Hư Lộ

Chương 52: Hắc Báo đoàn diệt vong




Thì ra vật vừa xuất hiện chính là đầu lâu của đoàn trưởng Hứa Minh. Sự xuất hiện của nó tạo ra một sức ảnh hưởng lan rộng nhanh chóng, toàn bộ bọn Hắc Báo đoàn từ chỗ hung hăng hiếu chiến thì bỗng chốc trở nên run rẩy rối loạn. Chiêu này Nguyên Hạo sử dụng là dựa trên binh pháp "lấy đầu tướng địch dọa lui vạn quân". Ngay cả Tàng Phủ khét tiếng hung tợn cũng thấy lạnh cả sống lưng. Chính yrong khoảnh khắc này, toàn bộ Phi Ưng đoàn bỗng nhiên bất ngờ đồng loạt ra tay phản kích. Do đang bị phân tán sự chú ý vào cái đầu lâu nên rất nhiều tên bị trúng đòn ngay lập tức, thậm chí có kẻ tử thương. Bạch vũ là người xuất kích đánh lén đầu tiên, vừa thấy Tàng Phủ lơ là là hắn lập tức tranh thủ niệm pháp chú. Chỉ vài giây sau, thanh đao của gã trở nên nóng rực và rồi bùng cháy lên như lửa. Tiếp đến Bạch Vũ liền dồn hết khí lực của mình chém ra một đao gió về phía đối phương. Vừa quay lại, Tàng Thủ giật mình phát hiện ra nguy hiểm liền vội vàng đưa cây búa lên đỡ. Phản ứng của gã phải nói là rất nhanh, giống như là bản năng của thú dữ vậy. Có điều Nguyên Hạo cũng đang ẩn núp gần đó chờ đợi tên này rơi vào thế bị động để ra đòn. Thấy cơ hội đã đến, hắn liền phóng ra một tia chớp đỏ bắn thẳng về phía sau lưng gã đồ tể. Sự phối hợp của Bạch Vũ và Nguyên Hạo là hết sức nhịp nhàng, trước sau cùng đánh đến gây khó khăn cho địch thủ. Trước tình thế như vậy, Tàng Phủ nghiến răng cười gằn. Gã vung tay còn lại lấy ra một cái thuẫn sắt màu đen dày cộm để che chắn toàn bộ phía sau mình lại.

- Hừ trước sau cùng công kích à. Nếu chỉ đơn giản có thế mà các ngươi nghĩ đã hạ được ta thì lầm to rồi. Bạch Vũ, lão tử muốn moi lục phũ ngũ tạng ngươi ra cho chó ăn haha.

Gầm lên hung tợn, Tàng Phủ sắc mặt kiêu ngạo sẵn sàng va chạm với hai luồng công kích. Đao gió của Bạch vũ ở gần hơn nên lao đến trước tiên. Đây là vũ kỹ mạnh nhất của đoàn trưởng Phi Ưng đoàn nên uy lực khi va chạm với cây búa là rất mạnh mẽ. Năng lượng xung kích bá đạo khiến cánh tay của Tàng đồ tể run rẩy kịch liệt. Tuy vậy sau vài hơi thở thì dao động cũng giảm dần rồi ngừng hẳn, cây búa hiện ra một chút vết nứt nhưng nó đã ngăn được một kích toàn lực của đối phương thành công. Không phải vũ kỹ của Bạch Vũ yếu kém khiến gã thất bại mà vấn đề là cây búa của Tàng Phủ có năng lực chống hỏa cực mạnh. Nhờ ưu điểm này nó có thể làm giảm đi một nửa uy lực đòn sát thủ từ vũ kỹ nhân cấp hạ phẩm của đối phương.

- Khà khà, tuyệt kỹ Hỏa Phong Đao nổi danh của Bạch đoàn trưởng chỉ vậy thôi sao. Thật khiến ta thất vọng quá đấy.

