“Tôi mặc kệ, GV cũng được, tiểu thuyết đam mỹ cũng
thế, anh thích tung ra hay đưa cho Lý Tử Nho cũng chẳng sao.” Nói xong, nhiệt
độ trong phòng hạ thấp đột ngột.
Đương nhiên, người có thể có không khí như vậy, chắc
chắn không phải ta.
Nhìn đỉnh đầu trước mặt mây đen u ám, gã lạnh lùng như
băng kia sắc mặt khó coi như đít nồi, ta bắt đầu định rút lui có trật tự.
“Ở đâu ra?” Lúc lâu sau, Nhậm Hàn mới nghiến răng
nghiến lợi nói.
Ta dừng một chút, tuy rằng cho tới giờ Nhậm Hàn cũng
không phải lãnh đạo trực tiếp của ta, nhưng áp lực phát ra trên người hắn vẫn
làm ta không nén nổi mà run run. “A!” Ta ngẩng đầu nhìn trời, vừa nhắc nhở mình
không phải sợ vừa nói, “Tôi mặc kệ, đơn từ chức tôi cũng để lên bàn sếp rồi,
đợi anh ấy họp xong về sẽ thấy, tiền tôi cũng trả xong, không phải chịu kiểm
soát của anh nữa.
Cha ta không được học hành gì cả, từ một quán rong ven
đường, một tiểu thương ngày ngày phải trốn tránh đội quản lý thị trường đến
phát triển thành một xí nghiệp lớn như ngày hôm nay, làm một sếp lớn, điều quan
trọng nhất làm nên thành công là hai yếu tố: Trung thực và giữ chữ tín. Cho nên
từ nhỏ, cha ta đã dạy ta, làm người phải thành thật. Tuy rằng lời này nghe có
vẻ sáo rỗng, nhưng ta đã thấm nhuần nó rồi.
Thế nên nghĩ tới nghĩ lui, cho dù vì giữ công việc,
giữ mặt mũi hay bảo vệ thân phận hủ nữ, cũng không thể bán đứng ban biên tập.
Tiểu Duy tuy rằng nói lắp, nhưng khi ta mới vào tòa soạn, anh ấy vẫn tận tay
chỉ dạy ta rất nhiều điều (tuy rằng ngay sau đó luôn luôn nô dịch ta giúp hắn sửa
trang báo, làm bảng chi phí ban biên tập); Xán Xán tuy rằng háo sắc, nhưng còn
xưng chị em với ta, biết ta tham ăn, mỗi ngày đi căn tin ăn cơm trưa cô ấy đều
chia cho ta mỗi thứ một ít trong phần của mình (tuy việc này là vì cô ấy không
bao giờ ăn thịt mỡ); chị Tiếu Phù tuy rằng mặt mày cau có, tính tình lãnh đạm
nhưng vẫn thường xuyên đem một ít bản thảo của mình cho ta biên tập, giúp ta có
thêm chút tiền tiêu vặt (tuy chúng đều là những bản thảo nhỏ nhặt phiền phức mà
biên tập viên cao cấp hay xem thường).
Nói chung, tóm lại, cho dù thế nào, ta dứt khoát không
thể bán đứng ban biên tập, vì Nhậm Hàn mà đi trộm tài liệu. Càng không thể vì
muốn giấu diếm thân phận hủ nữ mà quên đi lời dạy của cha ———- làm mất mặt nhà
họ Bạch. Vì nghĩ như vậy, tốt nhất ta nên từ chức!
Ta nuốt nuốt nước miếng, không biết vì sao lòng bàn
tay đổ mồ hôi, nơm nớp lo sợ một lúc mới dám nói: “Cái đó… nếu thanh toán xong
rồi, vậy tôi đi trước.”
Ta phỉ nhổ! Bình thường trong phim truyền hình, tình
tiết như này, ta đại diện cho chính nghĩa, không sợ ác thế cường quyền, hiên
ngang từ chức, chắc chắn là phải rất khí thế chứ? Tại sao lúc này ta lại phải
sợ hãi như vậy? Liếc mắt lén nhìn Nhậm Hàn một cái, ta ngộ ra.
