! Chương 14 - Ăn Mừng!
! ----------------!
Cẩn Du hôm nay vui đến phát điên, cậu vừa trúng tuyển đã lập tức đón xe đi đến Hoa Sách báo cho Hân Nghiên một tiếng, nghe được tin cô cũng vui lắm, còn gọi điện về nhà cho ba để báo tin.
Còn về phía Tề Mặc lại phải chịu nhiều sự thắc mắc đến từ mọi người, cuộc phỏng vấn hôm đó chỉ có hai người trúng tuyển, là Cẩn Du và một người khác, nhưng so câu hỏi mà Tề Mặc đưa ra cho cậu trong lúc phỏng vấn lại trở thành chủ đề bàn tán trong công ty, mặc dù vậy nhưng Tề Mặc vẫn im hơi lặng tiếng, thậm chí một câu giải thích cũng chẳng có.
Trải qua nhiều lần đi phỏng vấn, Cẩn Du chưa từng gặp một giám đốc nào hỏi cậu như thế cả, trong khi có biết bao nhiêu chủ đề xoay quanh công việc thì câu hỏi của Tề Mặc đó chính là: "Cậu thích ăn món gì nhất?"
Cẩn Du nghe xong liền đờ người mất cài giây nhưng cậu cũng bình tĩnh mà trả lời cho xong.
- Việc anh thích ăn Cua Rang Me thì có ảnh hưởng gì đến công việc không nhỉ?
Hân Nghiên nghe vậy liền bật cười.
- Không đâu, em nghĩ là Tề Mặc sẽ có một ẩn ý khác!
Chưa kịp nói xong, Cẩn Du đã cốc lên đầu cô một cái, liền nói:
- Ẩn ý gì? Lo bán hoa đi kìa.
Hân Nghiên liền bĩu môi chu mỏ nhưng rất nhanh đã đến bên cạnh khoác lấy tay của Cẩn Du nói.
- Sau này có việc rồi, nhớ đãi ngộ đứa em gái này đó nha, để ăn mừng, hôm nay em sẽ nấu cho anh một bữa thật ngon!
Dứt lời, Cẩn Du liền nhìn chằm chằm vào Hân Nghiên, lát sau liền giơ tay sờ vào trán cô.
- Không có gì khác thường, sao lạ vậy nhỉ?
Cẩn Du nhất thời vui mừng mà đùa với Hân Nghiên một chút, bổng nhiên điện thoại phát ra âm báo tin nhắn đến, cậu vừa mở ra đã nhìn thấy người gửi chính là Tề Mặc.
[Tôi Biết có một chỗ bán Cua Rang Me rất ngon, hôm nay chúc mừng cậu trúng tuyển, hay là chúng ta đi ăn mừng đi!]
Cẩn Du thật sự mà nói trong lòng cũng muốn gặp Tề Mặc để nói chuyện, hơn ai hết, cậu là người hiểu rõ những gì Tề Mặc đối với mình không phải là loại tình cảm bình thường mà một người mới quen đối đãi với nhau, đến cả sở thích của cậu cũng bị hắn điều tra đến trắng trợn.
Nhưng dù sao vẫn nên gặp mặt và cảm ơn hắn một tiếng, Cẩn Du ngẫm nghĩ rồi đồng ý ngay.
Hiện giờ là khoảng thời gian nghỉ trưa, trong trí nhớ của Tống Dao, Tề Mặc sẽ ở lì trong văn phòng làm việc mà không chịu ra ngoài nên anh đành phải mua bữa trưa mang lên cho hắn, nhưng trớ trêu thay, vừa vào đã không thấy Tề Mặc đâu, liền cảm thấy công sức của mình có chút hoang phí rồi, nhưng Tống Dao lại không biết Tề Mặc hiện giờ đang cùng Cẩn Du ở một nhà hàng sang trọng.
Cẩn Du khi còn ở bên ngoài đã chần chừ không muốn vào, đặc biệt là những nơi như thế này cả đời cậu cũng chẳng dám mơ mộng tới, nhưng Tề Mặc nói dẫn là dẫn cậu đi không nói câu nào nên thành ra buổi đi ăn hôm nay trở nên gượng gạo vô cùng.
Đỉnh điểm là khi hắn không ngần ngại gọi ra một con cua size to nhất cho Cẩn Du, đưa cậu từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cậu nhiều lần khó xử lẫn ái ngại.
- Tề Mặc, là tôi nợ anh quá nhiều rồi, tôi biết là anh đãi ngộ tôi nhưng như vầy có hơi!
