“Phim kinh dị, được không?”
“Tôi ghét phụ nữ hét chói tai.”
“Phim đại họa?”
“Tất cả đều là kỹ xảo máy tính, có cái gì hay?”
“Phim đấu súng?”
“Sốt cà chua đổ đầy người giả làm người chết, ghê
tởm.”
“Phim nghệ thuật, không có vấn đề gì chứ?”
“Ngủ ở trong rạp, tôi sợ tối.”
…
Điểm bán vé rạp chiếu phim, ta cào điên cuồng lên
tường. Hiếm khi người vắt cổ chày ra nước là ta chịu mời ai đó đi xem phim,
không ngờ đối phương còn hạch sách như vậy.
Cào loạn một hồi, ta nghiến răng nghiến lợi, “Rốt cuộc
anh muốn xem cái gì?! “
Người bán vé tươi cười cũng dần dần cứng ngắc, “Hay là
hai vị đi chọn cho kỹ rồi lại tới xếp hàng?”
“Đúng rồi!” Bác gái phía sau giận dữ kêu gào, “Các cô
các cậu chọn đi chọn lại tới bao giờ nữa?”
Ta buông tay, ý bảo tình huống gấp gáp, “Sếp, rốt cuộc
xem phim nào đây?”
Nghe vậy, Nhậm đại công tử không nhanh không chậm vuốt
cằm, từ từ nói: “‘Cừu vui vẻ và sói xám – Hổ con dũng cảm’ đi.”
Choáng váng ba giây, ta tự nói với bản thân: Thế giới
to lớn, không chuyện lạ nào không có.
Hóa ra đàn ông cũng thích cừu vui vẻ.
Bước vào phòng chiếu, đã có rất nhiều phụ huynh mang
theo trẻ nhỏ ngồi vào chỗ.
Nhìn đám trẻ chạy tới chạy lui trong phòng chiếu, ta
cảm thấy kỳ diệu. Vì còn chưa bắt đầu chiếu, trong đại sảnh vẫn vang lên OST
(nhạc chủ đề) của phim. Nhớ tới tiếng chuông di động của Nhậm Hàn, ta không kìm
nổi hỏi.
“Phó tổng Nhậm bình thường anh vẫn thích xem cừu vui
vẻ?”
Nhậm Hàn liếc mắt, “Ra ngoài công ty không cần gọi tôi
là Phó tổng Nhậm.”
Ta nghẹn họng, yếu ớt nói: “Nhậm Hàn.”
Nhậm Băng Sơn hài lòng nhướng mày, còn chưa kịp nói
chuyện, một người đẹp đội nón đồ chơi cừu vui vẻ đã hướng chúng ta đi tới, nhìn
trái ngó phải xem xét, kỳ quái hỏi: “Xin hỏi chỉ có hai vị đến xem phim thôi
sao?”
Ta chớp mắt, không rõ ý tứ của người đẹp.
Người đẹp thấy vậy quơ quơ n cái mũ trên tay, giải
thích: “Là như thế này, trong dịp này rạp chiếu phim chúng tôi kỷ niệm một năm
khai trương, chỉ cần các bạn nhỏ đến xem ‘Hổ con dũng mãnh’ đều có thể nhận
được một chiếc mũ quả dưa cừu vui vẻ, xin hỏi hai vị ——-”
Ta đảo mắt nhìn lại, quả nhiên những người khác cơ bản
đều là người một nhà mang cục cưng đến xem phim, ta cùng Nhậm Hàn ở trong này
ngược lại trở thành quái vật, đang muốn giải thích, lòng bàn tay ta nóng lên,
bàn tay đã bị ai đó nắm lấy.
Nhậm Hàn nói: “Bé được bà nội đưa đi mua bỏng rồi, có
thể đưa mũ cho chúng tôi trước được không?”
“Dạ được.” Người đẹp nghe vậy, tươi cười đưa chiếc mũ
cho Nhậm Hàn, trước khi rời đi còn quay lại nói, “Hai vị thật là có hiếu, không
chỉ mang theo bé đến xem phim, còn đưa cả cha mẹ đi nữa! “
Người đẹp đi xa, ta triệt để xấu hổ.
“Nhậm Hàn, anh lừa người ta như vậy không hay lắm đi?”
“Cô gọi tôi là gì?”
Nhìn Nhậm Băng Sơn vẻ mặt biến đổi, ta nhất thời không
biết nên nói gì, “Không phải anh bảo tôi gọi anh bằng tên hay sao?”
