Hủ Mộc Sung Đống Lương

Chương 67: Chân tướng vô địch (tứ)




Viên Ngạo Sách nhìn kiếm, ngứa tay muốn thử, “Đừng nói ba mươi năm, coi như ba vạn năm, cũng đáng.”

Minh tôn tựa hồ cam chịu rồi, “Ngươi đã cố ý muốn chém ta, ta cũng không tiện ngăn cản. Bất quá có mấy lời ta phải nói trước.”

“Chém xong đã.” Viên Ngạo Sách xoát cái rút kiếm lên.

“Không được. Chém xong không kịp rồi.”

“Muốn chính là không kịp.”

Dáng cười của Minh tôn biến mất, miệng nói cực nhanh: “Chém xong rồi, ngươi phải trở về tổng lĩnh mọi sự vụ trong ma giáo.”

“. . .” Viên Ngạo Sách oán hận mà đem kiếm trả lại trong vỏ.

“Kỳ thực,” Kỷ Vô Địch chậm rãi nói, “A Sách có thể chém hắn, cũng không khiến hắn thụ thương mà.”

Viên Ngạo Sách nhãn tình sáng lên.

Minh tôn nhảy dựng lên bỏ chạy.

Thế nhưng hắn nhanh, Viên Ngạo Sách còn nhanh hơn.

Chỉ thấy kiếm quang hiện lên, một đầu tóc dài phiêu dật đen nhánh xinh đẹp của Minh tôn đã ngắn đi mất một đoạn.

“A!” Minh tôn giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vừa sợ vừa giận mà nắm lấy đoạn tóc của mình đang bay giữa không trung.

Viên Ngạo Sách thu kiếm, lôi kéo Kỷ Vô Địch hướng lối khác đi.

Minh tôn cuộc đời yêu nhất chính là mái tóc dài của mình, gặp phải kiếp nạn này, khiến hắn hận đến mức hầu như muốn nhào tới cắn người. Bất quá lý trí đã đúng lúc ngăn cản hắn khỏi gặp phải một cảnh rất có khả năng là báo thù biến thành bị ăn đánh. Vì vậy hắn học theo đám lưu manh, tàn bạo ném tóc xuống đất nói: “Viên Ngạo Sách, Kỷ Vô Địch, các ngươi nhớ đó cho ta.”

Kỷ Vô Địch vui vẻ nói: “A Sách, lần này Minh tôn không mang thù rồi, hắn bảo chúng ta nhớ kỹ.”

“. . .” Minh tôn chắn lại trước mặt bọn họ.

Mi đầu Viên Ngạo Sách nhíu lại.

Minh tôn cười đến thích thú, “Ngươi yên tâm, trong tình huống địch mạnh ta yếu, kiên nhẫn của ta sẽ trở nên rất khá. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, Lam Diễm Minh là do một tay Kỷ Huy Hoàng dựng lên, vậy nên nó so với trong tưởng tưởng của đám bạch đạo ngu ngốc mạnh hơn rất nhiều. Nếu như phương thức tấn công của các ngươi quá quang minh chính đại, rất dễ toàn quân bị diệt.”

Kỷ Vô Địch nói: “A Minh, ngươi còn nhớ ta đã nói ta biết đương nhiệm Lam Diễm Minh minh chủ là ai chứ?”

Minh tôn không có để ý nửa câu sau của y, bởi vì lực chú ý của hắn toàn bộ đều đặt ở trên câu xưng hô rồi, “A Minh?”

Kỷ Vô Địch gật gật đầu nói: “Ngươi a.”

“. . .” Minh tôn chỉ vào Viên Ngạo Sách nói, “Ngươi sao không gọi hắn là A Ám?”

“Bởi vì tên hắn là Viên Ngạo Sách a.”

Minh tôn cười yếu ớt nói: “Kỳ thực tên ta không gọi là Minh tôn.”

“Ta biết.” Kỷ Vô Địch giành nói trước khi hắn kịp giới thiệu, “Thế nhưng ta biết ngươi nhất định sẽ không nói cho ta biết đâu. Bởi vì ngươi là một danh nhân không cần báo tên cũng đã rất nổi tiếng rồi.”

. . .

Nếu như Đoan Mộc Hồi Xuân còn ở nơi này, nhất định sẽ cảm thấy rất thích thú. Bởi vì Kỷ Vô Địch đã đem toàn bộ những lời thoái thác mà Minh tôn nói với hắn trả về đầy đủ.

