phòng đọc sách cách âm, có kêu như vậy cả ngày, ba ngươi
cũng không nghe thấy. Ta ôm Ultraman lên, đang chuẩn bị gõ cửa, cửa phòng đột
nhiên mở ra, trong chớp mắt, mọi người phía sau cánh cửa đứng ngẩn cả ra.
Nhìn trong phòng toàn là tinh anh của bộ phận phóng
viên, ta chỉ còn biết đứng đơ tại chỗ, trừng mắt to mắt nhỏ với bọn họ, trong
đầu nảy ra N câu hỏi, lại không kiếm đâu ra câu trả lời nào. Sao bọn họ lại đến
đây? Đến từ bao giờ? Đến làm gì? Ta bị họ nhìn thấy, có thể có ảnh hưởng không
tốt nào hay không?
Chưa kịp suy nghĩ, người mở cửa Nhậm Hàn đã kéo ta vào
trong lòng, nhìn đôi mắt chân thành tình cảm của hắn, ta biết chắc 100% hắn
đang giả bộ.
Chiều chuộng sờ sờ cái trán của ta, Nhậm Hàn nói: “Sao
lại ra đây? Không ngủ thêm một lát đi?”
Lời vừa dứt, không khí trong phòng đột nhiên trở nên
quái dị, mặt người nào người nấy cũng hiện lên một đống hắc tuyến. Ta chẳng
hiểu đầu cua tai nheo gì cả, cũng chỉ biết nhắm mắt đưa chân, vừa lùi ra vừa
cười, nói: “Em, em không biết trong nhà có khách, em đi pha trà.”
Dứt lời, đám tinh anh của phòng phóng viên càng trầm
mặc hơn. Lúc này ta mới tự ý thức được, xem ra câu nói của ta lại là đả kích
trí mạng đối với bọn họ. Trong đó vẻ mặt Hiểu Tại, đã đen đến mức có thể phân
cao thấp với Bao Công rồi.
“Không cần để ý bọn họ, em đói chưa? Anh đi nấu cháo.”
Ta líu lưỡi, đẩy Nhậm Hàn ra, “Không cần để ý em, mọi
người định làm gì thì làm đi, em ——–”
Chưa kịp nói xong, Nhậm Hàn đã ôm ta đi ra ngoài,
“Không sao, anh đi nấu cháo, em quay lại giường ngoan ngoãn nằm xuống.”
“…” Trước khi đi, ta còn sợ hãi len lén để ý vẻ mặt
của các vị phóng viên đồng nghiệp, cuối cùng cũng hiểu, cái gì gọi là “Bi phẫn
đan xen”.
———————————
Khoảng 12 rưỡi, cuộc họp của phòng phóng viên mới bế
mạc, tiễn mọi người đi, lúc này ta mới xù lông lên, lôi Nhậm Hàn ra giậm chân:
“Anh nói anh nói xem, sao bọn họ lại đến, sao anh không báo trước với em một
tiếng?”
Nhậm Hàn phì cười, “Em sợ cái gì? Hai đứa mình không
cùng phòng ban, lại càng không có quan hệ lãnh đạo – nhân viên trực tiếp, cho
dù ở cùng một chỗ, công ty cũng sẽ không nói gì.”
“Nhưng mà,” Ta chán nản, định nói cái gì mà lại không
nói nên lời. Dù sao chúng ta cũng đang sống chung, ngươi muốn triệu tập nhân
viên về nhà họp, cũng nên báo trước với ta một tiếng chứ! Bây giờ thành ra như
vậy, mọi người ai cũng xấu hổ.
Đang lúc ta ấm ức, Nhậm Ma Vương cong môi, thình lình
nói: “Bạch Ngưng, anh đã nói với Hiểu Tại, em còn đang sốt, khả năng phải nghỉ
bệnh vài ngày, cho nên hồ sơ mời đầu tư kia giao cho người khác làm.”
