Sàng, an thân chi tọa giả.
Ý của người xưa, giường là dụng cụ để người ta nằm
ngồi, là vật gia dụng để thân thể nghỉ ngơi. Nhưng ngày nay, dễ thấy là giường
còn có một tác dụng quan trọng hơn, đó là cung cấp nơi chốn để vợ chồng hoặc
cặp đôi XXOO.
Cho nên, thời điểm Phó tổng Nhậm Hàn ám muội nói ra
hai chữ “thử giường”, đầu óc của ta phản xạ có điều kiện, lập tức hiểu nhầm. Vì
thế, quyết định đầu tiên và duy nhất của ta chính là ———- trốn!
Ta vừa ôm túi lùi ra cửa, vừa cười cứng ngắc: “Phó
tổng Nhậm, giường cũng mua được rồi, không có việc gì nữa tôi phải đi rồi.”
Nhậm Hàn đứng bất động tại chỗ, nhưng đôi mắt thì
trong suốt lạnh lẽo khác thường, “Phải đi? Nhưng mà cô lái xe không giỏi lắm.”
“Không sao không sao.”
Nhậm Hàn cười nhạt, ôm ngực nói: “Cô không sao, nhưng
tôi có sao.”
Ta nghe không hiểu hắn nói gì, vẫn cố lùi ra cửa như
cũ, “Thật sự không sao mà.”
“Cô đi rồi, ai giúp tôi thử xem giường có lăn lộn tốt
hay không?” Ta còn chưa nói xong đã bị Nhậm Hàn chặn họng. Bởi vì một từ “lăn
lộn” dâm đãng hoành tráng, ta chết đứng tại chỗ không nói nên lời.
Lại còn “lăn lộn”, hắn định lăn lộn như thế nào?
Bên này ta còn đang ngơ ngác thất thần, Nhậm Hàn đã
yên lặng áp sát, ấn ta vào tường, chờ ta kịp nhận ra, đã thấy khuôn mặt đẹp
trai của Nhậm Hàn phóng đại vô số lần, hơi thở nóng bỏng bất chính phả lên cái
cổ mẫn cảm của ta, từng tầng từng tầng da gà của ta nổi dậy biểu tình.
“Phó tổng Nhậm, anh đừng kích động.”
Nhậm Hàn âu yếm vén tóc mai bên tai ta, “Bạch Ngưng,
xem ra cô vừa rồi còn kích động hơn cả tôi.”
Có vẻ, hình như, chắc là, đại khái Nhậm Hàn nói đúng,
giờ này phút này, tình cảnh này, ta chỉ cảm thấy hai chân của mình như nhũn ra,
dựa vào tường mà vẫn có khuynh hướng tụt xuống dưới, mặt thì nóng như lửa đốt,
hít thở cũng càng lúc càng gấp. Ta có vẻ thật sự kích động hơn cả hắn.
Này, Bạch Ngưng, đừng bảo sức đề kháng của ngươi kém
như vậy? Vừa nhìn thấy zai đẹp đến gần đã không có khả năng phòng dịch rồi?
Nhậm Hàn thấy thế cong mắt cười, nói: “Không phải sợ,
anh sẽ rất nhẹ nhàng.”
Dứt lời, ta lại bị kích động một lần nữa, vành tai và
tóc mai chạm vào nhau, nhu tình mật ý như thế, giọng điệu mềm mại nhỏ
nhẹ như thế. Là ta chưa tỉnh rượu hay là Nhậm Hàn bị sốt? Ta nghiến răng quay
mặt đi, Nhậm Hàn cũng không cho ta thời gian thắc mắc, bàn tay mạnh mẽ ngang
ngạnh giữ thẳng mặt ta, làm ra vẻ chuẩn bị cúi xuống hôn ——
Ta lên gân, nhắm mắt tự an ủi, không sao, dù sao cũng
không phải là lần đầu tiên, ta cường bạo một lần, hắn cường bạo một lần, vẫn là
rất công bằng, hơn nữa giường cũng không phải đền. Môi chạm môi hôn một chút mà
đổi lại mấy vạn, đáng giá đáng giá! Ta liền xem Nhậm Hàn như Ultraman, Ultraman
cũng thường xuyên nhảy bổ vào ta hôn hôn liếm liếm, bộ lông xù ướt sũng ta còn
không sợ, tên yêu nghiệt Nhậm Hàn này thì sợ cái gì? Không sao, thật sự không
sao.