Nhậm Hàn không nói, trực tiếp đem chiếc mũ chụp lên
đầu ta, nheo mắt lại nhìn màn hình phía xa nói: “Trước khi ra khỏi rạp, tôi là
ba của con em.”
Ta không muốn một ông xã lạnh lùng như băng, rồi sinh
ra một đứa con mặt lạnh.
“Nhà anh có trẻ con?”
“Không có.”
“Thế vì sao còn lừa lấy mũ cừu vui vẻ?”
“Nhìn nhân viên làm việc đội rất đáng yêu.”
“…”
Phim đã bắt đầu chiếu trong nháy máy, ta đi đến một
kết luận: Nhậm Băng Sơn chính là một ông chú rất kỳ quái thích phim hoạt hình,
thích thu thập đồ chơi trẻ con.
Phim đã chiếu được một nửa, ý chí ta đã rã rời. Không
phải vì phim không hay, mà vì nghĩ đến người ngồi bên cạnh là một ông chú kỳ
quái biến thái, ta không nhịn được lạnh run từng đợt, vì thế kiên quyết lấy cớ
ra ngoài hít thở.
Không nghĩ tới là, người còn chưa đi tới toilet, trước
mặt lại đột nhiên nhảy ra một bóng người. Ta thấy hắn đứng chắn đường, cũng
không nghĩ nhiều, cúi đầu đi tới nói: “Xin lỗi, làm phiền anh nhường đường một
chút.”
Lời vừa dứt, chợt nghe trên đầu truyền đến từng trận
cười quái dị, ngẩng đầu liên nhìn, oan gia ngõ hẹp.
Đối phương cười gian, “Còn nhớ anh không, cô em?”
Ta líu lưỡi, “Trông có chút quen mặt.”
Lời nói chưa dứt, đối phương bùng nổ, “Cái gì mà có
chút quen mặt, con bà nó, nhìn cho rõ, đêm đó cướp ví của cô em là đại gia ta!!
“
Ta chết cứng tại chỗ, tiến lùi không xong. Hiện nay,
lòng người quả thật dễ thay đổi, làm cướp mà còn càn rỡ như thế.
“Cái gì bị giựt tiền, gần đây tôi không có bị cướp,
chắc chắn là chú nhận nhầm người rồi.” Dứt lời, ta liền xoay người muốn chạy.
Còn chưa kịp xoay người, trước mắt ánh sáng lóe lên một cái, một con dao sắc đã
kề lên cổ ta. Thượng thiên tại thượng (Trời ở trên cao), lần này quả
có thông minh hơn, tên côn đồ nghiệp dư không ngờ biết mang theo dao, mà đau
đớn là, bây giờ mọi người hầu như đều ở trong phòng chiếu, không có ai đi ra.
Lối vào toilet lại được xây dựng cực kỳ kín đáo, hiện tại không có ai phát hiện
ra tình huống ở đây.
Ta đây là cái vận khí gì a! Một tuần bị cướp hai lần,
đều là một người.
Nghiệt duyên a!
Ta lệ chảy đầu hàng, “Chú à, làm sao mà anh lại ưu ái
tôi đến vậy? Tiền mới bị chú cướp hai ngày trước, bây giờ tôi không một xu dính
túi a! Hơn nữa, túi của tôi vẫn còn ở trong phòng chiếu.”
Nghe xong lời này, tên lưu manh hừ hừ nói: “Ông đây
hôm nay không cướp bóc, chủ định tìm mày báo thù. Vừa rồi ở cửa rạp chiếu nhìn
thấy mày, lại thấy bên cạnh mày có một thằng con trai nên không dám xuống tay,
vốn nghĩ phải chờ đến tối mới có thể xử mày, không ngờ được mày lại đến tận
cửa.”
Ta nghe gã lưu manh cười gian, nhất thời buồn vui lẫn
lộn. Buồn là, xem ra thằng cha lưu manh này đã nhận ra ta. Vui là, xem ra đêm
đó hắn không phải là không muốn cướp sắc, chỉ là không nhìn được rõ, trải qua
mấy tối dằn vặt nhung nhớ, chúng ta vừa gặp lại hắn liền lập tức “theo đuổi”
kịch liệt. Xem ra bổn tiểu thư vẫn còn có chút sắc đẹp, ít nhất mê hoặc hai tên
lưu manh vẫn có dư. Nhưng mà, cảm giác bị người lấy dao theo đuổi như vậy vẫn
là không được hay cho lắm.