Tề Mặc nghe cậu bộc bạch, liền cong môi mỉm cười.
- Tôi chưa từng quen một Cẩn Du nào khách sáo như vậy cả.
- Nhưng mà!
Tề Mặc cuối cùng không chịu được liền tung chiêu chí mạng khiến Cẩn Du phải ngoan ngoãn ăn.
- Nếu cậu ăn thì tôi sẽ thanh toán hoá đơn, còn nếu cậu từ chối thì người trả tiền chính là cậu.
Cẩn Du bị doạ đến ngây cả người, nhìn con cua cỡ lớn trước mặt cậu liền cảm thấy lạnh sống lưng, cái con này cũng phải hết nữa tháng lương của cậu khi còn làm ở quán bar rồi, Cẩn Du đúng thật là không thể cãi lại nhưng cậu cũng thầm trách bản thân quá ngu ngốc để cho hắn tiếp tục lừa mình một vố.
Cuối cùng Cẩn Du vẫn chấp nhận ăn, mặc dù là món yêu thích nhưng lúc ăn lại cảm thấy vô cùng ngượng miệng, Tề Mặc nếu không nhìn chằm chằm vào cậu thì lại xoắn tay áo lên giúp cậu tách vỏ cua, nếu cậu không từ chối có khi hắn tự mình đúc cho cậu ăn luôn cũng nên, cảnh tượng này thu hút không ít người người nhìn trúng, một số khách hàng còn cảm thán kêu lên rằng họ rất đẹp đôi, vài người còn nán lại nhìn cậu rồi cười khúc khích.
- Tề Mặc, tôi muốn hỏi anh!
Tề Mắc trong lúc tách vỏ cua tuy rất tập trung nhưng cơ bản là vẫn chú tâm đ ến những gì cậu nói, thấy Cẩn Du ngập ngừng liền cắt ngang.
- Cậu định hỏi tôi về chuyện phỏng vấn có đúng không? Là do tôi nhìn thấy tài năng của cậu nên mới không muốn dài dòng, kể từ lúc cậu nhìn thấy những bức vẽ trong phòng tôi thì tôi đã muốn cậu làm ở công ty của mình.
- Nhưng anh làm vậy không sợ người khác bàn tán sao?
- Nếu cậu sợ người khác bàn tán về tôi, thì hãy chứng mình năng lực của mình cho họ thấy, chứng minh là tôi không sai khi chọn cậu đi!
[! ]
Tối hôm nay, Cẩn Du và Hân Nghiên lại có tiệc ăn mừng tại phòng trọ của cậu, cả hai cũng đã lâu mới có dịp ngồi cùng nhau như thế này liền nói đủ chuyện trên trời dưới đất, nói mãi cho đến khi giọng của cậu nh ỏ dần nhỏ dần rồi cứ thế mà gục đi trên bàn vì uống say, còn Hân Nghiên cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, trước khi bị cơn say đánh gục, cô vẫn còn kịp nói lời chúc mừng cho Cẩn Du.
- Chúc! Mừng! Anh!!!
[! ]
- Ahhhhhhh, chết rồi chết rồi, trễ giờ mất thôi.
Sáng sớm, khi mặt trời vừa trôi qua khỏi mái nhà thì ở dãy trọ bình dân của Cẩn Du đã vang lên tiếng hét thất thanh, hôm qua vì vui quá trớn, mở tiệc ăn mừng nên có uống cùng Hân Nghiên một chút, thành ra sáng nay người có phần mệt mỏi nên đã ngủ một mạch tới sáng mà quên mất rằng hôm nay chính là ngày đầu tiên cậu đi làm.
Cẩn Du cuống cuồng chuẩn bị đồ, mặc cho Hân Nghiên vẫn còn nằm la liệt trên đống lon bia tối hôm qua, cô bị tiếng ồn làm cho giật mình tỉnh giấc, lúc vừa mở mắt đã nhìn thấy cậu quần áo xộc xệch bay thẳng ra cửa, không nói lời nào liền phóng đi như gió.
Hân Nghiên dụi mắt, cô ngơ ngác nhìn lại đồng hồ mới vô cùng ngạc nhiên, 7h30 phút sáng!!!
Cô cười khổ lẩm bẩm:
- Chúc anh hai bình an!!!
