Hư Lộ

Chương 83: Dịch Linh, Dịch Thể




- Khí tức của quỷ? Ngươi không đùa đấy chứ?

Nguyên Hạo trợn mắt lên khó tin hỏi. Hắn không ngờ bông hoa tưởng chừng vô hại mình mang theo suốt thời gian qua lại là đồ của ma quỷ. Thế nhưng nhìn thái độ nghiêm túc hiếm có của tên Tiểu Vô thì xem ra những lời nó nói là sự thật rồi.

- Cấp độ linh giới tuy có nhiều giới diện tương đương nhau cùng tồn tại nhưng chung quy không có gì đặc biệt. Còn tiên giới thì khác, trừ giới diện mà nhân loại các người phi thăng ra còn có các giới diện ngang cấp dành cho các chủng loại khác tồn tại như ma giới, quỷ giới. Bông hoa này chính là mang khí tức đến từ quỷ giới đó. Ta đoán nó và cái gương này có quan hệ với nhau, nếu tìm được manh mốt một cái sẽ có thể liên quan đến cái còn lại. Tuy nhiên, thực lực của ngươi bây giờ không nên giữ lấy hai món đồ này. Tạm thời cứ để ở chỗ của ta đi, sau này có cơ duyên thì tiếp tục tìm hiểu.

Tiểu Vô vung tay cất cả chiếc gương và bông hoa vào. Sau đó nó quay sang nhìn Nguyên Hạo rồi trở lại với thái độ cười cợt nói:

- Trong suốt thời gian ngươi "thanh tẩy linh hồn", ta đã trợ giúp ngươi rất nhiều. Nói nghe thì đơn giản nhưng quá trình đó vô cùng nguy hiểm và khó khăn. Cơ thể mất đi có thể tạo cơ thể khác như trường hợp của cha con Khương Thiên, còn limh hồn nếu bị tổn thương sẽ rất khó hồi phục. Có điều thành quả sau khi "thanh tẩy linh hồn" là cực lớn, dù dùng đan dược cũng không thể nào sánh bằng được đâu hắc hắc.

- Ta có thấy linh hồn lực tăng thêm tí nào đâu, ngươi có khếch đại quá mức không đấy?

Chau mày lại, Nguyên Hạo tỏ ra không đồng tình chất vấn. Nghe tên tiểu quỷ náy quảng cáo dữ dội như vậy mà sao hắn vẫn phải tu luyện dược đạo cực khổ như thế chứ.

- Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng, ta có nói linh hồn lực ngươi được đề thăng lúc nào kia chứ. Ngươi có biết người tu chân từ cấp độ Kim Đan kỳ là phải độ lôi kiếp, vượt qua được mới thành tựu cấp độ tiếp theo. Mà khi độ lôi kiếp thì tâm ma chính là chướng ngại đáng sợ nhất, rất nhiều người vì bị tâm ma quấy nhiễu mà độ kiếp thất bại, thân bại hồn vong đấy. Còn bản thân ngươi, do được "thanh tẩy linh hồn" rồi thì khả năng chống lại tâm ma sẽ cao hơn người khác rất nhiều lần. Bây giờ tên não nhỏ ngươi đã hiểu mình đạt được cơ duyên lớn như thế nào chưa?

- Thì ra là thế. Nếu đúng vậy thì đây quả là thiên đại may mắn của ta rồi khà khà.

Nguyên Hạo gật gù tỏ ra đồng ý, trong khi Tiểu Vô liếc hắn với vẻ khinh bỉ. Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, tên này đúng là ăn may hết lần này đến lần khác. Thở dài một hơi, Tiểu Vô tiếp tục nói:

- Sau khi hỗ trợ ngươi xong thì ta cũng kiệt sức nên không hiện thân nữa. Sau đó ta dành thời gian nghiên cứu cái gương này và phát hiện ra tính năng của nó như ngươi đã thấy. Mặc dù không xuất hiện nhưng ta vẫn theo dõi mọi việc của tiểu tử ngươi suốt thời gian qua đấy nhé, hắc hắc. Không ngờ chưa bao lâu mà ngươi đã bắt đầu tập tành luyện dược rồi, cảm giác chức nghiệp luyện dược sư tư vị thế nào?