Minh tôn nói: “Nếu không, ngươi gọi A Tôn đi.” Chí ít so với A Minh có khí thế hơn.

“Không được.” Kỷ Vô Địch lắc đầu nói, “A Sách cũng có thể gọi là A Tôn, như thế dễ lẫn lộn.”

. . .

Ngươi đã gọi hắn A Sách rồi, còn lẫn lộn gì nữa?

Minh tôn mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, bởi vì ngoại trừ mỉm cười ra hắn không còn biết nói gì thêm nữa rồi.

“Được rồi,” Viên Ngạo Sách đột nhiên nhớ tới một việc, “Lăng Vân đạo trưởng làm sao trở thành Vũ Đương chưởng môn.”

Minh tôn nói: “Việc này nói ra rất dài dòng.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nói ngắn gọn.”

Minh tôn bĩu môi, “Sư phụ bảo hắn đi.”

. . .

Viên Ngạo Sách mi phong giật một cái, “Thích hợp nói dài dòng.”

“Trước kia ma giáo ta cùng với chính đạo võ lâm nháo rất dữ, sư phụ trong lúc nóng giận đã phái rất nhiều người lẻn vào các đại phái, Lăng Vân đạo trưởng là một trong số đó.” Hắn dừng một chút, “Bất quá hắn rất đặc biệt. Bởi vì hắn không phải là Lăng Vân đạo trưởng thật, mà chỉ là một người ngoại hình rất giống Lăng Vân đạo trưởng, cho nên mạo danh thế thân thôi.”

Kỷ Vô Địch hiếu kỳ nói: “Vậy Lăng Vân đạo trưởng chân chính đâu?”

“Đương nhiên đã chết.” Minh tôn nói, “Vũ Đương trước kia là môn phái duy nhất mà ma giáo ta không cách nào thâm nhập được, để đánh vào nội bộ, sư phụ cố ý quan sát đám người Vũ Đương từ trên xuống dưới, cuối cùng phát hiện Lăng Vân đạo trưởng cùng một tên đường chủ của giáo ta có ngũ quan thập phần tương tự. Chỉ là Lăng Vân đạo trưởng đó béo không gì sánh được, mà vị Đường chủ kia lại cốt sấu như sài (gầy như que củi). Vì vậy sư phụ ta cố ý giả trang thành thế ngoại cao nhân, dùng tuyệt thế võ công mê hoặc khiến hắn mắc câu. Lăng Vân kia bình thường vì hình thể mà bị đồng môn chọc ghẹo, thiên tư lại có hạn nên không được sư phụ coi trọng, có được cơ hội này, sao có thể không động tâm. Sư phụ thấy thời cơ đã tới, cố ý bảo hắn bế quan một năm, lấy lý do là cần tu võ học. Ở Vũ Đương bế quan tập võ là chuyện thường, đồng môn cùng sư phụ hắn đều không nghi ngờ gì.”

Viên Ngạo Sách nói tiếp: “Một năm sau, hắn bế quan ra, dung mạo đổi khác, hình thể gầy đi không ít.”

Minh tôn nói: “Dù dung mạo có đổi, những người đó cũng nghĩ là do béo gầy, căn bản không nghĩ tới là đã đổi người khác.”

Viên Ngạo Sách nói: “Nếu Lăng Vân vốn thiên tư không cao, sao có thể làm Vũ Đương chưởng môn được?”

“Thiên tư vốn không cao, vẫn có thể dùng cần cù để bù đắp lại.” Minh tôn nói, “Ngày ngày khổ luyện võ công, lại thường xuyên hạ sơn vân du, chiếm được mỹ danh đương đại. Ngoài ra ngay cả ma giáo phân đàn cũng bị hắn tự tay hủy đi một cái, Vũ Đương chưởng môn sao có thể không đối hắn có vài phần kính trọng.”

Kỷ Vô Địch cảm khái nói: “Trách không được Lăng Vân đạo trưởng cùng ta nhất kiến như cố.”

Viên Ngạo Sách không nói gì. Đều là đại nhân vật bị người khác phủng lên.

Kỷ Vô Địch quay đầu hỏi Viên Ngạo Sách: “A Sách còn gì muốn hỏi nữa không?”

Viên Ngạo Sách suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không có.”

Kỷ Vô Địch quay đầu thấy Minh tôn đứng tại chỗ bất động, “Vậy ngươi còn có việc gì sao?”