Tàng Thủ châm chọc nói. Gã biết chỉ cần đỡ được chiêu này của đối thủ là lập tức có thể phản công giành chiến thắng ngay. Bởi vì khi thực hiện vũ kỹ này, Bạch Vũ phải huy động linh lực rất nhiều, dù an đan dược thù nhất thời cũng không thể hồi phục được. Đây tuyệt đối là cơ hội trời cho, Hắc Báo đoàn bọn chúng đã nghiên cứu tên đoàn trưởng Phi Ưng đoàn này rất kỹ rồi.

- Hừ, dù ta có chết thì cũng lôi tên khát máu ngươi theo làm giá đệm lưng.

- Được, vậy ta sẽ thỏa nguyện cho ngươi. Sáttttt.

Vung cây búa tạ lên, hai mắt Tàng Phủ chẳng khác con thú hoang đang nhìn con mồi. Đây chính là trạng thái hiếu chiến cực độ của gã. Ngay lúc này tia chớp đỏ cũng đã lao đến va chạm với tấm thuẫn sau lưng tên đồ tể. Tiếng kim loại va chạm mạnh vang lên nhưng gã không quan tâm. Đây vốn là tấm thuẫn có lực phòng ngự cực mạnh, cho dù dùng cây búa của gã cũng không thể phá vỡ dễ dàng được. Ngay cả phía đối diện, Bạch Vũ cũng đang lo lắng gần chết. Theo kế hoạch ban đầu, lão chỉ cần dồn hết sức ra đòn nghi binh kéo sự chú ý của đối thủ, còn sát chiêu chân chính sẽ do chủ nhân của Phong Ảnh ra tay. Có điều xem tình hình này, tia chớp đỏ kỳ quái kia khó lòng mà xuyên thủng được tấm thuẫn dày cộm kia. Nắm chặt thanh đao, Bạch Vũ chuẩn bị xông lên lần nữa.

- Xem ra lão già ta hải chuẩn bị tâm lí liều mạng rồi.

Ngay lúc không ai xem trọng khả năng thành công của ám khí đánh lén kia thì bất chợt Tàng Phủ rú lên đau đớn. Máu tươi tràn cả ra khỏi miệng gã.

- Thành...công.. rồi sao?

Chứng kiến cảnh này, Bạch Vũ lắp bắp cả lên. Cùng lúc một tiếng nói truyền vào đầu lão:

- Còn đứng ra đó làm gì? Mau xông vào tấn công dồn dập tên đó cho ta. Chỉ cần vài phút không đẩy được ám khí của ta ra hắn sẽ phải mất mạng.

Bừng tỉnh, Bạch đoàn trưởng vung đại đao lên lao thẳng đến điên cuồng tấn công kẻ địch. Đang tức giận vì bị thứ ám khí kỳ lạ tổn thương, Tàng Phủ chẳng những không tránh né mà còn vung búa lên đối chiến cùng đối phương. Cách chỗ cả hai giao tranh không xa, Nguyên Hạo vẫn đang âm thầm quan sát mọi chuyện. Hắn chắt lưỡi cảm thán:

- Thì ra tiên nhân cũng có thể cận chiến lợi hại như vậy. Lúc trước ta cứ nghĩ tu tiên chỉ chưởng phép và ngự kiếm tấn công từ xa thôi chứ.

- Không phải vậy đâu Hạo nhi. Thật ra tùy vào vũ kỹ mà chúng ta lựa chọn cách chiến đấu. Như hai tên này chỉ là dùng pháp khí đánh cận chiến đơn thuần thôi. Chứ thật ra những tên chuyên về cận chiến trong tiên giới đa phần là bọn luyện thể. Sức mạnh nhục thân của bọn họ khi đạt đến cực hạn còn đáng sợ hơn bất kỳ loại vũ khí nào nữa đấy.

Khương Thượng đứng kế bên giải thích. Lão nhớ lúc mình ở thần giới cũng từng gặp vài tên cường giả luyện thể. Nhữnv kẻ ấy ai cũng là quái vật kinh khủng cả.

- Luyện thể ghê gớm như vậy? Thế sao lúc ở Phong Linh tông con cũng không nghe nói gì về nó vậy?

Nguyên Hạo gãi đầu thắc mắc. Bàn tử từng khoe với hắn về nhiều thư tịch, vũ kỹ trong tàng kinh các cho đệ tử Ngưng Khí kỳ nhưng gã chưa từng kể với hắn có loại vũ kỹ luyện thể như vậy nha.