- Không dễ dàng như ta tưởng tượng, ta còn đang nghi ngờ không biết mình có phải thiên tài luyện dược như ngươi nói không nữa. Hiện tại ta đang gặp bình cảnh không thể vượt qua được, ngươi có biện pháp gì không?

Nguyên Hạo cảm thán đáp. Thời gian ngắn vừa qua đối với hắn cứ như là luyện ngục vậy, không biết đã kiệt sức ngã gục bao nhiêu lần. Thì ra luyện duộc lại tổn hao linh hồn lực đến vậy, người bình thường căn bản không thể nào chịu đựng được cường độ rèn luyện như hắn. Thế nhưng dù cố gắng bao nhiêu thì hắn hiện tại vẫn không thể nào tăng tỉ lệ chiết xuất dược thảo lên được. Nhìn ánh mắt chờ mong câu trả lời của đối phương, Tiểu Vô thích thú trả lời:

- Lão già kia đúng là keo kiệt, chỉ viết vài dòng luyện dược sơ đẳng mà không giảng giải thêm gì cho ngươi cả. Ngươi có biết khái niệm tỉ lệ vàng trong luyện dược không?

- Thì mười phần chiết xuất được hết không hao hụt là tỉ lệ vàng có phải không?

Nhìn câu trả lời có phần mờ mịt của Nguyên Hạo, Tiểu Vô đắc ý cười lớn rồi lắc đầu nói:

- Sai, hoàn toàn sai lầm. Nếu đơn giản như thế thì ta cần gì hỏi ngươi làm gì? Trong giới luyện dược các người có lưu truyền về ba mức tỉ lệ là tỉ lệ bạc, tỉ lệ vàng, và tỉ lệ kim cương. Những ai có thể chiết xuất được dược liệu đến tám phần được gọi là tỉ lệ bạc, tỉ lệ này đã là những luyện dược sư khá giỏi mới làm được. Tiếp theo nếu đạt được chín phần thì là tỉ lệ vàng, tỉ lệ này chỉ có số ít những luyện dược sư thiên tài nổi tiếng mới làm được. Cuối cùng là tỉ lệ kim cương, chín phần rưỡi trên mười, tỉ lệ truyền thuyết đó nha. Nghe nói từng có một vô hạn luyện dược dược sư đạt được tỉ lệ này thôi. Còn cái tỉ lệ tuyệt đối mười phần như ngươi nói trong thiên địa này chưa từng tồn tại hắc hắc.

- Kiến thức của ngươi thật uyên bác đấy Tiểu Vô. Có điều ngươi bị nhốt trong Hư Lộ thì làm sao biết được những kiến thức ở thế giới khác vậy.

Nguyên Hạo đột nhiên tò mò hỏi đến khiến Tiểu Vô giật mình gãi gãi đầu ho khan.

- Khụ khụ, đúng là ta chưa tưng rời khỏi Hư Lộ, thế nhưng cường giả từ ngoài đi vào thì lại nhiều không đếm xuể. Kiến thức ta có chính là tích lũy do nghe ngóng từ họ mà có đấy. Ta chính là chủ nhân của tầng một và vòng ngoài của Hư Lộ mà.

- Ra là vậy. Này, ngươi nói tỉ lệ chiết xuất vàng là chỉ có thiên tài mới làm được sao? Ta thấy cái cấp độ này tuy luyện tập hơi khó nhưng cũng chỉ hơn một tháng là ta đã đạt rồi đấy.