Minh tôn vốn còn muốn trao đổi chuyện tiến đánh Lam Diễm Minh, nhưng nhìn sắc mặt không kiên nhẫn của hai người, hắn rất thức thời nói: “Không có.”

Viên Ngạo Sách cùng Kỷ Vô Địch dắt tay nhau đi xa.

Bất quá Minh tôn nhĩ lực kinh người, bởi vậy dù hai người kia đã đi cách một khoảng rồi, hắn vẫn có thể nghe được tiếng hai người nói chuyện theo gió truyền tới ——

“A Sách, ngươi thực sự không muốn biết đương nhiệm Lam Diễm Minh minh chủ là ai sao?”

“Ngươi sẽ để hắn thực hiện được âm mưu sao?”

“Sẽ không.”

“Vậy biết hay không cũng không quan trọng.”

“Vì sao?”

“Dù sao thêm mấy ngày nữa, hắn cũng sẽ triệt để biến mất khỏi thế giới này.”

“. . . A Sách, ngươi thực sự một chút cũng không hiếu kỳ.”

“Hiếu kỳ thì đúng là có chút, bất quá. . . Có cái lỗ tai đang ở đó nghe trộm.”

“Ngươi là nói A Minh?”

“Không chỉ có hắn.”

“Vậy còn ai nữa?”

“Không biết. Ta chỉ cảm thấy, hình như có vô số ánh mắt từ một nơi bí mật nào đó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”

“Có đôi khi là ghét bỏ chúng ta quá thanh thủy rồi.”

“. . . Ân.”

Hai người vừa đi vừa dạo, không giống đang vội, ngược lại như du sơn ngoạn thủy.

Dọc đường đi, Kỷ Vô Địch bỗng nhớ tới một việc, “A Sách, kiếm của ngươi còn chưa có tên đúng không.”

Viên Ngạo Sách nhất thời có dự cảm bất hảo, “Kiếm không giống người, không có tên cũng không sao.”

“Không được. Kiếm của A Sách sau này nhất định sẽ thành danh kiếm, nếu là danh kiếm sao có thể không có tên chứ?” Kỷ Vô Địch nói, “Nhất định phải cho nó một cái tên tuyệt đối có thể dương danh lập vạn, danh lưu sử sách mới được.”

Không biết có phải là cũng đồng ý với lời Kỷ Vô Địch nói hay không mà, kiếm ở trong vỏ đột nhiên rung lên một chút.

Viên Ngạo Sách bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi muốn lấy tên gì?”

Kỷ Vô Địch hắc hắc cười.

Viên Ngạo Sách không ngừng ở trong lòng đề phòng. Mặc dù một hồi y lấy mấy cái tên như là Phách Vương, Phách Chủ, Phách Trung Phách. . . Hắn cũng nhất định phải nhịn xuống, đồng thời mặt lộ vẻ chân thành, mỉm cười tán thưởng.

“Ta muốn lấy một cái tên, khiến A Sách vừa nhìn thanh kiếm này sẽ nhớ tới ta.”

“. . .” Trong lòng đang xây tường thành.

“Vậy không bằng gọi. . .” Kỷ Vô Địch vỗ tay một cái, hưng phấn nói, “Tiểu Địch Địch đi.”

“. . .” Sắc mặt Viên Ngạo Sách thập phần khó có thể hình dung.

Kỷ Vô Địch chớp chớp con mắt tranh công nói: “Thế nào?”

“. . .” Viên Ngạo Sách nỗ lực muốn đem khóe miệng mình nhếch lên.

Kỷ Vô Địch tiếp tục tiến cử, “Giống như, sau này có cao thủ hướng ngươi khiêu chiến, ngươi không cần nói tới đây đi. Ngươi có thể nói,” y hắng giọng một cái, học ngữ khí Viên Ngạo Sách nói, “Muốn giết ta, hỏi qua Tiểu Địch Địch của ta trước!”

“. . .” Khóe miệng thật vất vả mới nhếch được lên lập tức rớt xuống lại. Viên Ngạo Sách thật tâm hi vọng, kiếm của hắn cả đời đều là một thanh kiếm không chút tiếng tăm.

Hai người chạy tới Tửu Tuyền* thì, bạch đạo đại quân đã sớm bao trọn một gian khách điếm kính cẩn đợi chờ.

