...Chương 6 - Giải Sầu...
...----------------...
Cẩn Du ngồi trong xe đã hơn mười phút, bổng nhiên im lặng không nói chuyện khiến cho Tề Mặc cảm thấy có chút trống trãi ngứa lỗ tai, hắn biết cậu đang ấm ức muốn khóc nhưng vì cái tính ương ngạnh, lưu manh nên mới cố gắng kềm chế nuốt vào trong, khi nãy vừa vào xe chỉ kịp thấy viền mắt Cẩn Du ửng đỏ, có hơi rưng rưng, hắn cũng không biết nói gì nên cũng chỉ đành im lặng nhưng thật ra người như hắn mà đi an ủi người khác thì cũng giống như cầm một chén muối ớt xát vào vết thương đang rỉ máu mà thôi.
Trời đêm, đèn đường tứ phía đồng loạt được bật kèm theo đó là những tiếng kèn xe không dứt vọng lại từ nhiều hướng, những đoạn đường đông nghẹt phương tiện di chuyển bao giờ cũng khiến người ta thấy ngán ngẩm, trong lúc chờ đèn đỏ ở một ngã tư, Tề Mặc buộc miệng nói khẽ.
- Tình yêu của các người phức tạp thật đấy!
Cẩn Du lúc này cũng đã bình tĩnh hơn, giọng nói cũng trở nên trầm trầm có phần tâm trạng.
- Anh thì làm sao hiểu được.
- Chính vì tôi quá hiểu rồi nên mới không muốn dính vào, số người yêu của tôi còn nhiều hơn số tuổi của cậu.
Cẩn Du hừ nhạt một tiếng rồi mỉm cười chua chát:
- Anh thì hay rồi, thay bao nhiêu người yêu mà chẳng được, quan trọng là anh có tiền, còn tôi chính là phải sống bấu víu vào một thằng đàn ông.
Tề Mặc lúc này mới im lặng, anh không muốn tranh cãi với một người lòng đầy tâm sự, nói ra những lời vô tri làm mất lòng nhau, chi bằng cùng nhau giải toả nỗi lòng.
Vừa nghĩ hắn vừa tự hỏi, có phải đây là Tề Mặc lãnh đạm, vô cảm trong mắt tất cả mọi người không?
Trước khi trở về căn hộ, Tề Mặc còn ghé vào một cửa hàng nhỏ bên đường mua vài lon bia, khi vào trong xe còn buông thách thức.
- Chỉ được buồn hôm nay thôi, ngày mai còn buồn, tôi sẽ nói chuyện này với Hân Nghiên.
Nghe tên hai chữ "Hân Nghiên" Cẩn Du liền cảm thấy lạnh sống lưng, cậu liếc xéo hắn một cái rồi dụi mắt, lát sau mới đáp lời.
- Nhanh về nhà anh đi, tôi đói rồi.
Căn hộ của Tề Mặc nằm ở một chỗ rất đẹp trong chung cư, ngoài ban công có thể dễ dàng quan sát thành phố về đêm một cách diễm lệ nhất thì phòng ốc còn rất rộng rãi thoáng mát.
Trong trí tưởng tượng của Cẩn Du thì Tề Mặc là một kẻ bên ngoài tuy hào quang sáng chói nhưng lại rất bừa bộn và ở bẩn, cứ tưởng hôm nay đến được chỗ ở của hắn thì có thể phanh phui được vài bí mật động trời, nhưng không.
Vừa bước vào phòng, Cẩn Du đã nghe thấy mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu, mọi thứ bên trong đều rất sạch sẽ ngăn nắp đến nỗi cậu không tin đây là chỗ ở của một người đàn ông.
- Anh có vợ rồi đúng không?
Tề Mặc có hơi ngạc nhiên vì câu hỏi đột ngột của Cẩn Du, hắn vừa cởi giày ra liền quay sang đấm vào ngực cậu một cái.
- Vợ của tôi từ quả thị chui ra à?
Nói xong Tề Mặc một mạch đi vào trong, để lại Cẩn Du có chút ngẩn ngơ, chắc có lẽ cậu đang nhớ về căn phòng tội nghiệp của mình, đúng là không so sánh sẽ không có đau thương.
Cậu nhìn sơ qua một lượt rồi khẽ tặc lưỡi:
- Nhìn vậy mà cũng đảm đang phết, thế hôm nay tôi khỏi phải động tay rồi, là anh mời tôi mà.
Trong khi Cẩn Du vừa định đặt mông xuống ghế sofa thì liền bị Tề Mặc gọi giật lại.