Nguyên Hạo lại tiếp tục thắc mắc, hắn không ngờ tỉ lệ mình đạt được đối với người khác lại ghê gớm vô cùng. Nghe câu hỏi này, Tiểu Vô chán nản đáp:

- Cơ thể ngươi đang đồng hóa với Hư Vô linh căn, tư chất của ngươi cũng sẽ thay đổi. Ngươi sẽ cảm ngộ được nhiều thứ mà người khác không thể làm được. Tất nhiên tư chất chỉ là công cụ, quan trọng là nỗ lực của bản thân. Ngươi nên biết hằng vạn năm qua thiên tài yêu nghiệt xuất hiện vô số nhưng có bao nhiêu kẻ có thể sống sót để trở thành cường giả đỉnh phong một cõi chứ. Ta không thể hỗ trợ ngươi chiến đấu nên ngươi khôn hồn hãy lo cái mạng nhỏ của mình. Đừng bộc lộ tài năng quá lố kẻo mang họa sát thân đấy.

Gật đầu đồng ý, Nguyên Hạo nhớ đến việc hắn bị lão già kia theo dõi một cách dễ dàng thì không vui nói:

- Hừ nhắc đến việc này ta lại khó chịu, tu vi không bằng người thì có thể làm cách nào khác cơ chứ? Có cách nào để trốn tránh bị thần thức theo dõi mà không cần triệt để phong bế tu vi lại không vậy Tiểu Vô?

- Có chứ, ngươi có thể dùng trận pháp để che giấu hành tung hoặc phòng ngự trước đối thủ mạnh hơn. Thậm chí là vây khốn kẻ thù rồi tiêu diệt.

Tiểu Vô nhàn nhạt trả lời vấn đề làm cho hai mắt Nguyên Hạo rực sáng. Mỉm cười thâm ý, Tiểu Vô tiếp tục khích lệ vài câu.

- Mỗi chức vụ nghề nghiệp đều có cái hay riêng, chỉ cần ngươi chịu bỏ thời gian ra học tập thì tương lai sẽ rất hữu dụng đó. Việc lão già kia ngươi cũng không cần lo lắng quá, lão có thể quan sát ngươi đang làm gì, ở đâu nhưng thành quả việc luyện dược không thể xem xét từ xa dễ dàng như vậy được. Do đó, ngươi cứ tận lực che giấu đi hắc hắc. Sau này, ta không thể hiện thân ra ngoài được kẻo bị phát hiện nhưng vẫn có thể nói chuyện chỉ dẫn cho ngươi, cứ yên tâm đi. Bây giờ ngươi hãy trở về ăn uống nghỉ ngơi, ta thấy ngươi sắp đi đời nhà ma rồi đấy.

Châm chọc một câu cuối cùng, Tiểu Vô cùng khung cảnh mờ ảo cũng tan biến. Giựt mình tỉnh giấc, Nguyên Hạo cảm giác cơ thể mình vô cùng suy yếu. Hắn cố gắng lê thân về lại biệt viện ăn uống lấy lại chút sức lực rồi lăn ra ngủ như chết. Đã lâu rồi hắn chưa cho mình thoải mái nghỉ ngơi như thế. Lúc này phía ngoài căn phong của hắn, lão già họ Trúc đang lăng không đứng nhìn vào, ánh mắt vô cùng xa xăm. Đứng một lúc lâu, lão già thở dài rồi biến mất, trong khi đó Nguyên Hạo vẫn đang say mộng đẹp không hay biết gì cả.