Ngay lúc ta cố gắng thấy chết không sờn, chờ thật lâu
môi vẫn không bị hôn, bên tai lại vang lên từng trận cười châm biếm. Ta mở mắt,
phát hiện Nhậm Hàn đã cẩu thả ngồi xuống chiếc giường tròn từ đời nào, bộ dáng
thản nhiên tự đắc. Ngược lại là ta, ngu ngốc chưa tự nhận ra, vẫn còn đang dính
trên tường diễn bộ dạng “bị ép buộc”, trông buồn cười khó đỡ nổi.
Dự cảm của ta nói cho ta biết, ta lại bị đùa giỡn.
Nhậm Hàn bắt chéo chân, cười quyến rũ đến động lòng
người, “Tối hôm qua cô hôn tôi trước mặt mọi người, tôi rất rất rất không vui,
cũng rất rất muốn trả đũa cô, nhưng mà…” Nhậm Hàn nghĩ nghĩ, trưng bộ mặt khó
xử bĩu môi nói, “Làm sao bây giờ? Thật sự là tôi không có hứng thú với cô.”
Ta ngạc nhiên, ý gì đấy?
Không có hứng thú với ta? Những lời này cũng có thể
phiên dịch thành: Ta không hề có mùi vị của phụ nữ, đưa đến bên miệng đàn ông
hắn cũng nuốt không trôi? Chỉ cần là con gái mà nghe thấy loại lời nói này thì
đều sẽ nổi giận, mà là một người con gái bình thường, ta tất nhiên cũng sẽ giận
dữ.
Ngẩng đầu ưỡn ngực, ta chống nạnh mắt hừng hừng lửa
trừng trừng nhìn Nhậm Hàn, gào to: “Lúc nãy anh cố ý!”
Nhậm Hàn nhún vai, “Trời đất chứng giám, tôi cũng chỉ
muốn ăn miếng trả miếng, nhưng mà cuối cùng nhìn cái mặt cô, aizz!”
Ta nắm chặt nắm đấm, hắn lại còn dám giả vờ vô tội,
giả vờ đáng thương, cái gì mà “Cuối cùng nhìn cái mặt cô”, phút chốc ta có cảm
giác mình bị khinh bỉ, có khác gì tội phạm cưỡng bức từng bước từng bước tấn
công, đến bước cuối cùng, hắn đột nhiên đứng dậy nói, “Thật xin lỗi, tôi phát
hiện tôi không thể tiếp tục”?
Ta bị khinh bỉ, bị tội phạm cưỡng bức khinh bỉ một
cách hoàn tráng!
Ta nghiến răng ken két, ôm tâm lý bị tổn thương bổ
nhào tới, túm cổ áo Nhậm Hàn: “Anh đi chết đi! Tôi có ngực có mông, tháng trước
còn có bà lão đến bày tỏ giùm con trai, nói vừa nhìn tôi là biết sinh con giỏi.
Còn có tên háo sắc Ultraman thích nhất là người đẹp nữa, mỗi lần tôi mang nó ra
ngoài chơi, sau khi nhìn chán chê vô số người đẹp cuối cùng vẫn theo tôi về
nhà! Điều này chứng minh, tôi mới là xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất!”
Ta thở phì phò nói hết một hơi những dẫn chứng chứng
minh sức hút của mình, còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, đã nghe thấy giọng nói
bất mãn của ai đó từ phía dưới vang lên, “Bạch Ngưng!”
“Gì?” Ta nhíu mày cúi xuống nhìn…
Đây thật sự là một tình huống rất không đáng cười, ta
lại không cẩn thận cường bạo vào Nhậm Hàn, hơn nữa lần này so với lần trước chỉ
có hơn chứ không có kém, dám trực tiếp cưỡi lên người hắn, ai bàn tay nhỏ bé
nắm chặt áo hắn không buông.