Ta giật mình, lúc sau mới nói: “Chuyện hôm qua… anh
biết à?”
Nhậm Hàn không nói, đút tay túi quần, gật đầu.
Chớp mắt, một suy nghĩ đáng sợ hiện lên trong đầu ta:
Chẳng lẽ, chuyện hôm nay là do Nhậm Hàn cố ý bày ra?!
Cố ý trắng trợn xin phép giúp ta, nói ta bị bệnh, để
cho cả thế giới biết ta và Nhậm Hàn ở cùng một chỗ với nhau. Lại cố ý không đi
làm, gọi nhân viên về nhà họp, sau đó cố ỷ cho ta và bọn họ gặp nhau, mục đích
là để nói rõ cho mỗi người trong phòng phóng viên rằng, Bạch Ngưng là người của
ta, núp dưới sự che chở của ta, nếu ai không thức thời, có thể thử chọc cô ấy
một phát xem.
Sau đó, lại làm bộ hời hợt quẳng bộ hồ sơ mời đầu tư
khó nhằn cho người khác làm, Hiểu Tại tất nhiên không dám phản đối, vì thế… vì
thế… phỏng chừng toàn thể nhân dân trong công ty đều đang giả bộ nỗ lực công
tác, tay gõ bàn phím ào ào, chui vào QQ rùm beng scandal của ta và Nhậm Hàn!!
Tất cả mọi người trong vũ trụ đều sẽ cho rằng tối qua
ta kề gối thủ thỉ, cho nên hôm nay Nhậm Ma Vương tức giận, đồng thời nghỉ làm
để uy hiếp kẻ bắt nạt ta.
Nghĩ rồi, ta nhìn vào đôi mắt đang cười kia, hiểu rõ
toàn bộ.
Ta đau xót ôm tay hắn, nói: “Em còn chưa có kề gối thủ
thỉ, anh đã trả thù Hiểu Tại như vậy, không chừng bây giờ cô ấy đang rất hận
em, nhân viên phòng anh lại mắng em!!”
Nhậm Hàn khoanh tay ôm ngực, bộ dạng nghiêm túc: “Bây
giờ kề gối thủ thỉ vẫn kịp.”
Ta bĩu môi, nghiêng đầu: “Lại nói, vì sao Hiểu Tại lại
muốn chèn em như vậy? Có phải cô ấy có quan hệ với anh không?”
Nhậm Hàn im một chút, ôm ta ngồi xuống sô pha, kề tai
rủ rỉ, “Có lần cô ấy đi ăn với khách hàng cùng anh, sau đó, anh uống rượu, cô
ấy đưa về…” Nghe thế, lòng ta đột nhiên giật giật vài cái, tuy rằng biết đó là
chuyện trước kia, nhưng liên tưởng đến tiền án phong lưu của Nhậm Hàn này, ta
bĩu môi, làm bộ không cần nói nữa: “Ra vậy.”
Ai ngờ, đối phương lại chính nghĩa nói tiếp, “Sau đó,
anh từ chối cô ấy.”
Nghe vậy, ta cười to, “Thôi đi, anh là cái đồ sở
khanh, ba ngày một bạn gái.”
Nhậm Hàn nhíu mi, trịnh trọng nói: “Thề luôn, Bạch
Ngưng, anh thừa nhận trước em anh có rất nhiều bạn gái, nhưng đối mặt với em,
anh không muốn có bất kỳ ai khác nữa.”
“…” Ta cố sức, cố sức tiêu hóa những lời này một lần,
nhưng vẫn không thể giải thích ý tứ trong đó, liền cười nói: “Đừng đùa nữa đi.”
“Anh đang giống đùa sao? Em cho rằng loại chuyện này
có thể đùa được hả? Cho nên lúc trước anh đã nói, Bạch Ngưng, em phải chịu
trách nhiệm với anh!”
Nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Nhậm Ma Vương,
ta, ta không còn biết phải nói gì.
Thế giới này, loạn hết cả rồi.