Tầng 4 tòa nhà Y Đằng Dương Hoa.
Cô gái nào đó ôm đùi chàng trai gào khóc, “Xin anh
không cần đâu mà, không cần thật mà.”
Chàng trai cười lạnh lùng hất cô gái ra, từ trên cao
nhìn xuống, “Cô nói không cần là không cần sao?”
Bà bác đứng quầy vừa làm vừa ngó ra xem náo nhiệt hưng
phấn chậc chậc nói: “Đã lâu không thấy vợ chồng son đánh nhau, nhìn tư thế này,
chắc chắn anh chồng có tình nhân, muốn bỏ vợ. Cô vợ sống chết giữ lại, chẹp
chẹp, đáng thương ghê!”
Em gái PG (Promotion Girl) gật đầu đồng ý, “Nhưng mà
cô vợ này quả thật rất cố chấp, bám dính lấy chân anh chồng không cho đi.”
Bên này, đại chiến “vợ chồng son” vẫn đang tiếp tục.
Kẻ hèn ta đây, chính là cô gái trong miệng bà bác trông quầy với em gái PG, mà
cháng trai vô tình còn lại chính là ———-Phó tổng Nhậm Hàn.
Bám lấy tay Nhậm Hàn, thấy khoảng cách giữa hắn với
quầy hàng ngày càng gần, tiếng khóc của ta cũng càng lúc càng lớn.
“Không muốn, không muốn, thật sự không cần đâu mà. Phó
tổng Nhậm, anh buông tha cho tôi đi, thật sự tôi không cần anh lại cho tôi mượn
tiền đâu mà. Tôi thề với anh, hai ngày nữa chắc chắn tôi sẽ mang máy ảnh đến
bồi thường.”
Nghe vậy, Nhậm Hàn dừng lại, quay người lại vỗ vỗ đầu
ta, bộ dạng như đang cưng chiều con mèo nhỏ nói: “Không cần khách sáo với tôi,
muốn mấy chục nghìn đồng tôi cũng có. Quan hệ chúng ta đã đến mức này rồi, còn
khách sáo cái gì?”
Ta câm nín, lệ tuôn như suối.
Quan hệ đến mức này.
Lời nói ám muội như thế, không ai không thể tưởng
tượng được, trên thực tế, chúng ta là quan hệ chủ nợ cùng nông nô, áp bức và bị
áp bức. Phó tổng giám đốc Nhậm nói những câu này có nghĩa là: Nếu đã mượn mười
nghìn, tôi không ngại cho cô mượn nhiều hơn một ít, cô xong việc mà lãi của tôi
cũng nhiều hơn.
Ta nghiến răng nghiến lợi dùng hết sức lực nhào lên
người Nhậm Hàn, sống chết không buông, đấu tranh mất một lúc lâu rốt cục ta
cũng nghĩ ra được lý do thoái thác hoàn mỹ nhất, “Phó tổng Nhậm, van xin anh
xem như nể mặt Ultraman, tha cho tôi một lần đi!”
Nhậm Hàn cười đến run rẩy cả người, trưng ra bộ dáng
quan tâm nói: “Chính vì Ultraman, tôi mới nhất định phải giúp cô. Chỉ cần cô
qua được lần này, giữ được việc, Ultraman mới có thể sống tốt.”
Em gái PG nghe xong câu này kinh ngạc nói, “Nói nửa
ngày, hóa ra bà chị này hồng hạnh xuất tường, đã vậy đối tượng lại còn là
Ultraman?”
Bà bác trông quầy vẻ mặt ngu ngơ, “Ultraman là ai? Nổi
tiếng lắm à?”
Em gái PG phẫn nộ nói: “Ultraman mà bác cũng không
biết? Sao bác hồ đồ vậy! Hắn còn không phải là em trai của Obama sao”
Ta như bị sét đánh, hận không thể ôm Nhậm Hàn đâm đâu
vào quầy mà chết. Ngay lúc ta với tiểu tiện thụ Nhậm Hàn đang giằng co chưa
xong, một giọng nữ kỳ quái từ bên cạnh truyền đến.
“Nhậm Hàn!”
Ta với Nhậm Hàn cùng quay đầu lại, đụng ngay phải ánh
mắt độc ác của người đẹp, ta tự giác buông tay Nhậm Hàn ra. Người đẹp khoảng 28
29 tuổi, tuy cười mỉm trước mặt chúng ta, ánh mắt lại vẫn sắc nhọn như cũ.
“Đã lâu không gặp ———-” Người đẹp khoanh tay trước
ngực, vẻ mặt nghiền ngẫm nói.
Nhậm Hàn dừng một chút, “Đúng là lâu không gặp. Hôm
nay đến tìm Tiểu Tề chọn máy ảnh, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Người đẹp hừ nhẹ, nhìn chằm chằm ta nói: “Nhậm tiên
sinh không giới thiệu sao?”