Lúc Kỷ Vô Địch được đệ tử của Tuyết Sơn phái mời đến khách điếm, không khỏi cảm khái nói: “Những khách điếm này nhất định rất cảm kích sự tồn tại của Lam Diễm Minh.”

Viên Ngạo Sách nói: “Tiếc là chỉ có thể phát tài một lần.”

Kỷ Vô Địch trầm ngâm nói: “Chúng ta có nên trực tiếp đem khách điếm này mua luôn, sau đó lúc đánh Lam Diễm Minh thì chỉ đánh gần chết, lưu lại nửa cái mạng chờ sang năm trở lại?”

Viên Ngạo Sách nói: “Vậy đem toàn bộ các khách điếm ở dọc đường đều mua hết luôn đi.”

“Khó có được môn chủ lại quan tâm đến việc làm ăn của Huy Hoàng Môn như thế.” Theo tiếng nói bức rèm che được nhấc lên, Tả Tư Văn cùng Hữu Khổng Vũ một trước một sau, thong thả từ trong bao sương đi ra.

“A Tả, A Hữu!” Kỷ Vô Địch hài lòng mà tiến lên, “Các ngươi cũng cùng nhau đi du sơn ngoạn thủy a?”

. . .

Dáng cười của Tả Tư Văn gián đoạn.

Hữu Khổng Vũ nhảy dựng lên nói: “Môn chủ, lão tử đã nói cả trăm lần, lão tử cùng tên tử bại hoại này không một chút quan hệ!”

Kỷ Vô Địch hảo tâm nói: “A Hữu lúc nói vẫn cứ thích phun mưa như thế a. Bất quá lúc này không cần phun nhiều thế, để đến lúc cùng A Tả đơn độc một chỗ phun nhiều chút là được rồi.”

Sắc mặt Hữu Khổng Vũ lúc xanh lúc hồng, biến hóa liên tục.

Tả Tư Văn chớp mắt đã thu hồi tâm tình, thản nhiên nói: “Môn chủ vẫn cứ thích trêu đùa như thế a.”

Kỷ Vô Địch nắm tay nói: “Ta tin tưởng vững chắc, dù có là đùa giỡn, cũng sẽ có ngày nó trở thành sự thật.”

Tả Tư Văn khóe miệng giật một cái, “Ngươi rốt cuộc là từ đâu mà tự tin đến vậy?”

Kỷ Vô Địch nói: “Tự tin là từ trên người Lăng Vân đạo trưởng và Từ Ân phương trượng lấy được a.”

. . .

Cho nên, mấy lời đồn đại về chuyện Lăng Vân đạo trưởng cùng với Từ Ân phương trượng có tư tình các loại mà dọc đường họ nghe được là do một tay môn chủ nhà mình dựng nên?

Tả Tư Văn cùng với Hữu Khổng Vũ đột nhiên đối với bọn họ tràn đầy hổ thẹn.

“Các ngươi sao lại tới?” Viên Ngạo Sách hồ nghi nheo mắt lại. Nếu người đầu tiên đảm nhận Lam Diễm Minh minh chủ là Kỷ Huy Hoàng, vậy người thứ hai nhận chức minh chủ hơn phân nửa cũng ở trong Huy Hoàng Môn.

Tả Tư Văn nói: “Môn chủ suất lĩnh bạch đạo võ lâm diệt trừ Lam Diễm Minh là đại sự, chúng ta sao dám không tới trợ uy?” Hắn cao giọng nói xong câu này, lại hạ giọng ở bên tai Kỷ Vô Địch nói, “Môn chủ không có lộ ra chân ngựa (sơ suất) chứ?”

Kỷ Vô Địch nói: “Lộ ra một chút.”

Tả Tư Văn sắc mặt căng thẳng.

“Lăng Vân đạo trưởng đã biết.”

Tả Tư Văn sắc mặt xanh mét.

“Hắc Bạch song quái cũng biết rồi.”

Tả Tư Văn sắc mặt tối sầm, “Ngươi không bằng nói cho ta còn người nào chưa biết.”

“Những người khác còn chưa biết.”

“Sao ngươi biết là bọn họ sẽ không nói ra chứ?”

“Bởi vì đến giờ vẫn chưa có người nào cầm trứng thối đến ném ta cả.” (cho cũng chả dám =_=)

*************************

* tửu tuyền là hồ rượu nhưng mình nghĩ khả năng đây là một địa danh nào đó vì câu sau có cái nhà trọ