——– Cho nên, mọi người có thể tưởng tượng ra tư thế
này vô cùng vô cùng đáng khinh.
——– Cho nên, một phút bất cẩn, đã thành ra ta đang
phản công Phó tổng giám đốc Nhậm.
——– Cho nên, bây giờ Nhậm Băng Sơn đang cực kỳ khó
chịu.
Nhìn ánh mắt càng lúc càng thâm sâu của Nhậm Hàn, ta
thầm kêu không ổn rồi, còn chưa kịp lui khỏi người Nhậm Hàn, ai đó liền lật
người, ta… bị đè ép lại.
Còn chưa kịp hoàn hồn, môi của ta đã bị ép mạnh, hơi
thở nồng đậm nam tính của Nhậm Hàn dũng mãnh ầm ầm kéo đến. Trong phút chốc,
đầu óc ta trống rỗng, ngay cả phản kháng cũng quên luôn. Hôn xong, tứ chi ta
bủn rủn, chớp mắt nhìn Nhậm Hàn, đối phương không nói câu nào, chỉ ngây ngốc
nhìn ta.
Ta mở miệng lại không biết phải nói gì, mặt thì không
cần nhìn cũng biết đang đỏ như tôm luộc. Lần cuối ta hôn cách đây bao lâu rồi?
Hử? Hơn nữa, cho dù ngày trước hôn với tên súc sinh kia tim cũng không đập mạnh
như hôm nay, Nhậm Băng Sơn, ngươi quả nhiên là cực phẩm! Bên này ta đang suy
nghĩ loạn xạ, bên kia Nhậm Băng Sơn cười cười, lại cúi xuống hôn. Lần này, cuối
cùng ta cũng có nhận thức, bắt đầu cật lực phản kháng, sử dụng cả tay lẫn chân.
Nhưng Nhậm Hàn mặc kệ, đôi môi bắt đầu đuổi bắt chặn
đường, ta bị luồng hơi thở gần sát phía trước quấy rối, vừa bồn chồn vừa rung
rinh khó nói thành lời. Hai người chúng ta đang loằng ngoằng, chợt nghe bên
ngoài truyền đến động tĩnh, chưa kịp đứng dậy đã nghe thấy một tiếng hét chói
tai. Ta và Nhậm Hàn đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy người đẹp hồi sáng ra ngoài
giờ đang trợn mắt há mồm nhìn thẳng hai chúng ta.
Nếu ánh mắt có thể giết người, ta nghĩ, ta đã phải
chết một ngàn một vạn lần.
“A, cứu mạng, đồ quá đáng, tức chết tôi rồi!” Người
đẹp kêu thảm thiết, liều mình tách ta và Nhậm Hàn ra, giậm châm nói, “Các
người, các người, quả thật là….”
Ta im lặng, nhất thời hồi hộp đến cực điểm. Chẳng lẽ,
cô ấy thật sự là vị hôn thê hoặc tình nhân của Nhậm Hàn? Thế thì lúc này là
loại tình huống nào? Bắt gian tại giường? Ta và Nhậm Hàn chẳng phải sẽ trở
thành đôi gian phu dâm phụ sao? Ngay lúc ta đang vô cùng rối rắm, chợt thấy cô
gái kia sau khi bình tĩnh lại, tiếp tục ôm đầu gào to: “Nhậm Hàn, đồ chết tiệt!
Muốn lăn lộn về giường của mình là lăn lộn đi! Đây là giường của tôi! Phòng của
tôi!”
“A, đáng ghét, tôi muốn đổi giường!”
“Tôi ghét hai người! Sao hai người lại có thể chui vào
phòng ngủ của người khác mà———- tôi, tôi, tôi muốn đổi phòng!”
Ta không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc cái tình huống này
là tình huống gì, thân thể đã tự hoạt động theo phản xạ trước cả khi não bộ ra
lệnh, chạy khỏi biệt thự. Hôm nay thật sự là một ngày bi ai.
Ta với Nhậm Hàn, rốt cuộc tính là ai cưỡng bức ai?