Hũ Muối Tôi Thích Ăn Nhạt

Chương 30: 30: Đáp Trả Cho Bạn Đồng Nghiệp





...Chương 30 - Đáp Trả Cho Bạn Đồng Nghiệp...
...---------------...
Sáng sớm hôm sau, Tề Mặc lúc vừa thức dậy đã chuẩn bị đồ đến bệnh thăm Cẩn Du một chút rồi mới đến công ty xử lý công việc.
Hắn vừa ngồi trong văn phòng vừa nhâm nhi tách cafe mà Tống Dao vừa mang đến vừa xem tin tức mới nhất của ngày hôm nay.
[Vào giữa đêm qua, trước cổng bệnh viện XXX/XX, có một thanh niên bị vứt trước cổng với tình trạng vô cùng nguy kịch, toàn thân có rất nhiều vết thương nghiêm trọng, đặc biệt hơn anh ta đã bị cắt lưỡi, hai tay hai chân cũng bị tàn phế, hiện giờ bệnh nhân đã qua khỏi tình trạng nguy kịch và được chăm sóc đặc biệt, ở phía cảnh sát đang tiến hành điều tra và làm rõ nguyên nhân]
Tề Mặc nghe xong có chút hài lòng mà chuyển sang tin tức về công việc.
[...]
Hai hôm nay Cẩn Du vắng mặt ở phòng thiết kế khiến cho mọi người càng bàn tán về cậu nhiều hơn, ngoài Đức Thắng thì Vĩnh Lệ vẫn còn có thành kiến với cậu sâu sắc lắm, hiện giờ không còn Tư Mỹ ở lại đây, cô ta cũng chẳng còn có chọn lựa nào khác là góp thêm chút gió vào cơn bão của Đức Thắng gây ra cho Cẩn Du khiến cậu ta không ngóc đầu lên nổi.
Hôm nay cũng nhờ công thêm mắm dặm muối của Đức Thắng mà mọi người ở phòng thiết kế hầu hết đã biết Cẩn Du là người đồng tính, vài đồng nghiệp nghe tin thì liền tỏ ra kì thị ra mặt, số còn lại thì tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng chẳng quan tâm đ ến nhiều lắm bởi vì nếu họ quan tâm đ ến chuyện của Cẩn Du mà được tăng lương thì xem ra kiếp này của cậu khó sống rồi.

Nhưng dù cho không được tăng lương thì Vĩnh Lệ cũng tình nguyện làm việc này miễn phí chỉ để đổi lấy sự thoả mãn của cô ta mà thôi, nhân lúc đang trống việc, Vĩnh Lệ liền tìm Đức Thắng tán gẫu.
- Đức Thắng, cậu có biết khi hai thằng con trai yêu nhau thì họ sẽ làm gì không?
Đức Thắng khẽ cười khẩy mang ý mỉa mai liền đáp.
- Cô hỏi tôi chuyện đó làm gì, cô đâu phải là con trai, mà tôi cũng đâu có đồng tính, tự tưởng tượng ra mà xem họ sẽ làm gì.

Vĩnh Lệ giả vờ suy nghĩ một chút liền À lên tỏ vẻ bất ngờ.
- Nhưng trong suy nghĩ của tôi trông nó rất ghê tởm và đầy mùi hôi, anh có cảm thấy như thế không?
- Đúng đúng, cô nghĩ như thế nào thì nó sẽ là thế đấy, trí tưởng tượng của cô ghê ghớm hơn tôi rồi đấy!
Cuộc trò chuyện ngắn giữ Đức Thắng Và Vĩnh Lệ khiến hai người cảm thấy vô cùng vui sướng nhưng lại vô tình làm cho Mạn Nhu bên cạnh mặt mũi đã trở nên tối sầm, khi Vĩnh Lệ chuẩn bị quay về bàn làm việc, Mạn Nhu liền đứng phắc dậy nắm lấy cổ tay của Vĩnh Lệ kéo cô ta xoay người, thẳng tay tát cô ta một cái thật mạnh.
*Chát!!!
Thanh âm phát ra từ cú tát của Mạn Nhu rất giòn giã khiến cho mọi người trong phòng thiết kế đều bất ngờ, ai nấy cũng đều há hốc mồm ngạc nhiên nhìn về phía của bọn họ trông chờ chuyện hay tiếp theo.
Vĩnh Lệ đột nhiên bị đánh đến đỏ cả mặt, cô ta biết rất rõ Mạn Nhu là bạn đồng nghiệp thân thiết với Cẩn Du nên hôm nay mới cố tình tìm gặp Đức Thắng trò chuyện mỉa mai một chút, cũng cố ý để cho Mạn Nhu nghe thấy, cứ tưởng cô sẽ im lặng cụp đuôi ai dè lại phản ứng gắt gỏng như thế khiến cho Vĩnh Lệ cũng cảm thấy ngạc nhiên nhưng cũng rất tức giận, cô ta liền giơ tay tát Mạn Nhu lại một cái.
- Mạn Nhu!!! Cô dám sao?
Vĩnh Lệ ngay lúc này vẫn chưa xả được cơn tức, cô ta cong tay định tát Mạn Nhu thêm một cái thì Mạn Nhu đã kịp bắt lấy cổ tay của Vĩnh Lệ lại siết chặt khiến cô đau đớn mà rít lên khe kẽ.

