...Chương 20 - Tặng Hoa (1)...
...----------------...
Đã lâu lắm rồi Cẩn Du mới cảm thấy thoải mái như bây giờ, không phải lo lắng về tiền như lúc trước, một tháng lương ở văn phòng đủ để cậu trả tiền nhà, đóng học phí cho Hân Nghiên, và làm rất nhiều thứ, thậm chí còn có dư ra để gửi về cho ba, đã hơn ba tháng số tiền cậu để dành lại đối với cậu cũng không ít.
Nhưng từ tháng lương đầu tiên Cẩn Du đã cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì tiền lương lại là do tự tay Tề Mặc đưa cho cậu, khi về nhà kiểm tra lại thì thấy số tiền có nhiều hơn so với mức lương ban đầu nữa.
Cẩn Du cũng không phải là người ngốc tới nỗi người khác thích mình mà mình không biết, cậu vốn dĩ biết rất rõ nhưng lại cố tình giải điên không nói chính vì hắn là một Giám Đốc, về tiền tài lẫn địa vị thì chẳng kém cạnh bất kỳ ai, còn Cẩn Du thì khác, cậu tự bản thân cảm thấy mình nhỏ bé, trước kia còn là nhân viên tạp vụ, làm hết chuyện này đến chuyện khác để kiếm tiền, còn Tề Mặc thì sao? Hắn muốn cái gì thì hắn có cái đó, không cần phải suy nghĩ gì cả.
Trái lại Cẩn Du muốn cái gì thì sẽ phải đắng đo suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định, mua hay không mua, mua rồi thì sẽ thiếu tiền làm chuyện này chuyện khác, hay là không mua? Không mua thì sẽ bất tiện về nhiều thứ, tại sao vậy? Vì hắn có tiền, hắn có thể giải quyết mọi chuyện bằng tiền còn cậu thì không thể.
Hôm nay là chủ nhật nên Cẩn Du cũng sẽ đến tiệm hoa cùng Hân Nghiên, dạo này công việc ở CIQ cũng không nhiều, nhưng quan trọng hơn hết là Tề Mặc cũng chẳng yêu cầu cậu phải làm việc gì quá độ.
Sáng sớm, khi ánh nắng ban mai kéo lê trên con hẻm nhỏ lúc chúng vừa thu mình khỏi mặt đất thì âm thanh cửa kéo của Hoa Sách đã vang lên, hôm trước Hân Nghiên vừa nhập một số loại hoa mới nhờ vào khoảng chi phí mà Cẩn Du đưa cho cô, cả sách mới nữa.
Vậy nên hôm nay dù là rất sớm nhưng công việc khi bắt đầu ngày mới đã có thể gọi là không xuể rồi.
Cẩn Du tối hôm qua ngủ rất trễ vì muốn hoàn thành xong công việc để hôm nay có thể có được một ngày chủ nhật trọn vẹn nhất, nên thành ra sáng hôm nay khi thức dậy liền cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.
Cậu cuộn tròn trong chăn suy nghĩ về nhân tình thế thái một chút rồi mới uể oải rời khỏi giường khẽ vươn vai vài cái rồi bước vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, xong xuôi Cẩn Du bắt đầu chạy bộ đến cửa hàng hoa, dọc đường còn ghé vào tiệm sủi cảo quen thuộc mà cậu hay ăn mua hai phần, bà chủ nhìn dáng vẻ của Cẩn Du liền buông lời cảm thán.
- Xem cậu kìa, chỉ mới vài tháng mà da dẻ trắng trẻo, mặt mũi sáng sủa đẹp trai, tìm được việc tốt bản thân cũng đột nhiên phát ra ánh hào quang đó nha, đây không phải là phất lên như diều gặp gió thì còn là gì nữa.
Cẩn Du khẽ cười, cậu đón lấy hai phần sủi cảo rồi nói:
- Dì Tâm, con đích thực là đã gặp gió, nhưng đây không phải gió thường, mà là một trận đại cuồng phong!!!
Cẩn Du trước đây thân hình tuy có hơi gầy vì không để tâm đ ến bản thân, có hôm cậu cố tình thức dậy thật muộn chỉ để ăn một bữa trong ngày mà thôi, sau này khi được vào làm công ty mới chú ý đến một chút, đến cả Hân Nghiên còn phải bất ngờ vì điều này nên thành ra cơ thể cũng vì thế mà thay đổi không ít.
Cẩn Du vừa đến tiệm hoa thì cũng đã hơn 8 giờ sáng, nhìn thấy Hân Nghiên đang cặm cụi bên quầy hoa liền cất lời.
- Hân Nghiên, anh có mua đồ ăn sáng cho em nè.
Cô vừa nghe giọng của Cẩn Du liền trở nên háo hức, bước đến kéo cậu vào trong cửa hàng xem những loại hoa mà mình đã đặt mua về, có cả những loại xương rồng mà cậu thích nữa.
Xong xuôi, cả hai cùng nhau ăn sáng.
Hân Nghiên thì cứ mãi huyên thiên về những điều ở trường học cho cậu nghe, Cẩn Du ngồi đối diện vừa ăn vừa nhìn cô nói, chốc lát lại bật cười vì những câu chuyện của Hân Nghiên, đột nhiên Cẩn Du lại để ý đến một đoá hoa cúc trắng được gói cẩn thận đặt ở một góc riêng biệt của khách hàng, Cẩn Du buộc miệng hỏi.
- Sớm vậy đã có người mua hoa nhiều thế kia à?
- Đúng rồi đấy, hôm nay là ngày nghỉ mà, người ta hay đặt hoa trước để mang đi tặng, cho người yêu hoặc người thân trong gia đình, người mà mình yêu thương.
- Thế đoá hoa cúc ở kia là của Tề Mặc đúng không?
Hân Nghiên nghe vậy liền ngoái đầu lại nhìn rồi khẽ mỉm cười.
- Từ khi nào mà anh biết để ý đến những thứ không liên quan đến mình vậy?
Cẩn Du khẽ ậm ừ rồi cất lời:
- Hôm nay anh ta sẽ đến đây có đúng không?
- Tất nhiên rồi!
Hơn ba tháng nay, vào chủ nhật hàng tuần Tề Mặc luôn đều đặng đến cửa hàng Hoa Sách còn Cẩn Du thì thi thoảng sẽ ghé qua một lần, số lần cả hai gặp nhau ở chỗ này cũng không ít, nhưng không giống lần đầu tiên khi Cẩn Du có hơi bốc đồng và Tề Mặc có phần lãnh đạm mà ở hiện tại khi gặp nhau cả hai lại tỏ vẻ vô cùng từ tốn, khiêm nhường.
Cùng đọc sách đôi lúc lại vô tình nhìn nhau rồi bất giác mỉm cười, giúp nhau có một ngày chủ nhật đúng nghĩa.
Hắn vẫn giữ thói quen ngồi ở khoang số 3, nhâm nhi trà và đọc sách, từ khi biết điều đó thì dường như khoang đọc sách số 3 là nơi mà Cẩn Du thích nhất..