Ta còn chưa kịp mở miệng, Nhậm Hàn đã vỗ vỗ đầu ta,
xoay người ôm ta nói: “A, Bạch Ngưng giới thiệu với em một chút, đây là bạn học
đại học của anh Lý Tử Sương, bọn anh với Tiểu Tề cùng khoa. À, Tử Sương em cũng
đến tìm Tiểu Tề mua máy ảnh à?”
Ta ngu ngơ ngẩng đầu, phát hiện ra lúc đó ta với Nhậm
Hàn đang face to face, hắn trưng cái bản mặt đẹp đẽ ra cười đến hạnh phúc dào
dạt, giống như… Tư thế này có vẻ quá mức mờ ám.
“Tôi —————” chữ “Tôi” còn chưa nói xong, Nhậm Hàn ôm
ta càng chặt hơn, chặt đếm mức ta nói không ra lời.
“Tiểu nha đầu này là nhiếp ảnh gia, nhưng mà mấy hôm
trước lại dám giấu anh mang tiền mua máy ảnh đi mua quà sinh nhật cho anh, cho
nên anh mới bảo hôm nay nhất định phải đi mua cho cô ấy một cái máy ảnh, nhưng
mà cô ấy lại sống chết không đồng ý. Vừa lúc em tới, giúp anh khuyên cô ấy đi.”
Dứt lời, Nhậm Hàn đẩy ta lên, làm ta suýt thì ngã nhào
vào lòng người đẹp. Nhìn nhìn người đẹp, lại ngó ngó Nhậm Hàn bí hiểm, ta nghĩ
đến tình cảnh của mình, há miệng, “Không cần máy ảnh.”
Giờ này phút này, người đẹp Lý Tử Sương cũng chẳng khá
hơn so với ta, khuôn mặt thanh tú hoàn mỹ không tỳ vết, tức giận lúc trắng lúc
xanh, trông rất đẹp mắt. Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy hay là nói cái gì an ủi người
đẹp vậy, vì thế mở miệng:
“Bác gái, đừng nên tức giận, phấn trên mặt rơi hết bây
giờ.”
Nháy mắt, sắc mặt người đẹp càng khó nhìn.
“Nhậm Hàn, Nhậm đại công tử, tốt, tốt lắm. Có sáng tạo
a, người khác tặng nhẫn kim cương, anh không ngờ lại tặng máy ảnh.”
“Phù hợp thì mới mua, em xem nói đúng không? Ngưng
Ngưng?”
Ta bị hai chữ cuối cùng làm cho lạnh run, nhìn thái độ
hai người này đại khái có thể đoán ra là “Tình xưa ngõ hẹp”, ta quyết định
tương kế tựu kế, giả vờ ngoan ngoãn kéo kéo Nhậm Hàn, nói: “Em thấy bác gái này
nói rất đúng, máy ảnh chẳng có chút lợi ích thực tế nào cả, chúng mình vẫn là
đi mua nhẫn kim cương đi!”
Nghe vậy, mắt Nhậm Hàn cong cong, “Ngưng Ngưng, em
thật là đáng yêu. Nhưng mà bây giờ mua nhẫn kim cương kia thì đôi nhẫn cưới kim
cương làm theo yêu cầu hai ngày trước làm thế nào bây giờ?”
Ta nghẹn ngào không nói được gì, ngay lúc không biết
trả lời thế nào, người đẹp bên kia lại cười u ám lên tiếng, “Ngày trước anh hay
nói không muốn kết hôn, không ngờ lại có lúc này.”
“Quá khen!” Nhậm Hàn còn chưa nói xong bỗng nhiên đưa
tay ôm ngang ta nói, “Thật ra bọn anh đã đăng ký kết hôn rồi, chỉ còn thiếu hôn
lễ mà thôi.”
Nghe xong câu này, đoán chừng người đẹp Lý Tử Sương bị
hai chữ “Hôn lễ” này tổn thương sâu sắc, rất sâu sắc, thế nhưng lại híp mắt lại
cười lạnh lùng nói: “Thật à? Thế thì đúng là nên chúc mừng anh. Không thì như
vậy đi, máy ảnh này em mua, xem như quà cưới cho hai người.”
Ba giây sau, ta hoàn hồn.
“Thật ạ?”
“Nếu như thế, cô gái quầy Canon, phiền cô lấy cho tôi
cái EOS 5D Mark II loại SLR. Chị người đẹp à, chị cũng đừng đứng ngây ra đấy
nữa, nhanh đi quẹt thẻ đi!”
“Nhậm Hàn, vị hôn thê của anh thật sự… đáng yêu!”
Lúc này đây, phong thủy luân chuyển, đến lượt Phó tổng
giám đốc Nhậm ngẩn cả người.
Phụ nữ, xúc động là ma, đố kỵ là quỷ, giả dối là tiên.
Trước cửa siêu thị, ta hài lòng ôm máy ảnh Canon SLR,
chết cũng không buông.