Nhân lúc này, Mạn Nhu duỗi thẳng bàn tay còn lại, dùng sức tát cho Vĩnh Lệ thêm một cú bên trái khiến cho cô ta ngã nhàu xuống sàn nhà ôm một bên má lúc này đã đỏ tấy.
Mạn Nhu đáp lời:
- Tại sao tôi không dám? Mạn Nhu tôi trời sinh nóng tính không dễ bắt nạt, cô nghĩ cô buông lời nhục mạ người khác thì bản thân sẽ được yên sao? Làm gì có chân lý đó? Tôi nhắc cảnh cáo cô, Vĩnh Lệ.


Từ giờ hãy cụp đuôi của mình mà làm việc, một người làm việc có kinh nghiệm như cô mà để người mới như tôi phải chất vấn, có cảm thấy nhục nhã không?
Lúc này trưởng phòng Trương từ ngoài bước vào, Vĩnh Lệ thấy anh liền đứng dậy tiến đến phía của trưởng phòng mà kể lễ, từ xa Mạn Nhu nhìn thôi cũng đủ hiểu cô ta chỉ toàn nói lợi cho mình, trực tiếp biến Mạn Nhu thành người xấu.

Trưởng phòng Trương nghe Vĩnh Lệ kể khổ liền tiến đến bàn làm việc của Mạn Nhu chau mày khó chịu, giở giọng chất vấn.
- Mạn Nhu, có đúng là cô đã tát Vĩnh Lệ không?
Mạn Nhu lúc này cũng chẳng còn sợ sệch phải mất việc, vì vốn dĩ cô cũng đã quá chán ngán khi phải làm việc ở cái môi trường mà họ thản nhiên đem một người ra để chà đạp, không biết Mạn Nhu khi ở trong hoàn cảnh của Cẩn Du thì sẽ như thế nào, cô thật sự không dám nghĩ đến.
- Phải, là tôi đã tát Vĩnh Lệ, vậy Vĩnh Lệ cô chỉ kể cho trưởng phòng bấy nhiêu đó thôi sao?
Vĩnh Lệ đột nhiên trở nên ngập ngừng, cô chỉ sang phía của Đức Thắng vội nói.

- Đức Thắng, là cô ta gây chuyện với tôi có đúng không? Cậu nói đi!!!
Đức Thắng lúc này cũng cất lời.
- Ểh, chuyện này là chuyện của phụ nữ các cô, tôi không biết gì cả đừng lôi tôi vào nha!
Mọi chuyện xảy ra từ nãy đến giờ cơ bản là đã lọt vào tầm mắt của Tống Dao và Tề Mặc đứng ở một góc tường không ai biết, ngay từ đầu khi Vĩnh Lệ cùng Đức Thắng buông lời nhạo báng Cẩn Du đã khiến tâm trạng của hắn trở nên không vui mà muốn tìm hai người tính sổ, nhưng khi Mạn Nhu đứng dậy phản pháo thì hắn lại quyết định nép vào xem kịch một chút, cho đến lúc này khi thấy tình hình đột nhiên trở nên căn thẳng thì hắn mới lộ mặt.
- Có chuyện gì vậy?