Bên này ta còn đang do dự tìm cách khuyên gã lưu manh
“Phóng hạ đồ đao, lập địa thương thảo”, bên kia trong mắt gã lưu manh đã dấy
lên ngọn lửa hừng hực: “Nói! Vì sao đêm đó rõ ràng cái gì tao cũng chưa cướp
được, mày báo cảnh sát lại cố ý nói mất cái máy chụp ảnh? Làm đồng lõa của tao
nói tao nuốt riêng! Cục cảnh sát cũng tuyên truyền khắp nơi, nói tao cướp máy
ảnh, mày làm như vậy không phải là hủy đi danh dự của tao sao? HA!”
Một lượt nói chuyện này, ta mới hiểu được bản thân lại
làm khổng tước đa tình.
Thì ra, gã lưu manh thật sự là muốn báo thù, không
phải định theo đuổi ta.
Ta yên lặng rơi lệ, nhất thời không biết nên giải
thích với gã lưu manh như thế nào, chỉ có thể chống đỡ tự nhắc nhở bản thân
bình tĩnh: “Chú à chú không nên kích động, để dao xa tôi một chút. Nếu chú thật
sự thích máy ảnh, hôm nay tôi vừa mua một cái mới, tặng cho chú.”
“Ông phỉ nhổ vào!” Gã lưu manh dậm chân hung hăng văng
tục, càng nói càng nổi khùng, “Ông đây không cần máy ảnh của mày, ông cần danh
dự! Mày nói mày đường đường là một cô gái không ngờ lại nói dối, mày có biết
trộm cũng có quy tắc không? Mày có biết xã hội đen bọn tao coi trọng nhất chính
là tình nghĩa huynh đệ không? Bây giờ tao bị mày hại khiến cho các huynh đệ đều
không tin tao, người trong xã hội đen cũng khinh bỉ phỉ nhổ. Tao mặc kệ, bây
giờ mày phải theo tao đến đồn cảnh sát, nói rõ ràng mọi việc ra.”
“Hả?” Ta nghiên đầu trợn mắt, “Đến đồn cảnh sát với
chú?” Lời thoại này, hình như là ta nên nói mới đúng?
Gã lưu manh nghiệp dư cũng nhận thức được câu này đại
khái có chút không đúng, vì thế tiếp tục phun ra mấy câu thoại điên cuồng: “Dù
sao… dù sao trong sạch của tao đều bị hủy trong tay mày, mày phải chịu trách
nhiệm! Chịu trách nhiệm hoàn toàn!”
Ta kinh hãi, tròng mắt thiếu chút nữa rơi ra, “Bị cướp
đoạt, còn muốn phải chịu trách nhiệm hoàn toàn?!” Đại ca a, lời này của ngươi
tại sao càng nói càng kỳ quái, người không biết còn cho rằng đêm đó ta hấp diêm
ngươi. Bên này ta cùng tên lưu manh nghiệp dư chiếp chiếp quác quác, cò kè mặc
cả thương lượng xem chịu trách nhiệm như thế nào, chỉ thấy thoáng chốc, gã lưu
manh thân hình xiêu vẹo, tiếp đó ngã xuống.
Ta tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện có người từ phía
sau đánh về phía ông chú lưu manh, nhờ đó mới giúp ta thoát khỏi nguy hiểm.
Nhưng mà thằng cha lưu manh cũng không phải vô tích sự, có kinh nghiệm lần
trước, lần này con dao liền phát huy tác dụng, ngã xuống đất một cái, tiện đó
xoay người một vòng dưới sàn, con dao trong tay vung tới khua lui, ta nhìn mà
kinh hồn vỡ mật.
“Con bà nó, mày đánh lén, đồ không biết xấu hổ.”
“Phù phù, con bé lừa đảo kia đứng im không được cử
động, mày phải đến đồn cảnh sát với tao.”
Ta kinh hồn choáng váng, nghiêng đầu nhìn lại, người
cùng lưu manh đại thúc ẩu đả loạn xạ kia, không ngờ là Phó tổng Nhậm Hàn!
“Nhậm, Nhậm ——”” Ta chưa nói xong, chỉ thấy con dao
của lưu manh đại thúc như ánh chớp vung lên, không kịp sợ hãi gào lên nhắc nhở,
con dao kia đã đâm về phía Nhậm Hàn. Sau một phút động ngột tĩnh lặng, ta chỉ
nghe thấy một tiếng rên rỉ kìm nén của Nhậm Hàn. Lúc đó, ta sợ tới mức hoàn
toàn ngây ngốc, chỉ nghe chính mình gọi to một tiếng, “Ba nó ——“