...Chương 37 - Hãm hại...
...----------------...
Viễn cảnh này, Cẩn Du một chút cũng không ngờ tới khiến cho hai gò má của cậu ửng đỏ lên ngay lập tức.
- Xong rồi, giúp anh cọ lưng đi!
[...]
Suốt cả buổi trong phòng tắm, Cẩn Du không nói một lời nào, mỗi khi đối diện cậu lại quay mặt chỗ khác không dám nhìn thẳng, còn Tề Mặc thì luôn giữ cái ánh mắt câu dẫn dán lên người cậu, mỗi khi Cẩn Du xê dịch ánh nhìn một chút thì đã chạm phải nụ cười của hắn rồi.
Cơ thể của Tề Mặc từ trên xuống dưới đều rất đẹp, điều quan trọng là chính hắn cũng biết mình đẹp nên lại càng tỏ ra phô trương hơn, mỗi cử động đều muốn áp sát lại người của Cẩn Du, còn cậu thì cố gắng né tránh nhưng cuối cùng cũng bị hắn kéo vào bồn tắm.
Cẩn Du cả người ướt sũng nằm gọn bên trong vòng tay của Tề Mặc, tim cậu thoáng một chốc đã trở nên đập liên hồi, trong lòng cũng có chút bất an, thấy cơ thể của cậu hơi run lên hắn liền hỏi.
- Cẩn Du, em sao vậy?
Cẩn Du bên ngoài có hơi bực tức vì bị hắn kéo vào bồn tắm nhưng lại cố nặn ra một nụ cười vô cùng sượng.
- À...!Ờm tôi chỉ thấy hơi lạnh.
Lạnh sao?
Tề Mặc có chút khó hiểu liền đáp.
- Nhưng đây là nước ấm mà?
Thấy cậu vẫn còn ấp úng không đáp lời, Tề Mặc liền nắm lấy vạc áo đã ướt của cậu kéo lên.
- Em chưa tắm có đúng không, sẵn tiện cùng tắm luôn đi.
Cẩn Du lúc đầu còn hơi ngập ngừng nhưng rất nhanh cũng đã gật đầu mặc dù điều này có chút kì quặc.
Tề Mặc càng kéo áo lên cao, những vết sẹo thâm ngày càng hiện ra rõ dần, chúng ở khắp nơi trên người cậu khi vết thương đã lành, Tề Mặc khẽ chạm tay vào vết sẹo nhẵn bóng rồi khẽ nói.
- Người của em để lại sẹo rồi này.
Nghe vậy Cẩn Du liền nắm lấy áo của mình kéo xuống, cậu nói.
- Những vết sẹo của tôi làm anh sợ sao?
Tề Mặc nhìn vào bóng lưng của cậu rồi mỉm cười nhè nhẹ, hắn đáp:
- Không phải, chỉ là khi nhìn vào những vết sẹo này anh lại muốn ôm em...!Lâu một chút.
- V...vậy sao?
Xong xuôi, cả hai cũng im lặng không nói thêm nào, Cẩn Du cũng biết rằng Tề Mặc chính là đang có một tình cảm đặt biệt với mình nên đối với hắn cậu cũng dần có thiện cảm như lúc ban đầu.
Cậu giúp hắn tắm, Tề Mặc cũng làm điều tương tự.
Từng vết sẹo trên người cậu, khi nhìn vào đều khiến cho tim của hắn nhói lên một phát và cũng làm cho Tề Mặc yêu cậu nhiều hơn nữa.
Tài lẽ của Cẩn Du vẫn là nấu ăn, cậu vẫn nhớ rất rõ những món mình đã nấu, cậu nhớ mình rất thích ăn cua.
Hôm nay là ngày đầu tiên ở nhà của Tề Mặc nên cũng muốn tự tay nấu một bữa cơm cho hắn, dù sao khi đi làm về cũng sẽ trở nên rất mệt mỏi.
Còn về phần của Tề Mặc, hắn nhìn thấy những gì Cẩn Du làm liền cảm thấy lâng lâng trong lòng, nó xộc thẳng vào tim khiến hắn hạnh phúc.
Lần đầu tiên Cẩn Du đến nhà của Tề Mặc, đồ ăn cũng là do cậu nấu và lần này cũng vậy.
Đối với Cẩn Du thì đó là điều bình thường nhưng đối với Tề Mặc đó còn là những dòng ký ức đẹp đẽ của cậu được tái hiện lại một cách rõ ràng nhất.
Hôm nay Tề Mặc không có công việc cần xử lý, nên sau khi ăn tối xong, hắn liền kéo cậu ra phía trước thử đồ.