Lúc này áp suất không khí quanh Nhậm Hàn cực thấp, rõ
ràng là đang kìm nén giận dữ, thảo nào ta lại cảm thấy sợ, bởi vậy, ta nhấc
chân đứng dậy chuẩn bị —— chạy trốn.
Ta còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy tiếng Nhậm Hàn
nghiến răng ken két, “Tôi hỏi lại lần nữa, tiền ————-ở ————- đâu ————-ra?”
Chớp mắt, ta hiểu được, chẳng lẽ Nhậm Hàn lo lắng cho
ta?
Cúi đầu nhìn lại mình, quần áo trên người thì không
phải hàng hiệu, thân phận lại chỉ là một viên chức quèn, tự nhiên lại có trong
tay một khoản tiền lớn như mười nghìn, quả thật là không thể tưởng tượng được.
Thực ra, từ vài năm trước lúc ta ôm Ultraman rời khỏi Tử Kinh Viên, ta đã âm
thầm thề, ta phải chứng minh cho người kia xem, cho dù rời khỏi vầng hào quang
của cha, cho dù không phải con gái nhà có tiền, ta vẫn có thể sống tốt như
thường.
Sự thật chứng minh, hai năm nay ta cắn răng ở đây,
sống một cuộc sống bình dân, cho dù không cố tình che giấu thân phận, cũng
không có ai nghĩ tới ta với vị chủ tịch Bạch thường xuyên xuất hiện ở tòa soạn
kia có liên quan. Cho nên, bây giờ Nhậm Hàn nghi ngờ ta cũng không lạ.
Chỉ là, rút cục hắn nghĩ đi tận đâu rồi? Tưởng ta bị
ép đến mức phải cuống quá bán thân? Hay là đi vay nặng lãi? Ta líu lưỡi, đang
lúc không biết giải thích thế nào, đã thấy Nhậm Hàn nheo mắt uy hiếp, “Nói!”
Bị hắn quát như vậy, ta sợ đến dựng tóc gáy, trừng mắt
lại nói: “Không khiến anh lo! Dù sao tiền cũng trả hết rồi, tôi đi!” Dứt lời,
ta xoay người bước ra cửa. Nhưng tay còn chưa đặt lên nắm cửa đã bị Nhậm Hàn
giữ chặt, “Tiền ở đâu ra? Hả?”
Nhậm Hàn siết chặt cổ tay ta, ta cảm thấy hơi đau, bắt
đầu tức giận.
“Đã bảo không cần anh lo, sao anh phiền phức thế hả?”
“Buông ra”
“Anh bị bệnh à, tiền trả hết rồi còn gì!”
Ngay lúc chúng ta vẫn đang giằng co, ta còn chưa nói
hết lời, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, “Tiểu Hàn!”
Lời vừa dứt, ta với Nhậm Hàn cứng người.
Cả tòa soạn không ai dám tự tiện đến phòng phó tổng,
tự do ra vào, chỉ có một người.
Cổ ta cứng ngắc, từ từ xoay đầu lại, trưng bộ mặt tươi
cười còn khó coi hơn cả khóc, “Tổng giám đốc Lưu.”
Tình hình này, thật là không thể sống nổi. Mặc kệ có
chết hay không, Đại Boss đã xuất hiện từ phía sau. Thời khắc này, Đại Boss đứng
ngẩn người, tay vẫn đang cầm nắm cửa, hai mắt chỉ còn thiếu nước rơi ra ngoài.
Ta căn bản không cần nhìn lại, cũng biết tư thế của mình và Nhậm Hàn bây giờ ám
muội đến mức không thể đỡ nổi, tay trái của ta đang bị hắn nắm lấy, tay phải
đặt lên hông hắn, động tác này thật sự là…
Nhậm Hàn nhìn thấy Đại Boss bước vào, vẫn không chịu
buông như cũ, chỉ lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lưu, có việc à?”
Tổng giám đốc Lưu sửng sốt hai giây, nói: “Vào nhầm
phòng, hai người cứ tiếp tục!” Nói xong, tức giận đóng cửa, đi vội.