Nhìn thấy Tề Mặc bước đến, mọi người đều quay trở lại làm việc, chỉ có Mạn Nhu, trưởng phòng và Vĩnh Lệ khép nép đứng yên tại chỗ.

Khi hắn bước đến gần, trưởng phòng liền nói.
- Thưa Giám đốc, đây chỉ là chút chuyện nhỏ của công ty, tôi có thể xử lý được.
Tề Mặc nghe xong liền đút tay vào túi quần, thản nhiên đáp:
- Không sao, tôi muốn nghe dù sao đây cũng là chuyện trong công ty mà.
Sau đó, hắn nghe Vĩnh Lệ kể lại toàn bộ câu chuyện của mình nhưng cô ta chỉ dùng từ ngữ tốt đẹp lấp li3m khiến cho Tề Mặc cảm thấy có chút buồn cười, xong xuôi hắn liền quay sang Mạn Nhu khẽ hỏi:
- Mạn Nhu, là cô đánh cô ta có đúng không?
Mạn Nhu trả lời, chất giọng vô cùng đanh thép rõ ràng.
- Đúng thưa giám đốc, chính tôi đã đánh Vĩnh Lệ.

Tôi không bao biện cho lỗi sai của mình, nếu người khác bao biện cho lỗi sai của họ mà cứ tiếp tục được dung túng, thì cả đời này tôi sẽ không phục cách đối đãi với nhân viên ở CIQ.
Trưởng phòng Trương lúc này đột nhiên cất lời:
- Thưa Giám Đốc, loại người gây chia rẻ tình cảm đồng nghiệm như cô ta xứng đáng bị đuổi việc.

- Vừa nói anh ta vừa chỉ tay về phía Mạn Nhu.

Vĩnh Lệ nghe trưởng phòng Trương nói đỡ cho mình liền cảm thấy hả dạ.
Tề Mặc rất nhanh đã đáp lời.
- Đúng, loại nữ nhân này tôi cũng không muốn giữ lại công ty làm gì.
Trong khi Vĩnh Lệ vẫn còn chưa thôi cảm thấy tự đắc mà đá xéo Mạn Nhu bằng cái nụ cười khinh khi kia thì Tề Mặc vội nói thêm.
- Vĩnh Lệ, từ mai cô không cần phải đến công ty nữa, bây giờ hãy thu dọn đồ đạc của mình đi.
Trưởng phòng Trương nghe vậy liền tỏ ra ngạc nhiên, anh ta vừa định nói thêm gì đó thì đã bị hắn ngắt ngang.
- Trưởng phòng Trương, lần sau nếu muốn mình là người phân minh cho những chuyện xảy ra ở phòng thiết kế thì phải tìm hiểu rõ đâu là đúng đâu là sai, còn có lần sau tôi không tha cho anh đâu, còn Đức Thắng...!Tôi cứ tưởng cậu đã học tập được gì đó từ anh trai của mình, hoá ra vẫn vậy.

Trưởng phòng Trương tài giỏi bao nhiêu, cậu lại tệ hại bấy nhiêu, cậu chính thức bị đuổi việc!
Nói xong Tề Mặc liền rời khỏi, để lại vẻ mặt thất thần của Đức Thắng lẫn Vĩnh Lệ, cô ta không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này, chỉ có thể giương hai mắt ngấn lệ mà chỉa thẳng vào Mạn Nhu nhưng không làm gì được, đành uất ức về chỗ làm của mình thu dọn đồ đạc, còn Đức Thắng phải đối diện với ánh mắt phẫn nộ của trưởng phòng Trương khiến cậu ta phải xấu hổ lẫn bực tức mà dùng tay đập lên bàn, liền quay sang Mạn Nhu đang tập trung làm việc giở giọng trách móc.
- Mạn Nhu, tất cả là do cô gây ra, chuyện thành ra như vậy cô cũng không định nói gì hay sao hả?!!
Mạn Nhu vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, đến cử chỉ cũng vô cùng nhẹ nhàn, nói ra một câu khiến Đức Thắng phải nhìn cô bằng ánh mắt khác.
- Taekwondo Huyền đai, cậu còn làm phiền.

Tôi xé xác cậu ra!!!.