- Không có chuyện đó đâu, tôi cho cậu mượn nhà, cậu phải nấu ăn...
- Này! Lời xin lỗi của anh rốt cuộc là như thế nào vậy?
Tề Mặc nhún vai:
- Tôi không biết nấu, nếu cậu không chịu nấu thì cứ ăn thịt sống uống bia giải sầu vậy.
Nghe đến đây Cẩn Du bất giác nổi da gà, cổ họng có chút nhợn nhợn liền vội nói.
- Tôi nấu là được chứ gì.
Hắn nhìn thái độ khẩn trương của cậu, bản thân cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.
- Vậy tôi sẽ phụ cậu.
Trong căn bếp, thấp thoáng hai nam nhân loay hoay nấu bữa tối, một người tay chân thoăn thoắt, hết nêm nước dùng lại xoay qua xào thức ăn, còn người kia tay chân lúng túng vụng về, lặt rau thì trụi lá, rán trứng bịt cháy một nữa, luộc hải sản thì quá lửa khô nước suýt gây hoả hoạn, Cẩn Du nhìn thôi cũng đã ngán ngẩm muốn đá đít hắn ra khỏi nhà bếp nhưng lại không dám vì đây là nhà của hắn, nóng giận thì cũng không được vì hiện giờ đã đói đến không còn sức, chi bằng lát nữa bắt hắn ăn hết chỗ thức ăn mà hắn tự làm.
Trên bàn ăn, Cẩn Du không nói gì chỉ liên tục gắp đồ ăn vào chén, giờ này cũng đã hơn 8 giờ tối, bụng cũng đã đói meo đến nỗi chẳng còn muốn quan tâm gì nhiều.
Tề Mặc bên cạnh nhìn cậu ăn như hạm đội, bụng của mình cũng cảm thấy cồn cào, vừa gắp một miếng đã vô cùng ngạc nhiên vì món ăn của Cẩn Du rất ngon, vừa ăn không quá mặn, hắn ăn một miếng đã muốn gắp miếng thứ hai, cậu nhìn hắn ăn ngon miệng liền tỏ vẻ tự đắc, giở giọng chất vấn có chút trêu đùa.
- Sao nào? Có ngon hơn món trứng rán than tre của anh không?
Nghe đến đây Tề Mặc liền nhún vai.
- Thứ nào tôi thua thì tôi sẽ công nhận, trình nấu ăn của cậu thật sự không tồi.
Cả hai đột nhiên im lặng, xung quanh chỉ còn âm thanh của đũa chạm vào chén bát, Tề Mặc khẽ nhìn Cẩn Du một cái rồi cất giọng ấp úng.
- Cậu...!Và tên kia quen nhau như thế nào vậy?
Cẩn Du đang ăn ngon lành thì bổng nhiên khựng lại một chút, cậu ngẩng đầu nhìn hắn rồi nói.
- Ý anh là Lý Cường?
- Ừ!
- Vài tháng trước, chỉ một nụ hôn, tôi và anh ta xác định mối quan hệ.
Nghe đến đây Tề Mặc đột nhiên cười khẽ.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừ, chỉ vậy thôi!
Mặc dù nghe có chút mơ hồ nhưng Tề Mặc cũng thật sự nghĩ rằng người ta có thể sẽ có tình cảm với nhau từ cái nhìn đầu tiên, huống hồ chi đây là hôn nhau, nhưng nghe xong hắn mới suy ngẫm lại một chút thì Lý Cường cũng có bạn gái, Cẩn Du lại phải sống bấu víu vào hắn ta, rốt cuộc đây có phải tình yêu hay không vậy?
Mãi không để ý cho đến khi nhìn lại mới thấy Cẩn Du đã uống gần hết hai lon bia, sắc mặt cũng có chút ảm đạm không vui, nếu như đây không phải là tình yêu thì hà cớ gì phải bận lòng đến như vậy, Cẩn Du tuy bề ngoài thẳng tính, thô lỗ nhưng thật ra lại sống rất tình cảm, thậm chí còn khiến người khác cảm thấy vui vẻ khi được ở bên cạnh.
Tề Mặc nhìn cậu không nói gì, từ nãy đến giờ vẫn không ngừng uống bia nên cũng đã có chút say, hắn liền đứng dậy đi đến bên cạnh, kéo Cẩn Du ngã vào người của mình, nhìn cậu giống như sắp khóc, hắn mới vỗ vai cất giọng hỏi.
- Cậu yêu hắn ta lắm có đúng không?.