Giờ đây, hiểu nhầm thật sự quá lớn rồi.
Ba ngày sau, phòng họp cao cấp tập toàn Bạch thị.
Nhìn cha già đang dõng dạc phát biểu trước mắt, ta lại
hung hãn ngáp một cái thêm lần nữa, uể oải cầm lấy di động trên bàn trượt
trượt, lần thứ n+1 trượt lên, lại trượt xuống, trượt lên, lại trượt xuống…. Tại
sao mình không có tin nhắn hay cuộc gọi đến vậy?
Thở dài, ta lặng lẽ nghĩ, có vẻ như ta bị coi thường.
Ba ngày trước, vì bị Đại Boss nhìn thấy “gian tình”
giữa ta với Nhậm Hàn, xấu hổ không chịu nổi, không kịp cùng sếp đến ban biên
tập nói lời từ biệt, ta đã xấu hổ chạy ra khỏi văn phòng. Vốn nghĩ là, sau khi
sếp nhìn thấy đơn xin thôi việc trên bàn chắc chắc sẽ gọi điện thoại cho ta, mà
cho dù sếp bỏ mặc, Xán Xán, Tiểu Duy còn có em gái sửa lỗi chính tả, em gái pha
cà phê, em gái dọn vệ sinh và em gái phụ việc vặt, cũng sẽ rất nhớ ta, rồi sẽ
gọi một cuộc điện thoại cho ta.
Nhưng mà, ba ngày, đừng nói điện thoại, đến cả nhắn
tin cũng không có. Quả nhiên, ta bị coi khinh. Yên lặng rơi nước mắt, bỗng
nhiên ta nhớ tới câu châm ngôn: Giá cá
địa cầu, một hữu liễu thùy thùy thùy, đô nhất dạng chiếu chuyển (这个地球, 没有了谁谁谁, 都一样照转???).
Ta đang ngồi ở đây hoài cảm, chợt nghe cha già gầm lên ở phía trước:
“Đần độn! Vô dụng! Tôi nuôi cậu để lau xe à?!”
Trong chốc lát, ta sợ đến mức đánh rơi cả di dộng. Chị
họ bên cạnh nhìn thấy, phì cười thành tiếng, nhặt điện thoại lên, lại cố bĩu
môi, ý bảo ta nhìn phía trước. Ta tập trung nhìn lại mới phát hiện người cha
già mắng không phải ta. Giờ này phút này, nhìn thằng nhóc đang rụt cổ nghe mắng
có vẻ quen mặt, ta hơi nhíu mày, lôi laptop của chị họ ra gõ gõ:
“Làm sao vậy?”
Chị họ: “Không có việc gì. Hôm nay Tiểu Vương ở dưới
lau xe, không nhận được một cuộc điện thoại của khách hàng, hồi nãy khách hàng
kia gọi trực tiếp cho cậu, cậu nổi điên lên.”
Ta ngẩng đầu nhìn lại Tiểu Vương, thảo nào trông quen
như vậy. Vì ta đã nghỉ việc, hoàn toàn mất đi nguồn kinh tế, dưới sự dụ dỗ của
thầy u, ta cuối cùng về biệt thự sống. Mấy ngày nay ta ở nhà chán muốn chết,
cha già sáng nay tìm lấy cái cớ, dụ ta đi theo đến công ty chơi.
Tiểu Vương này, sáng nay ta cùng cha già đến công ty
đã tình cờ gặp được. Lúc ấy thằng nhóc này đang cẩn cẩn thận thận ở dưới nhà
thương vụ lau xe, cha già nhìn thấy mặt mày hớn hở, tán dương trước mặt ta:
“Thấy không? Đây mới là nhân viên yêu công việc yêu công ty, đám lười nhác các
con có khi nào chịu lau qua cái xe chưa? Tốt! Tốt! Tiểu Vương, chăm chỉ lắm!
Họp hội nghị thường kỳ chiều nay ta sẽ khen ngợi cậu.”