Tiền của nữ nhân, rất dễ lừa. Cái gì gì Sương lúc nãy,
vừa nhìn đã biết là tình cũ của Nhậm Hàn. Mắt nhìn người mới cười, trong lòng
lại muốn khóc, trong cơn giận dữ, lại còn nói muốn tặng quà cưới cho ta. Oa ha
ha, ngươi muốn tặng sao ta lại có thể không nhận? Mang máy ảnh cũ ở nhà trả lại
cho tòa soạn, máy mới này treo lên Taobao (eBay của Trung Quốc) bán đi, không
được mười nghìn ít nhất ta còn có thể bỏ túi được tám ngàn.
Vụ mua bán tốt như thế sao ta lại không đồng ý? Đứa
ngu mới cự tuyệt, ngu mới thoái thác. Dù sao cũng là bạn học của Phó tổng giám
đốc Nhậm, nhân tình sau này do hắn báo đáp là được rồi. Cho nên, với suy nghĩ
như vậy, ta không chút do dự gập đầu nhận “Lễ vật tân hôn”, trước mặt bác gái
người đẹp đang hối hận mang máy ảnh Canon về.
Thật sự là “Sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám
hoa minh hựu nhất thôn”! Nhìn Nhậm Hàn vẫn vẻ mặt xanh mét bên cạnh, ta thật sự
là quá sung sướng! Trẻ con như ngươi, muốn chơi xỏ lão nương? Cái gì gì Sương
kia mới là đồ ngốc, không phải ta.
Mà sao lại khéo như vậy, hắn lôi ta đến mua máy ảnh,
người yêu cũ cũng đến mua? Hơn nữa, chủ hàng này với hắn lại là bạn học cũ? Cho
nên, sự thật chỉ có một: gian trá thụ Nhậm Hàn thông đồng với bạn học cũ là chủ
cửa hàng máy ảnh, lừa người đẹp gì gì Sương kia đến cửa hàng, sau đó lại lôi
kéo diễn viên tạm thời là ta, đến diễn trò chọc tức người yêu cũ.
Mục đích, đại khái có hai loại: Thứ nhất, làm cho cô
ta hoàn toàn hết hy vọng, không còn đến làm phiền; thứ hai, làm cho cô ta ghen
tuông cực độ, sau đó Nhậm Hàn thuận lợi tóm lấy XXOO. Dù sao thì mặc kệ loại
nào, gian trá thụ Nhậm Hàn đều lợi dụng ta làm vật hy sinh mà diễn trò. Nếu là
diễn trò, ta muốn tiền thù lao cũng không phải là quá đáng đi!
Nghĩ xong, ta lại siết chặt máy ảnh trong lòng, giả
ngu nói: “Phó tổng Nhậm, bạn học cũ của anh tốt thật.”
Đối phương cười lạnh lùng, “Thế sao?”
“Đương nhiên, nhưng mà cô ấy hình như hiểu lầm hai
người chúng ta.”
“Thế sao?”
“Ừa, lần sau gặp lại cô ấy anh nhớ phải giúp tôi cảm
ơn, thuận tiện giải thích rõ ràng nha!”
“Thế sao?”
Ta gật đầu, đang muốn mơ mộng một phen, chợt nghe thấy
âm thanh lạnh như băng của Nhậm Hàn từ trên đầu truyền đến, “Nếu là quà tân
hôn, hẳn là tôi cũng có một nửa chứ?”
Ta kinh ngạc, ôm chặt máy ảnh theo bản năng, vẻ mặt
cảnh giác, “Anh muốn thế nào?”
Nhậm Hàn thấy thế nhíu mày, “Đói bụng”
“Ha?”
“Tôi nói tôi đói bụng, nghe không hiểu tiếng Trung
sao?”
Ta câm nín, hóa ra muốn ta mời ngươi ăn cơm. Cùi đầu
nhìn bảo bối mười nghìn đồng trong lòng, ta ha ha nói: “Phó tổng Nhậm, anh muốn
ăn cái gì? Đêm nay tôi mời.” Mời ngươi ăn bữa cơm, có thể đổi lấy máy ảnh hơn
mười nghìn, vụ mua bán này vẫn tính là quá lãi.
Nhậm Hàn trầm tư, một lúc sau mới nói: “Sớm như này đã
ăn cơm?” Dứt lời, ánh mắt lơ đãng nhìn sang rạp chiếu phim đối diện. Ta nuốt
nuốt nước miếng, đồ chết tiệt này, lại còn muốn xem phim nữa?! Nhưng mà mấy hôm
trước đã ngừng chiếu cái phim đắt nhất Avatar 3D, coi như là có chút an ủi với
cái ví tiền đáng thương của ta.
“Phó tổng Nhậm, trước khi ăn tôi mời anh xem phim,
được chứ?”
Lần này, rút cục Nhậm Hàn cũng cảm thấy mỹ mãn, mím
môi một cái, “Nếu vô vị như thế, miễn cưỡng vậy, tôi đồng ý.”
Sh*t sh*t sh*t, cái đạo lý khỉ gì thế này, ngang nhiên
muốn người đẹp mời con trai xem phim? Nhưng mà, đợi chút, đi dạo phố, xem phim,
ăn cơm… Sao mấy bước này, càng nghĩ càng thấy giống hẹn hò?!