Lần này hắn ngủ một cái là suốt ba ngày ba đêm mới tỉnh lại. Vươn vai lên, cảm giác cơ thể mình đã tràn trề năng lượng trở lại, hắn mỉm cười rồi nhảy xuống giường, thay trang phục rồi lại tiến về Hỏa Các. Sau khi đã thông hiểu về việc chiết xuất dược liệu, Nguyên Hạo không có ý định theo đuổi việc nâng cao tỉ lệ nữa. Theo Tiểu Vô cho biết thì để có được tỉ lệ kim cương không chỉ cần tư chất thôi mà còn phải có kỹ thuật đặc thù mới có thể thực hiện được điều đó. Mà để nghiên cứu ra một phương pháp như thế những vị luyện dược sư đại thiên tài kia không tốn mấy trăm năm thì ít cũng vài chục năm, hắn lại không có nhiều thời gian như thế. Vì vậy, hắn quyết định tiếp tục tập luyện bước thứ hai của luyện dược là dung đan, tức là dung hợp dược thảo theo đan phương. Đây là bước mấu chốt nhất trong quá trình luyện đan dược bởi vì bước thứ hai chính là công đoạn tốn nhiều thời gian và đòi hỏi kỹ thuật của luyện dược sư rất nhiều. Bắt đầu lục lọi thông tin trong luyện dược căn bản ngọc giản, Nguyên Hạo bỗng giật mình phát hiện:

- Ồ, sau bước một, lão già kia có ghi hai loại phương phap điều chế dược dịch để ta luyện tập nữa. Đây là không phải đan phương sao? Theo ghi chép thì chỉ cần chiết xuất vài loại dược thảo rồi trộn chúng vào chung với nhau là xong. Một loại là "Dịch Thể" và một loại tên là "Dịch Linh", một cái sẽ tăng cường sức mạnh của nhục thể, một loại thì làm khai mở kinh mạch to thêm một chút. Tiểu Vô, ngươi thấy hai loại dược phương kỳ lạ này thế nào?

- Hắc hắc, thật không ngờ lão già kia lại đưa ra hai loại công thức điều chế này này cho ngươi. Cái này không phải đan được, nó dùng để điều chế dung dịch để sử dụng thôi, đơn giản hơn đan phương cấp một nhiều. Có điều, tuy nhìn vào thì cách điều chế không khó nhưng ngươi nên nhớ bất kỳ đan phương nào cũng cần phải có sự nghiên cứu, tìm tòi rất khổ cực và tốn nhiều thời gian của các luyện dược sư. Bởi thế nên hầu như chẳng ai lại đem những đan phương độc môn của mình truyền ra cho kẻ khác bao giờ, thậm chí là truyền cho đệ tử của chính mình nữa. Xem ra lão ta đối với ngươi rất tốt đấy, ngươi hãy điều chế hai loại dược phương này trước để tu luyện đi. Ở giai đoạn Ngưng Khí kỳ thì cải tạo thể chất, nâng cao nền tảng luôn được ưu tiên hàng đầu, nó quyết định con đường tương lai của ngươi đấy.

Tiểu Vô tỏ ra nhiệt tình cất tiếng giải thích. Nguyên Hạo cũng không nhiều lời, hắn liền đi chuẩn bị các loại dược thảo cần thiết cho việc luyện dược. Rất may mắn là những chủng loại dược thảo ghi trong dược phương đều có đầy đủ bên trong dược viên của lão già nên chẳng mấy chốc hắn đã có thể thu hoạch đầy đủ. Trở lại hỏa phòng của mình, hắn bắt đầu chiết xuất và dung hợp theo dược phương hướng dẫn. Nhờ vào kinh nghiệm rèn luyện suốt cả tháng qua, kỹ thuật của Nguyên Hạo bây giờ y như hoa trôi nước chảy, hết sức thành thạo. Sau nửa canh giờ, hai loại dung dịch đã được luyện chế thành công. "Dịch Thể" thì mang một màu đỏ khá bắt mắt, còn "Dịch Linh" thì có màu xanh dương nhu hòa. Vô cùng hứng khởi, hắn liền bắt đầu lấy ra bồn tắm đã chuẩn bị sẵn rồi đổ loại "Dịch Thể" vào. Chỉ một lượng ít dược dịch được chế vào trong bồn thế nhưng nước liền bị chuyển hóa hết thành màu đỏ như máu. Hít một hơi thật sâu, hắn liền bước vào bên trong bồn tắm để ngâm mình. Có điều cơ thể vừa chạm đến chất lỏng màu đỏ kia thì Nguyên Hạo bỗng nhiên gào lên như bị cắt tiết.