Kết quả, họp thường kỳ buổi chiều, cha già mắng to
giữa hội nghị, “Tôi nuôi cậu để lau xe à?” Ta thì thào, cha già à, lời này mà
cha cũng nói được…. Không phải là gậy ông đập lưng ông sao? Đây cũng là nguyên
nhân vì sao ngày trước tốt nghiệp xong ta có chết cũng không chịu vào công ty
của cha già.
Cho dù không làm ở công ty, ta ít nhiều cũng có thể từ
miệng chị họ biết được, ngấm ngầm bên dưới, trong mắt nhân viên, thanh danh của
cha già “này nọ” đến mức nào. Cao hứng thì khen ngợi, mất hứng thì chửi bới,
thật đúng là trên phương diện tạo uy tín, là điển hình của không có năng lực,
không có văn hóa… Thật ra bụng dạ cha già tốt lắm, cũng không keo kiệt như Đại
Boss ở tòa soạn. Lần trước ở công ty có nhân viên nào đó bị bệnh bạch cầu, cha
già ra tiền xuất lực, về nhà còn len lén gạt
lệ. Nói cho cùng, cha già có thể có ngày hôm nay, là nhờ trời cao chiếu cố, là
nhờ trí tuệ bản thân, cũng là nhờ chính sách lúc ấy hỗ trợ, khụ khụ, được rồi,
tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cha già của ta thật sự là một trọc phú mới
nổi.
Bây giờ, trọc phú mới nổi cha già, tiểu thị dân cha
già, vì Tiểu Vương lau xe không nhận được điện thoại, nên chửi bới mắng to đang
ở hội nghị. Ngay lúc ta muốn chuồn ra ngoài, di động đột nhiên rung lên.
Ta giật mình, mở di động ra nhìn, phát ngốc tại chỗ.
Người gửi: Slime Phòng phóng Viên.
Nội dung: Tuy rằng tôi không muốn chấp nhận, nhưng mà,
chúc mừng cô.
Ta hoàn toàn không hiểu, đang cân nhắc tin nhắn này có
ý gì, di động lại liên tục rung lên mấy lần, n tin nhắn lập tức được gửi đến.
Người gửi: Xán Xán
Nội dung: Hắc hắc, tiểu nha đầu giỏi lắm! Chúc mừng
chúc mừng!
Người gửi: Tiểu Duy
Nội dung: Chúc mừng chúc mừng! Chuyển mình từ nông nô
thành chủ nhân rồi, sau này em phải chiếu cố bọn anh!
Người gửi: Tiểu Trịnh Bộ Phận Phát Hành
Nội dung: Xú nha đầu, tại sao chuyện lớn như vậy trước
đây không buôn với tôi? A, ghét cô rồi đấy, nhưng mà chúc mừng nhé!
Người gửi: Tiểu Chí Bộ Phận Hành Chính
Nội dung: Trời ạ, không ngờ cô… Tôi với Tiểu Trịnh
đang kích động đến hận không thể lao ra khỏi phòng họp, vì bây giờ đang họp nên
không gọi điện cho cô được, trước tiên nói với cô câu chúc mừng đã! Sau này sẽ
xử lý cô sau, nói như thế nào, ba người chúng ta cũng là tổ buôn chuyện a!
Người gửi: Hoàng Mao Cẩu Phòng phóng Viên
Nội dung: Hắc hắc, chúc mừng chị Bạch Ngưng, cô đại
lượng đừng chấp kẻ tiểu nhân, trước kia có chuyện gì xí xóa, về sau nói tốt cho
ta trước mặt Phó tổng Nhậm nha. Tôi biết, cô nhất định sẽ không nhớ chuyện
trước kia tôi mắng cô.
…
Trong nhất thời, tin nhắn ùn ùn kéo đến làm ta nhìn
hoa cả mắt. Chúc mừng? Nhậm Hàn? Rốt cuộc là ý gì?! Nghĩ lại, trong đầu ta đột
nhiên hiện lên một suy nghĩ chẳng lành, không phải là Đại Boss sơ xuất, nói bậy
bạ gì ở hội nghị chứ?
Hoặc là, ngạo kiều thụ Nhậm Hàn tuyên bố cái gì trước
mặt bọn họ? My God!!