[! ]
Cẩn Du gấp gáp bắt xe đi đến công ty, bên ngoài đại sảnh không có một ai, giờ này thì hầu hết là vào giờ làm rồi, ấy vậy mà cậu còn loay hoay bên ngoài, Cẩn Du khẽ tự trách rồi chạy nhanh vào bên trong, linh cảm lúc này dần trở nên bất an.
Vừa vào văn phòng thiết kế, Cẩn Du đã bắt gặp rất nhiều ánh mắt chỉa thẳng vào mình, ở đầu bàn làm việc còn gặp trưởng phòng với vẻ mặt vô cùng khó coi, đặc biệt là khi thấy bóng dáng bẽn lẽn của cậu thì anh ta càng trở nên cau có hơn.
- E! m chào trưởng phòng!!!
Trưởng phòng Trương nghe thấy liền giở giọng chất vấn.
- Cậu tưởng cậu được giám đốc ưu ái rồi muốn làm gì cũng được sao? Trong khi người khác đã đi làm đầy đủ thì cậu lại đến trễ, cả cái công ty này đang làm việc cho cậu đấy à? Nhập gia thì tùy tục, đề nghị cậu đọc lại bảng nội quy của công ty và tự kiểm điểm lại bản thân mình đi.
Cẩn Du vừa đến lại bị giáo huấn một trận, cậu biết đấy là lỗi của mình nên mới cố gắng nhẫn nhịn, đây là công việc mà cậu ao ước mấy năm trời mới có được, nếu gây hiềm khích dẫn đến mất việc thì có lẽ cậu sẽ hối hận cả đời.
Cẩn Du bị trưởng phòng chất vấn, đương nhiên sẽ cảm thấy không vui, nhưng ở cái môi trường này cậu biết mình phải vứt bỏ cái tôi kiêu ngạo bao lâu nay nên đã hạ mình xin lỗi, nhưng có lẽ Trưởng phòng Trương không dễ dàng gì bỏ qua cho.
Chỉ vừa mới hôm qua thôi, Trương Đức Thắng đã bị rút khỏi phòng thiết kế, Cẩn Du lại đường đường chính chính ngồi vào vị trí của cậu ta khiến cho trưởng phòng Trương hết sức không vui, cơ bản là bằng mặt không bằng lòng, nên hôm nay mới gây khó dễ, điều đó Cẩn Du hoàn toàn không biết nên cũng chỉ đành làm theo, trong khi cậu định về chỗ làm của mình thì bị anh ta gọi lại.
- Cẩn Du, đến quầy pha chế mang một ly cafe vào văn phòng cho tôi.
Cẩn Du tuy có chút ấm ức nhưng vẫn cúi đầu lẳng lặng làm theo nhưng khi vừa bước được vài bước thì Tề Mặc đã từ cổng chính bước vào, liền cất giọng nói lớn.
- Cẩn Du, tối hôm qua chúng ta bàn về chuyện công ty hơi muộn, không ngờ cậu vẫn còn sức để đi làm đấy, tôi còn định cho cậu nghĩ một hôm.
Trưởng phòng Trương bất ngờ thấy Tề Mặc liền lùi về sau cúi đầu chào một cái, còn Cẩn Du vẫn có chút ngập ngừng, cậu thầm nghĩ.
"Anh ta đang cứu nguy cho mình đấy sao?"
- À! ờmm tôi vẫn có thể đi làm, mặc dù sáng này có đến trễ một chút!
Tề Mặc vốn dĩ đã biết chuyện đành phải tạo ra một vở kịch giúp cậu thoát tội, hắn khẽ nhìn trưởng phòng Trương một cái rồi quay sang Cẩn Du đáp:
- Không sao, giờ thì quay về chỗ làm đi.
- Thưa giám đốc, cậu ta vừa vào công làm ở công ty này đã đi trễ, nếu không kiểm điểm thì những nhân viên khác e là sẽ coi trời bằng vung.
Trưởng phòng Trương tuy vậy nhưng vẫn một mực muốn làm khó, nhưng việc này Tề Mặc còn chưa lên tiếng, anh ta có quyền để chất vấn sao?
- Cẩn Du là lo chuyện của công ty cùng với tôi nên mới đến trễ, cậu ta có lý do chính đáng, tôi không có ý kiến thì không một ai có quyền đứng ra phân minh.
Nói xong Tề Mặc liền cùng Tống Dao rời đi, để lại trưởng phòng Trương với vẻ mặt khó coi vô cùng, còn Cẩn Du thì lại âm thầm vào lại chỗ ngồi của mình tiếp tục làm việc.
.