- Vũ kỹ luyện thể thuộc loại quý hiếm. Một tông môn có được một, hai loại là nhiều rồi. Mà thường cũng ít người lựa chọn luyện thể thuật lắm.

- Vì sao ạ? Chẳng lẽ luyện thể có nhiều khuyết điểm quá không ai thèm tập luyện?

Càng nói Nguyên Hạo càng tò mò về loại tu luyện này. Khương Thượng quay sang nhìn nghĩa tử mỉm cười, lão vuốt nhẹ đầu hắn rồi trả lời:

- Ngược lại thì đúng hơn con trai. Luyện thể khiến khả năng phòng ngự và chịu đựng của cơ thể tăng lên rất nhiều. Một người luyện thể đại thành thậm chí đứng yên cũng không sợ kẻ khác đả thương mình. Còn về phương diện tấn công càng ghê rợn hơn, những kẻ luyện thể chính là nỗi ác mộng của mọi người. Để bọn chúng đến gần cận chiến căn bản là chịu ngược đãi. Các bộ phận cơ thể họ cứng ngang với vũ khí cao cấp nên khi va chạm là đối phương sẽ thịt nát xương tan ngay.

Nghe Khương lão quảng cáo như vậy, hai mắt Nguyên Hạo sáng rực lên. Hắn vội hỏi lại:

- Luyện thể bá đạo như thế tại sao mọi người lại it tu luyện vậy nghĩa phụ? Không lẽ tu luyện nó rất khó?

Khương Thượng gật đầu cười khổ:

- Không những rất khó mà còn vô cùng gian khổ. Người luyện thể phải trải qua đau đớn xác thịt đến chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, điều kiện kiên quyết để luyện thể là cần có lượng tài nguyên vô cùng dồi dào cung cấp. Cần phải có đan dược, linh thảo và nhiều thứ khác hỗ trợ liên tục thì mới có hi vọng tu luyện thành công được. Ta giải thích vậy thì con hiểu rồi chứ.

Khương Thượng lắc lắc đầu. Lão xem con đường luyện thể này không có cơ duyên và nghị lực hơn người thì đừng nên bước chân vào. Nguyên Hạo sau khi nghe xong thì cau mày suy nghĩ. Theo quan điểm của hắn cái luyện thể thuật này rất đáng quan tâm. Tấn công dù mạnh mẽ bao nhiêu nhưng khi phòng thủ yếu ớt thì nguy cơ bị thương hoặc chết chung với kẻ thù rất cao. Đặc biệt là khi bị đánh lén càng cần đến khả năng phòng ngự và sức chịu đựng của cơ thể. Nếu bây giờ có vài tên như Hứa Minh phục kích thì hắn chết chắc. Xem ra sau này phải chú ý tìm kiếm vũ kỹ luyện thể để nghiên cứu mới được.

Trở lại với trận chiến giữa Tàng Phủ và Bạch Vũ, sau vài chiêu phản đòn tên đồ tể đã phát hiện ra có chuyện không đúng. Huyết tinh của gã đang bị hấp thụ nhanh chóng khiến chiến lực suy giảm không ngừng. Suy đoán là do cái ám khí màu đỏ khốn kiếp kia, gã định lui lại để lấy nó ra khỏi thân thể. Thế nhưng Bạch Vũ lại bám lấy Tàng Phủ không tha. Kinh nghiệm chiến đấu của lão cho biết tên đồ tể này đang có vấn đề nghiêm trọng. Những cú vung búa và pháp thuật của tên kia đang suy yếu liên tục, xem ra cái ám khí kia có quỷ dị. Phát hiện điều đó nên Bạch đoàn trưởng càng dốc sức tấn công liên tục mặc kệ việc cận chiến lão gặp nghiều bất lợi hơn đối thủ. Bất lực tìm cách thoát ra, chỉ sau vài phút cơ thể Tàng Phủ co rút lại chỉ còn da bọc xương. Kêu lên một tiếng không cam lòng, gã tuyệt khí rồi rớt từ trên cao xuống bỏ mình. Chứng kiến toàn bộ quá trình bị hấp thụ của đối phương, Bạch Vũ tỏ ra vô cùng e ngại với thứ vũ khí chết người của tên chủ nhân của Phong Ảnh. Khi lão tưởng tượng ra cảnh nếu chính mình trúng phải ám khí đó thì tự nhiên thấy lạnh cả sống lưng. Đúng lúc này bỗng nhiên một thiếu niên từ xa đạp phi kiếm bay hướng về phía lão. Vừa đến gần, Phong Ảnh hiện ra đứng bên cạnh Nguyên Hạo khiến Bạch Vũ chợt hiểu ra bèn ôm quyền chào hỏi:

- Thì ra cậu là chủ nhân của Phong Ảnh. Tại hạ là Bạch Vũ, đoàn trưởng Phi Ưng đoàn. Rất vinh hạnh được diện kiến.

- Ta tên Nguyên Hạo. Ta rất hài lòng khi thấy ngài và các huynh đệ Phi Ưng đoàn đã thực hiện chính xác kế hoạch chúng ta đặt ra. Bây giờ không có nhiều thời gian để trò chuyện, chúng ta cần hỗ trợ mọi người quét sạch đám tàn dư Hắc Báo đoàn trước đã.

Nguyên Hạo khoát tay nói ngắn gọn rồi cùng Bạch Vũ đạp phi kiếm lao thẳng về phía đám đông. Với tu vi Ngưng Khí hậu kỳ, Bạch đoàn trưởng một mình tung hoành như sói lạc bầy cừu. Vừa ra bất ngờ ra tay, lão đã hạ ngay hai tên Ngưng Khí sơ kỳ phía Hắc Báo đoàn. Phát hiện ra có thêm cao thủ tham gia vào chiến trường, lập tức ba, bốn tên đội trưởng Ngưng Khí trung kỳ liền vây lấy ngăn chặn. Tuy vậy, Bạch Vũ vẫn chiếm thế thượng phong khiến mấy tên kia chỉ có thể cầm cự mà thôi.

- Các huynh đệ Phi Ưng đoàn cố lên. Viện binh đã đến, tên Tàng Phủ và Hứa Minh đều đã bị tiêu diệt. Chúng ta hãy đánh tan đám lâu la nhãi nhép này đi.

Tiếng của Bạch Vũ vang vọng khắp chiến trường làm sĩ khí của Phi Ưng hồi sinh trở lại. Những người đang bị vây công như vớ được cọng rơm cứu mạng bèn liều mạng phản kích. Phía Hắc Báo đoàn thì hoang mang cực độ, bọn chúng không thấy Tàng Phủ đâu cả nên cũng có thể đoán ra vấn đề rồi. Có điều thế trận đang lợi thế nên chúng vẫn lì lợm kháng cự. Lúc này một tia chợp đỏ len lỏi vào giữa mọi người, những nơi nó đi qua không tên Hắc Báo đoàn nào có thể chống cự.

- Haha cứ thoải mái đi Thạch Huyết, bọn này toàn làm chuyện ác trời đất không dung. Có uống sạch máu chúng cũng không hết tội đâu.

Phụt... Lần này đến một tên đội trưởng đang giao chiến với Bạch Vũ bị Thạch Huyết kích lén. Bạch lão chỉ nhìn tên đó với ánh mắt đầy thương hại rồi bỏ qua hắn mà tấn công những kẻ còn lại. Cứ như vậy chỉ sau nửa canh giờ, quân số của đối phương đã mất đi năm, sáu phần. Đám còn lại thấy tình thế không cứu vãn được nữa liền thúc phi kiếm theo các hướng bỏ chạy. Toàn bộ thành viên Phi Ưng đoàn vui mừng ôm lấy nhau reo hò dữ dội, họ vừa giành chiến thắng trong hoàn cảnh tưởng chừng như tuyệt vọng. Từ nay về sau trong dãy Hành sơn đã không còn cái tên Hắc Báo đoàn tồn tại nữa. Một thế lực thổ phỉ bá đạo đã hoàn toàn bị diệt vong trong tay một thiếu niên Ngưng khí kỳ. Âu cũng là tự mình tìm diệt vong mà thôi.