Cẩn Du nhìn thấy những gì hắn bày ra trước mặt mình liền cảm thấy có chút ái ngại, không biết phải phản ứng như thế nào đành nói:
- Tề Mặc, anh mua nhiều đồ cho tôi như vậy chẳng khác gì anh khiến cho tôi nợ anh thêm.
Tề Mặc nghe xong, hắn chau màu tỏ vẻ không đồng ý rồi nói.
- Đây là quà tặng anh mua cho em, không cần phải tính vào số nợ kia.
Cậu biết là hắn tặng cho mình, nhưng đối với một người như Cẩn Du thì việc đầu tiên người khác tặng quà cho mình không phải là vui mừng mà chính là làm như thế nào để có thể đáp lại.
Còn Tề Mặc thì lại muốn cậu nợ hắn, muốn Cẩn Du phải nợ hắn cả đời.
[...]
Tề Văn hôm nay lại trở về Tề Gia sau khi ra ngoài cùng Triệu Tư Mỹ, hai người vẫn hay đi cùng nhau như thế từ ngày cô chuyển sang CIA làm việc cùng anh, nhờ vậy mà mối quan hệ làm ăn của Tề Bá Trung và Triệu Minh vẫn rất tốt, còn về phần của Tề Bá cũng rất muốn tác hợp cho Tư Mỹ với Tề Văn, chuyện này cũng xem như anh đã giúp đứa em trai của mình thoát khỏi sự áp đặt của ông.
Nhưng sau khi Tề Mặc công khai sẽ hợp tác một dự án với Khiết Tổng trong thời gian tới tạo nên một làn sóng dư luận thì anh cũng muốn nhân cơ hội này để góp một chút gió lạnh của mình vào cơn bão thị trường mà Tề Mặc đã tạo ra.
Diệu Hàm biết tin con trai của mình đến liền cảm thấy rất vui mặc dù tần suất của Tề Văn trở về nhà không ít, anh nói chuyện với Tề Phu Nhân được vài câu sau đó đã lên văn phòng tìm gặp Tề Bá.
Theo thói quen, vừa nhìn thấy anh bước vào, ông đã bảo Tề Văn ngồi xuống, vốn dĩ còn định bàn chuyện công ty nhưng khi Tề Bá còn chưa kịp mở lời thì anh đã nói trước.
- Ba, con muốn ba xem qua cái này.
Nói xong, Tề Văn liền đứng dậy rút trong túi áo ra một phong bì, anh nhanh chóng tiến đến trước mặt ông rồi nói thêm.
- Hôm nay con không đến để bàn chuyện công ty vì con có việc gấp.
Sau khi Tề Bá cho phép, Tề Văn liền bước ra ngoài, trước khi đi còn tỏ vẻ tự đắc mà nhếch mép một cái.
Tề Bá Trung nhìn phong bì trước mặt khiến ông không khỏi tò mò mà giương tay mở ra, bên trong là hàng loạt nhưng bức ảnh của Tề Mặc cùng Cẩn Du, hoá ra từ lần đó đến nay anh vẫn cho người âm thầm theo dõi hành tung của hắn, từ khi Cẩn Du còn nằm viện cho đến lúc cậu về lại căn hộ của hắn đều được ghi lại bằng hình ảnh cách nhau khoảng tuần là hình ảnh sẽ được gửi đến chỗ của anh.
Tề Bá Trung lúc đầu còn bình thản xem hình nhưng các bức ảnh về sau mức độ gần gũi của Tề Mặc dành cho Cẩn Du ngày càng thân thiết khiến cho mặt ông đột nhiên tối sầm lại, Tề Bá tay cầm bức ảnh bên trong chính là Tề Mặc con trai ông đang hôn nam nhân khác mà trong lòng không khỏi sục sôi, Tề Bá lúc này đã vô cùng tức giận mà đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, nhưng rất nhanh sau đó lại cảm thấy giữa ngực của mình vô cùng đau, cơn đau diễn ra vô cùng đột ngột khiến cho cơ mặt của Tề Bá co rúm lại từng hồi, vầng trán nhiều nếp nhăn giờ đây đã ướt đẫm bởi mồ hôi lạnh.
Tề Bá một tay bấu chặt lấy ngực trái, một tay run rẩy mò mẫm trong ngăn kéo tủ rồi lấy ra một hộp thuốc nhỏ, tưởng chừng như cơn đau này sẽ có thể gi3t chết ông trong giây lát nhưng sau khi uống thuốc kịp thời, cơn đau đã vơi dần Tề Bá cũng cảm thấy khá hơn một chút nhưng hơi thở vẫn còn rất gấp gáp.
Dù vậy ông vẫn không thể rời tầm mắt khỏi bức ảnh trước mặt, ánh lên sự tức giận vẫn không thể nguôi ngoai..